Thời Đại Mới (Phần 1: Đông Hoa Sơ Khởi Chí)

Chương 152: U Minh Lâm



Bởi vì lộ trình đột ngột thay đổi, đoàn xe bất đắc dĩ phải tiến vào một vùng đất hoàn toàn xa lạ.

Con đường đất khoáng đạt vốn dành cho thương đội xe ngựa bắt đầu thu hẹp lại. Bề mặt không còn bằng phẳng mà trở nên gồ ghề với những mảng đất đá cùng rễ cây trồi lên. Hai bên đường, những cánh đồng cỏ xanh mướt đã biến mất, thay vào đó là một khu rừng cổ thụ âm u. Thân cây trong rừng khẳng khiu, xù xì, khoác lên mình một lớp vỏ màu xám tro, lốm đốm địa y.

Từ thân cây, những cành trơ trụi không một chiếc lá, vươn lên bầu trời tựa như những cánh tay khô quắt, đan vào nhau tạo thành một mái vòm thưa thớt. Quang tuyến lọt xuống cũng trở nên yếu ớt, đứt quãng. Không khí cũng trở nên ẩm ướt, mang theo một cỗ hàn khí. Nơi này được các thương nhân gọi là "Rừng U Minh".

Gần đến giờ ngọ, đoàn xe dừng lại bên một khoảng đất trống ven đường để nghỉ ngơi. Trong khi các hộ vệ cùng phu xe chia nhau lương khô và nước uống, Lưu tổng quản bước đến gần Lại Thiên. Lão đi chậm rãi, thần sắc ngưng trọng, giữa hai hàng lông mày đã nhíu chặt lại, hai tay chắp sau lưng, dáng vẻ đầy ưu tư.

Lão không lập tức lên tiếng, mà đứng lặng nhìn sâu vào khu rừng một lúc, tựa hồ có điều suy tư, sau đó mới quay sang, thanh âm trầm thấp nói: "Lại công tử, chúng ta sắp đi vào đoạn đường nguy hiểm nhất của Rừng U Minh. Lão phu dù đã đi qua tuyến này vài lần, nhưng mỗi một lần đều cảm thấy bất an."

Lại Thiên đang ngồi lau một vật trên đùi, đó là thanh đoản kiếm của hắn. Hắn cầm một miếng vải mềm, chậm rãi mà đều đặn lau dọc theo lưỡi kiếm. Lưỡi kiếm được tôi luyện sắc bén, dưới ánh sáng yếu ớt phản chiếu một vệt quang mang lạnh lẽo khi hắn khẽ nghiêng nó.

Hắn cũng không ngẩng đầu lên, thanh âm bình thản không chút gợn sóng: "Tổng quản lo lắng về thứ gì? Nơi đây có đạo phỉ sao?"

Lưu tổng quản thở dài một hơi, tiếng thở có phần nặng nề. "Không chỉ là đạo phỉ tầm thường. Băng đảng 'Hắc Lang’ ở đây nổi tiếng tàn nhẫn và có tổ chức, tuyệt phải đám ô hợp mà chúng ta đã gặp. Kẻ cầm đầu, Hắc Thủ Lục, nghe đồn là một võ phu có ngoại gia công phu đã tu luyện đến đỉnh phong, một đôi tay của hắn có thể ngạnh kháng hổ báo."

Nói đến đây, ánh mắt của Lưu tổng quản bất giác liếc về phía thùng hàng lớn nhất ở giữa đoàn xe, được che đậy bằng một tấm bạt dày và buộc chặt bằng nhiều lớp dây thừng. "Lại công tử... mọi sự lần này, đều phải trông cậy vào ngài."

Lại Thiên dừng động tác lau kiếm. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Lưu tổng quản: “Xem ra lần này thù lao của tại hạ không phải ít rồi, Lưu tổng quản.”

Sau đó, hắn cẩn thận thu kiếm vào vỏ màu đen đặt bên cạnh, đứng dậy, chỉnh lại vạt áo. Hắn đi một vòng quanh khu vực nghỉ chân, ánh mắt quan sát kỹ lưỡng từng người hộ vệ. Một vài người đang có vẻ mệt mỏi lập tức đứng thẳng người, siết chặt vũ khí trong tay khi thấy hắn đến gần.

