Thời Đại Mới (Phần 1: Đông Hoa Sơ Khởi Chí)

Chương 151: Dị tượng



Bên trong khoang xe khá rộng rãi, Lại Thiên đang khoanh chân xếp bằng trên một tấm đệm lót, sống lưng thẳng tắp, hai mắt nhắm nghiền. Bên cạnh hắn chỉ có một túi hành lý bằng vải thô được buộc chặt. Hắn đã duy trì tư thế này suốt mười ngày, không một lần dịch chuyển, không một lời nói.

Đối diện hắn, Lưu tổng quản ngồi ngay ngắn, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Lại Thiên, mang theo một sự kinh ngạc không cách nào che giấu. Lão đã ngoài ngũ tuần, tóc có vài sợi bạc, nhưng sống lưng vẫn thẳng.

Trong những lúc nghỉ chân, lão thay một bộ y phục bằng gấm tuy đã cũ nhưng được giặt ủi sạch sẽ, phẳng phiu. Mấy ngày đầu, lão còn cố gắng bắt chuyện, mời trà, mời điểm tâm, nhưng đáp lại lão chỉ là sự im lặng tuyệt đối. Lão thầm tự hỏi, không biết người luyện võ nào lại có thể đạt tới cảnh giới này, mười ngày không ăn không uống mà sắc mặt vẫn hồng hào, hơi thở đều đặn gần như không thể cảm nhận.

Sự thật là Lại Thiên đã ở Linh Thể tầng hai. Linh khí hắn hấp thu trong một canh giờ tĩnh tọa đã đủ để thân thể không cần đến thức ăn của người thường trong vài tuần lễ. Suốt chặng đường, đoàn xe có dừng lại vài lần để đám hộ vệ và phu xe lo liệu sinh hoạt cá nhân, nhưng hắn hoàn toàn không để tâm. Cửa xe không một lần được hắn mở ra.

Trong nhận thức của hắn, một đoàn xe chở hàng thông thường thế này bất quá chỉ là miếng mồi ngon đối với đám phàm nhân trộm cướp.

Còn đối với tu tiên giả, nó không khác gì cỏ rác ven đường, chẳng đáng để liếc mắt tới.

Quả nhiên, thỉnh thoảng đi qua những thôn xóm hẻo lánh hay những đoạn đường đồng không mông quạnh, cũng có vài ánh mắt khả nghi dòm ngó từ xa, nhưng khi thấy đám hộ vệ hơn mười người lưng đeo trường kiếm, thân mặc giáp da, chúng có chút ngán ngẩm liền lại lẳng lặng rút lui.

Vào cuối ngày thứ mười, khi ánh nắng chiều bắt đầu xiên qua khe cửa sổ, chiếc xe bất ngờ xóc mạnh vì vấp phải một tảng đá.

Lưu tổng quản giật mình, vội đưa tay giữ lấy một bọc vải lụa đặt bên cạnh. Sau khi xe ổn định lại, lão cẩn thận mở bọc vải, để lộ ra một quyển sách cũ. Bìa sách làm bằng giấy dó đã ngả màu vàng, bốn góc sờn cũ, trên đó có hai chữ viết bằng bút lông còn rõ nét: “Trung Dung”. Lão dùng ngón tay cái vuốt nhẹ lên mặt bìa, lật giở từng trang một cách trân trọng.

Đúng lúc này, Lại Thiên từ từ mở mắt. Ánh mắt hắn không một chút mờ mịt sau nhiều ngày tĩnh tọa, mà ngược lại, trong veo và sắc bén. Hắn nhìn thẳng vào quyển sách trên tay Lưu tổng quản, một giọng nói có phần khô khan vì lâu không sử dụng vang lên: “Không ngờ, Lưu lão gia cũng là người đọc Nho đạo kinh thư.”

Lưu tổng quản giật mình, ngẩng phắt đầu lên. Thấy Lại Thiên đã mở mắt và đang nhìn mình, lão vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc, vội vàng đặt quyển sách xuống tấm đệm bên cạnh.

“Đại hiệp cuối cùng cũng xuất quan. Tại hạ thất lễ rồi.” Lão chắp tay, giọng điệu cung kính hơn hẳn. “Lão phu quả thực vụng về, không ngờ người luyện võ lại có thể nhập định mười ngày không ăn không uống mà thần thái vẫn tinh anh như vậy. Thực sự phi phàm.”

Lại Thiên chỉ khẽ lắc đầu, ánh mắt vẫn dừng trên quyển sách: “Chỉ là chút công phu nhỏ mọn. Lão gia, ngài cũng là người đọc sách?”