Nhìn bóng lưng thẳng tắp cùng những bước chân vững chãi của Lại Thiên, sự ưu tư trên gương mặt Lưu tổng quản mới tiêu tán đi vài phần, thay vào đó là một tia an tâm không thể giải thích được.

Đoàn xe tiếp tục tiến sâu vào trong Rừng U Minh. Không gian càng lúc càng bị ép lại. Lối đi giờ đây chỉ còn là một con đường mòn chật hẹp, hai bên là vách đá dựng đứng, rêu xanh phủ kín những tảng đá lởm chởm. Ánh sáng mặt trời bị che khuất gần như hoàn toàn, tạo ra một không khí âm u, tĩnh lặng đến đáng sợ.

Đột nhiên, từ sườn núi bên phải truyền đến một tiếng nổ trầm đục, mặt đất dưới bánh xe khẽ rung chuyển. Ngay sau đó là những tiếng "răng rắc" của gỗ bị bẻ gãy. Một cây cổ thụ khổng lồ, thân to đến hai người ôm không xuể, ầm ầm đổ ập xuống từ trên cao. Nó đập mạnh xuống mặt đường phía trước đoàn xe khoảng vài chục trượng, làm bụi đất và lá khô tung lên mù mịt, triệt để chặn đứng lối đi.

Cùng lúc đó, từ hai bên sườn núi, vô số hắc ảnh phá không mà đến. "Vút! Vút! Vút!"

"CẨN THẬN! CÓ CUNG THỦ!" Một hộ vệ hét lên.

Lập tức, các hộ vệ phản ứng. Bọn họ không hề hoảng loạn mà nhanh chóng di chuyển, người cầm khiên giơ lên che chắn, những người khác thì nép vào thân những cỗ xe ngựa. Những chiếc khiên gỗ hình tròn nhanh chóng được ghép lại, tạo thành một bức tường phòng thủ tạm bợ. "Phập! Phập!" Hàng chục mũi tên bằng hắc thiết, đuôi cắm lông vũ xám, găm sâu vào thành xe và những chiếc khiên gỗ, khiến vụn gỗ bắn ra tung tóe.

Bất quá, sự tấn công quá mức đột ngột và từ trên cao xuống, khiến bọn họ không thể phòng bị hoàn toàn. Hai tiếng kêu thảm vang lên. Một hộ vệ bị mũi tên xuyên qua bắp tay, người còn lại trúng một mũi vào cẳng chân, ngã khuỵu xuống đất.

Ngay khi loạt tên vừa dứt, từ trong các lùm cây rậm rạp trên sườn núi, khoảng hai mươi bóng người mặc trang phục da thú màu đen lao ra. Bọn chúng di chuyển nhanh nhẹn, khuôn mặt lấm lem, ánh mắt hung tợn, thủ trì lợi khí.

Cầm đầu toán đạo phỉ là một gã đàn ông cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn ẩn hiện bên dưới lớp áo da hở hang. Cánh tay phải của gã để trần, xăm một cái đầu hắc lang đang nhe nanh dữ tợn. Gã không vội tấn công, mà đứng khoanh tay trên một mỏm đá cao hơn, nhìn xuống đoàn xe với vẻ mặt trịch thượng.

Đó chính là Hắc Thủ Lục.

Gã cười gằn, thanh âm khàn khàn vang vọng trong hẻm núi: "Lưu tổng quản, đã lâu không gặp. Mọi khi Thái gia nhà các ngươi đi buôn, một khi qua đoạn đường này đều có gần trăm tên hộ tống. Lần này lại chỉ có chút hộ vệ tam lưu này? Nghe nói chuyến hàng này có không ít thứ tốt. Ngoan ngoãn giao ra luôn, ta sẽ tha cho các ngươi một con đường sống."

Không đợi Lưu tổng quản trả lời, gã vung tay ra hiệu: "Lên!"

Toán đạo phỉ áo đen gầm lên một tiếng rồi lao xuống, hình thành một thế trận bao vây chặt chẽ. Các hộ vệ, dù đang ở thế yếu, vẫn nghiến răng vung vũ khí lên nghênh chiến. Tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên chát chúa. Bọn họ chiến đấu rất dũng cảm, nhưng chỉ sau vài hiệp, đã rõ ràng rơi vào thế hạ phong. Đám đạo phỉ này di chuyển có phối hợp, hai tên cùng tấn công một người, khiến các hộ vệ chỉ có thể chật vật chống đỡ.