Lưu tổng quản thở dài một tiếng, nhặt quyển sách lên, dùng tay áo lau nhẹ lớp bụi mờ trên bìa. “Chẳng dám giấu đại hiệp, thời trẻ lão phu cũng từng là một thư sinh, ngày đêm đèn sách. Nhưng dòng đời xô đẩy, vì miếng cơm manh áo mà phải bôn ba, kiến thức cũng mai một dần.” Lão dừng lại, ánh mắt nhìn xa xăm, rồi nói tiếp: “Giờ có chút tuổi, đọc lại để tìm chút thanh thản trong tâm hồn. Không ngờ chỉ liếc qua mà công tử đã nhận ra đây là kinh thư của trường phái nào, quả thực là văn võ song toàn.”

“Văn võ song toàn thì có ích gì chứ?” Lại Thiên bình thản đáp. “Đọc vạn quyển thư, cuối cùng chẳng phải vẫn là một kẻ lang thang không chốn dung thân hay sao.”

Câu nói của hắn khiến Lưu tổng quản sững lại, rồi lão gật đầu đồng tình: “Cũng phải. Mỗi người một lựa chọn, một số phận. Ta làm quản sự cho Thái gia cũng đã hơn mười lăm năm, xem như cũng có chút thành tựu, bổng lộc đủ để gia đình ấm no.”

Lão rót một chén trà từ chiếc ấm giữ nhiệt bằng đồng đặt ở góc xe, hai tay đưa về phía Lại Thiên.

“Mời đại hiệp dùng trà.”

Lại Thiên đón lấy chén trà. Chén trà bằng sứ trắng mỏng, bên trong là nước trà màu vàng nhạt vẫn còn bốc hơi nóng.

Hắn chỉ cầm trong tay, cảm nhận hơi ấm, đoạn liếc nhìn Lưu tổng quản, một người khôn ngoan, biết tiến biết lùi, trung thành nhưng cũng rất thực tế. Hắn bắt đầu hỏi, giọng điệu vẫn không đổi: “Thái lão gia mà ngài thường nhắc, là người như thế nào?”

Lưu tổng quản đặt chén trà của mình xuống, tư thế ngồi thẳng thớm trở lại, ra vẻ chuyên nghiệp của một vị tổng quản. “Thái lão gia nhà chúng ta, thực ra chỉ là một thương nhân đã kinh doanh nhiều năm. Nhưng mặt hàng của ngài không chỉ là những thứ phổ thông.” Lão hạ giọng, nói nhỏ hơn một chút: “Lan Khê Quận này, tuy không sầm uất bằng Trường Minh Thành, nhưng cũng là nơi có không ít tu tiên giả hoạt động. Việc kinh doanh của Thái gia, ít nhiều cũng có liên quan đến họ.”

“Ồ, thì ra là vậy.” Lại Thiên khẽ gật đầu, ngón tay miết nhẹ lên vành chén. “Vậy ngài đã từng gặp qua nhiều tu tiên giả chưa?”

“Từng may mắn trông thấy vài vị.” Lưu tổng quản đáp, trong mắt có một tia cung kính. “Bọn tại hạ làm ăn ở đây, cũng phải tự tìm hiểu đôi chút về thế giới của các tiên sư. Sư phụ của Thái gia đại tiểu thư chính là một vị cao nhân, nghe nói có giao tình không tệ với lão gia nhà chúng tôi. Vị tiên sư đó có một phủ đệ trên núi Lan Khê, nghe nói tu vi đã đến Trúc Cơ sơ kỳ.”

Trúc Cơ sơ kỳ? Lại Thiên trong lòng thầm rúng động. Hắn siết nhẹ chén trà, trí óc nhanh chóng phân tích. Với tu vi Linh Thể tầng hai lập lòe của hắn bây giờ, một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ chỉ cần một kích cũng đủ để nghiền nát hắn thành tro bụi. Sự chênh lệch này không phải là một cái hào, mà là cả một trời một vực.

Hắn giữ cho vẻ mặt bình thản, tiếp tục hỏi: “Vậy còn những người khác?”

“Những người khác…” Lưu tổng quản suy nghĩ một lát. “Thực ra, ngay cả đại tiểu thư nhà chúngta cũng có thể coi là một tu sĩ. Tu vi của tiểu thư đã là Luyện Khí trung kỳ. Nhờ có vị tiên sư kia chỉ điểm, nghe nói tiến cảnh vẫn rất nhanh.”

Luyện Khí trung kỳ… Lại Thiên lại thầm tính toán. Tu vi này đã có thể ngự khí phi hành ở một mức độ nhất định, thần thông chiến đấu cũng đa dạng hơn nhiều so với những kẻ ở tầng thấp của Linh Thể như hắn.

Hắn nghĩ bụng: "Quả nhiên là có kẻ chống lưng, có cao nhân chỉ điểm, con đường tu luyện sẽ bằng phẳng hơn rất nhiều."