Hắc Thủ Lục vẫn đứng yên tại chỗ, khoanh tay trước ngực, ánh mắt đầy vẻ chế giễu quan sát cuộc chiến không cân sức bên dưới.

Trong suốt khoảng thời gian đó, từ lúc cây đổ cho đến khi giao chiến, Lại Thiên từ đầu đến cuối vẫn an tọa trên nóc một cỗ xe chở hàng, tay phe phẩy một cọng bông lau, tay kia gác lên gối, như thể mọi chuyện hỗn loạn xung quanh không hề liên quan đến mình.

Ngay khoảnh khắc một tên đạo phỉ chém văng được thanh đao của một hộ vệ và giơ cao mã tấu, chuẩn bị bổ xuống đỉnh đầu người hộ vệ đang thất thế, Lại Thiên mới động.

Không ai thấy hắn đứng dậy như thế nào. Thân hình hắn trên nóc xe hàng khẽ nhoè đi một chút. Đó là một loại tốc độ nhanh đến mức thị giác của phàm nhân không thể nào nắm bắt.

"Keng!"

Một tiếng kim loại khô khốc mà sắc lẻm vang lên. Tên đạo phỉ sững người. Lưỡi mã tấu của hắn bị chặn lại chỉ cách đỉnh đầu người hộ vệ vài phân. Kẻ chặn đường hắn, là một thanh kiếm vẫn còn nằm yên trong vỏ. Lại Thiên đã đứng trước mặt người hộ vệ từ lúc nào, một tay cầm vỏ kiếm, tay kia đặt hờ trên chuôi.

Không cho tên đạo phỉ có nửa giây để phản ứng, Lại Thiên xoay cổ tay. Vỏ kiếm trong tay hắn, mang theo một cỗ lực đạo mạnh mẽ, quét ngang vào lồng ngực đối phương. Một tiếng "rắc" khẽ vang lên. Tên đạo phỉ bị hất văng ngược ra sau như một bao cát, đập mạnh vào hai tên đồng bọn đang lao tới. Cả ba ngã lăn ra đất, miệng hộc máu, không thể gượng dậy nổi.

Ngay sau đòn đánh đó, Lại Thiên lao vào vòng chiến. Hắn di chuyển như một bóng ma màu xám, lướt đi giữa những tên đạo phỉ đang ngơ ngác. Hắn không rút kiếm.

Đối với một tên đang vung đao chém tới, hắn nghiêng người né qua, đồng thời dùng cạnh của vỏ kiếm thúc mạnh vào khớp gối của tên đó. Một tiếng "rắc" khô khốc vang lên, tên đạo phỉ hét lên một tiếng thảm thiết và ngã quỵ.

Đối với một kẻ khác đang đâm thương, hắn lách người sang một bên, dùng vỏ kiếm đập mạnh vào cổ tay cầm thương của đối phương. Lợi khí văng ra. Cùng lúc đó, một cú đá thấp của hắn trúng vào mắt cá chân còn lại, khiến tên đạo phỉ mất thăng bằng, ngã sấp mặt xuống đất.

Hành động của hắn không có một động tác thừa. Mỗi đòn đánh đều chính xác, tàn nhẫn và cực kỳ hiệu quả, nhắm thẳng vào các khớp xương và những điểm yếu hại trên cơ thể.

Chỉ trong vài nhịp thở, hơn mười tên đạo phỉ đã nằm la liệt trên mặt đất, máu tươi văng tung tóe. Hắn vốn dị ứng nhất với cái loại thổ phỉ cướp bóc giết người này. Chính sự tàn độc của chúng đã đẩy hắn lên con đường mà hắn đang đi, một con đường mà sự nhân từ là thứ xa xỉ.

Sự im lặng đột ngột bao trùm cả hẻm núi, chỉ còn lại tiếng rên rỉ của những tên đạo phỉ. Hắc Thủ Lục sững sờ. Gã nhìn đám thuộc hạ bị hạ gục trong chớp mắt, rồi nhìn lại kẻ thủ ác chỉ là một thanh niên trẻ tuổi.

Sự kinh ngạc nhanh chóng hoá thành cơn thịnh nộ.

"Thằng nhãi ranh!" Gã gầm lên, tiếng gầm như sấm. "Ngươi là ai?"