Hắn gật đầu một cái, không bình luận gì thêm, rồi từ từ đưa chén trà lên môi, nhấp một ngụm nhỏ. Vị trà đắng chát lúc đầu, sau đó để lại một vị ngọt thanh nơi cuống họng.

Tiếng bánh xe bằng gỗ nghiến trên nền đất sỏi đột ngột chậm lại rồi dừng hẳn, đi kèm là một cú xóc nhẹ.

Bên ngoài, những tiếng xôn xao và mệnh lệnh bắt đầu nổi lên, phá vỡ sự yên tĩnh của cuộc hành trình. Lại Thiên, đang ngồi ngay ngắn trong thùng xe, khẽ nhấc tấm rèm vải dày che cửa sổ lên một chút. Mắt hắn nheo lại trước ánh nắng, nhìn về phía trước đoàn xe.

Cách đó chừng trăm trượng, một nhóm người mặc áo giáp da đồng bộ màu đen đang đứng dàn hàng ngang, chặn đứng toàn bộ con đường đất. Có kẻ còn đạp không đứng trên cao, giáp của họ được chế tác đơn giản nhưng chắc chắn, che kín ngực và vai, trên cánh tay trái mỗi người đều có một huy hiệu hình bông hoa. Vẻ mặt ai nấy đều lạnh lùng, tay lăm lăm trường thương, mũi thương bằng thép sắc lạnh phản chiếu ánh mặt trời.

Một hộ vệ của đoàn xe sau khi tách đoàn phi ngựa lên phía trước thăm dò, trong chốc lát đã vội vã quay về, ghé vào cửa sổ xe ngựa của Lưu tổng quản và báo cáo với giọng gấp gáp: “Lưu tổng quản, Lại… đại hiệp, tiểu hạ đã nghe loáng thoáng được từ những người gần đó bàn tán rằng, Tuần Sứ tu sĩ đã phong toả toàn bộ địa phận của Tử Mộc Trấn, do hiện tượng được gọi là ‘Vết Nứt Không Linh’ hình thành.”

Một lát sau, cả đoàn xe bắt đầu quay đầu một cách nặng nhọc, tiếng la hét của phu xe và tiếng hí của ngựa vang lên. Sau khi đoàn xe đã đi vào một ngả rẽ khác và ổn định lại tốc độ, Lại Thiên mới buông rèm xuống.

Hắn dịch người vào trong góc xe, rút từ trong bọc hành lý ra một quyển kinh thư cổ tự. Đây chính là cuốn Trấn Âm Kinh. Hắn lật giở từng trang, dựa vào những gì nghe được, tìm đến phần ghi chép về các loại thiên địa dị tượng.

Ánh mắt hắn dừng lại ở một mục có tiêu đề "Khe Nứt Không Linh". Hàng chữ ghi lại: Đây là một trong những hiện tượng hiếm gặp, khó lường hơn cả Thánh Tích hay Bí Cảnh. Nếu Thánh Tích mở ra theo chu kỳ bất định, Bí Cảnh mở ra có quy luật, Cấm Địa là nơi hung hiểm cố định, thì Vết Nứt Không Gian lại xuất hiện hoàn toàn ngẫu nhiên.

Nó được chia làm năm tầng không gian chồng chéo, bên trong trống rỗng và hỗn loạn như hư không, nhưng lại lơ lửng vô số mảnh vỡ của các công trình, di tích từ những thời đại không xác định. Cho đến nay, nghe nói tu chân giới của Chân Nguyên đại lục mới chỉ khám phá được sâu nhất đến lối vào tầng thứ ba, căn bản cũng chưa nghiên cứu rõ tường tận của tầng không gian này.

Lại Thiên giờ mới để ý mà đọc lướt qua các trang khác. Quyển sách quả thực là một bách khoa toàn thư cho người mới bước vào tu chân giới. Nó không chỉ ghi lại các phương pháp cơ bản để dẫn khí nhập thể, giải thích về các cảnh giới tu luyện từ Luyện Khí đến Trúc Cơ, giới thiệu các loại linh dược phổ thông, khoáng thạch thường gặp, cùng một vài bản vẽ luyện khí và đan phương đơn giản.

Điều kỳ lạ là, đa số những thứ này đều được chú thích có nguồn gốc ở Tây Vực - một nơi cách đây nghìn vạn dặm, phải vượt qua vô số thổ quốc khác mới đến được. Không hiểu tại sao cơ duyên này lại rơi vào tay Lại Thiên.

Hắn khép sách lại, một thoáng thất vọng ngắn ngủi lướt qua trong đầu trước khi bị sự bình tĩnh thường ngày thay thế. Kinh thư này tuyệt nhiên không ghi lại một phương pháp công kích hay phòng ngự nào mang tính bí thuật, pháp chiêu.

Có lẽ, thứ bí ẩn nhất chính là những món vật phẩm nằm trong chiếc nhẫn trữ vật mà Lại Thiên đang đeo trên tay.