Gã vươn tay ra sau lưng, rút ra một cặp đoản phủ. Lưỡi phủ hình bán nguyệt, được mài sắc lẹm, ánh lên một màu thép lạnh lẽo. Gã siết chặt cán phủ, cơ bắp trên cánh tay nổi lên cuồn cuộn, rồi lao thẳng về phía Lại Thiên. Mỗi một cú bổ của Hắc Thủ Lục đều mang theo kình phong gào thét, đủ sức chẻ đôi một tảng đá.

Nhưng trong mắt Lại Thiên, những đòn tấn công vũ bão này lại lộ ra vô số sơ hở.

Hắn không hề có ý định đối đầu trực diện.

Khi lưỡi phủ bên phải của Hắc Thủ Lục bổ xuống, thân hình Lại Thiên chỉ khẽ nghiêng sang một bên, bàn chân dịch chuyển nửa bước, nhẹ nhàng lướt qua luồng gió sắc lẹm. Khi lưỡi phủ bên trái chém ngang tới, hắn hơi ngửa người ra sau, mũi chân điểm nhẹ xuống đất, cả người lướt lùi lại một khoảng vừa đủ.

Thân pháp của hắn, trông phiêu dật mà thong dong, tựa như nhàn đình dạo bước, hoàn toàn tương phản với sự hung bạo của Hắc Thủ Lục.

Sau khi để Hắc Thủ Lục điên cuồng tấn công thêm vài chiêu, Lại Thiên tìm thấy một kẽ hở. Ngay khi Hắc Thủ Lục vung cả hai chiếc phủ lên để thực hiện một đòn bổ mạnh nhất, để lộ ra khoảng trống trước ngực, Lại Thiên động.

Hắn lách người vào sát bên trong. Đoản kiếm trong tay xoay một vòng. Mũi vỏ kiếm điểm một cách chính xác vào một huyệt đạo ngay dưới khuỷu tay phải của Hắc Thủ Lục.

"Xoạc!"

Âm thanh khô khốc vang lên. Chiếc phủ trong tay phải của Hắc Thủ Lục rơi xuống, va vào mặt đá tạo ra một tiếng loảng xoảng. Cả cánh tay phải của gã lập tức tê dại. Hắc Thủ Lục kinh hãi nhìn cánh tay mình, rồi ngẩng lên nhìn Lại Thiên với ánh mắt tràn ngập sự hoảng sợ và không thể tin nổi.

Lại Thiên không cho gã có cơ hội phản ứng. Hắn tiến thêm nửa bước, thanh kiếm đã được gác nhẹ lên cổ của Hắc Thủ Lục. Luồng hàn khí từ lưỡi kiếm khiến gã tắt lẹm.

Sự im lặng bao trùm. Toàn bộ hộ vệ và cả Lưu tổng quản đứng bất động, nhìn Lại Thiên bằng một ánh mắt hoàn toàn khác. Đó không còn là sự tôn trọng, mà đã chuyển thành một sự kính sợ sâu sắc đối với một tồn tại mà họ không cách nào lĩnh hội.

Lưu tổng quản là người hoàn hồn đầu tiên. Lão nuốt nước bọt, run rẩy bước tới, chắp tay và cúi người thật sâu, cơ hồ gập cả lưng lại.

"Lại... Lại đại hiệp... Đa tạ đã ra tay cứu nguy!"

Lại Thiên liếc nhìn lão một cái, rồi ánh mắt chuyển sang túi tiền mà lão đang định đưa tới. Hắn chỉ lạnh nhạt lắc đầu, sau đó ánh mắt lướt qua hai hộ vệ đang bị thương.

"Nên nhanh chóng rời khỏi đây."

Hắn nói xong, liền quay người bước về lại cỗ xe của mình, để lại một Lưu tổng quản vẫn còn đang cúi rạp người và một đám người vẫn chưa hết bàng hoàng.

Lưu tổng quản từ từ đứng thẳng dậy, trong lòng là một mớ cảm xúc hỗn độn. Lão nhìn không thấu được con người của thanh niên này. Bình thường hắn có vẻ trầm lặng, nhưng khi ra tay lại tàn nhẫn quyết đoán, sát phạt quả quyết. Dù vậy, khi nỗi sợ qua đi, một sự an tâm lại dâng lên. Có một thực lực bá đạo và khó lường như vậy bảo vệ, chuyến hàng kia xem như đã được đảm bảo.