Thời Đại Mới (Phần 1: Đông Hoa Sơ Khởi Chí)

Chương 153: Lan Khê Quận



Tiếng bánh xe chuyển động đều đặn, phát ra một chuỗi âm thanh rì rào liên tục. Sự biến đổi này đột ngột kéo Lại Thiên ra khỏi trạng thái thiền định nông. Hắn khẽ mở hai mắt, phát giác ánh sáng bên ngoài đã không còn gay gắt như khi đi qua những vùng đất trống trải lúc trước.

Qua khe hở của rèm cửa sổ, những mái nhà lợp ngói nâu san sát lướt qua, thay thế cho cảnh tượng đồng hoang và rừng rậm đã ám ảnh hắn suốt cả một tháng ròng rã.

Không khí cũng đã khác. Cái hơi người bắt đầu len lỏi tới. Khung cảnh này có vài phần quen thuộc, khiến hắn nhớ lại lần đầu đặt chân đến Đông Diêu Thành. Bất quá, nơi này tựa hồ trầm mặc và cổ kính hơn, đặc biệt là các tòa lầu các.

Đoàn xe rẽ vào một con đại lộ rộng chừng năm trượng, chính thức hòa vào dòng người qua lại.

Lúc này, từ phía đối diện, thanh âm có chút mệt mỏi của Lưu lão quản gia vang lên: "Lại đại hiệp, cuối cùng cũng đã đến nơi."

Lại Thiên hướng mắt nhìn về phía lão. Lưu lão quản gia đang vén tấm rèm cửa sổ dày cộm lên, gương mặt hằn sâu những nếp nhăn của tuế nguyệt và sự mỏi mệt sau chuyến hành trình dài. Mặc dù vậy, trong đôi mắt lão vẫn ánh lên vẻ tinh anh.

Lại Thiên khẽ gật đầu, ôm quyền đáp lại: "Lưu lão quản gia, hành trình quả nhiên thuận lợi. Tại hạ định sẽ xuống tại đây, tìm một khách điếm nghỉ ngơi vài hôm."

"Xuống tại đây ư?" Lưu lão quản gia khẽ nhíu mày, vẻ kinh ngạc hiện rõ trên mặt. "Lại đại hiệp không cùng chúng ta về thẳng Thái phủ sao? Lão gia nhà ta khi gặp mặt, tiểu lão sẽ đích thân bẩm báo sự tình và hậu tạ ngài." Giọng điệu của lão thập phần chân thành, không giống như chỉ là khách sáo.

Lại Thiên khẽ lắc đầu, nụ cười vẫn giữ trên môi: "Lão quản gia đa lễ rồi. Việc hậu tạ cứ để sau. Nếu Thái lão gia thực sự có lòng, ngài chỉ cần cho người đến báo một tiếng, lúc đó tại hạ sẽ tự mình đến bái kiến."

Lão quản gia quan sát Lại Thiên một lúc, thấy thái độ hắn kiên quyết, không có vẻ gì là đang cố làm giá. Lão trầm ngâm một lát, ngón tay gõ nhẹ lên thành kiệu. "Nhưng... nếu công tử đã quyết, chúng ta cũng không dám ép. Chỉ là, Lan Khê Quậnày cũng không nhỏ, làm sao chúng ta biết tìm Lại công tử ở đâu để báo tin?"

Lại Thiên thấy lão thực sự lo lắng, không có ý làm khó dễ, trong lòng cũng thoải mái hơn một chút. Hắn là người đã xuất lực tương trợ, không làm gì quá phận và cũng không đắc tội với bọn họ, đương nhiên không có lý do gì phải khép nép. "Việc này đơn giản thôi," hắn nói, giọng điệu thong thả. "Thật ra tại hạ cũng cần Lưu tổng quản chỉ điểm giúp một khách điếm không cần quá xa hoa, nhưng ưu tiên yên tĩnh, có không gian thiên nhiên khoáng đạt một chút. Tại hạ là người luyện võ, cần nơi rộng rãi để luyện tập."

Đôi mắt Lưu lão quản gia sáng lên. "A, điều này thì quá tốt rồi. Lão phu biết một nơi." Lão ngừng lại một chút, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu. "Hay là thế này, Lại công tử. Hiện tại nếu ngài đã không tiện đến phủ, chúng ta cũng không làm phiền. Một tháng sau chính là đại thọ bảy mươi của lão gia nhà ta. Đến lúc đó, Thái gia sẽ chính thức gửi thiệp mời, đón Lại công tử như một vị thượng khách. Chúng ta vừa có thể chung vui, vừa tiện tùy cơ mà sắp xếp việc hậu tạ. Công tử thấy thế nào?"

Lời đề nghị này khiến Lại Thiên có chút bất ngờ.

Hai trăm lượng hoàng kim kiếm được từ chuyến đi này đã là một con số không nhỏ, đủ để hắn tiêu xài thoải mái một thời gian, vốn cũng không cưỡng cầu gì thêm. Nhưng đối phương lại đưa ra một lời mời quang minh chính đại như vậy, mở ra cơ hội kiếm thêm một món lợi khác, thật khó để từ chối ngay lập tức.

Hắn thầm nhẩm tính trong lòng. Kế hoạch ban đầu là đi thẳng đến thành Trường Mịnh, nhưng với tu vi Linh Thể tầng hai hiện tại, vội vàng đến một nơi long xà hỗn tạp như vậy thực sự cũng không phải là lựa chọn sáng suốt.

Ở lại đây một thời gian, tìm một nơi yên tĩnh đột phá thêm một hai tiểu cảnh giới, củng cố thực lực rồi đến Trường Minh cũng chưa muộn. Nơi này xem ra là một điểm dừng chân lý tưởng. Tu sĩ không quá dày đặc, phàm nhân thì cuộc sống sung túc.

Nghĩ thông suốt, hắn liền mỉm cười, giọng điệu cố tỏ ra hờ hững, dù trong lòng không khỏi có chút gợn sóng: "Nếu đã là thịnh tình của Thái gia, tại hạ quả thực khó có thể từ chối. Thật ra việc hậu tạ tại hạ không quá để tâm..." Nhưng trong lòng hắn lại nghĩ, dù vậy vẫn dừng lại một nhịp, rồi nói tiếp, "Nhưng một dịp trọng đại và náo nhiệt như lễ mừng thọ, tại hạ cũng đã lâu không có cơ hội tham dự các loại yến tiệc đông vui. Coi như là một dịp để mở mang tầm mắt."

"Hảo! Cứ quyết định như vậy đi!" Lưu lão quản gia vỗ đùi một cái, vẻ mặt vui mừng ra mặt. Lão lập tức vén rèm kiệu cao hơn, hướng ra ngoài hô lớn: "A Phổ! Ngươi qua đây!"

Một gã hộ vệ trẻ tuổi, thân thủ nhanh nhẹn lập tức ghìm ngựa tiến đến sát bên kiệu. "Lưu tổng quản cho gọi."

"Ngươi tạm thời tách khỏi đoàn, đảm đương việc đưa Lại công tử đến Mộc Khê khách điếm. Còn nhớ nơi đó không? Ở phía tây nam, ngay ngoại biên đại lộ."

"Tiểu nhân nhớ rõ."

Xem như mọi việc đã được an bài ổn thỏa, Lại Thiên đứng dậy, vóc người cao lớn khiến không gian trong kiệu trở nên có chút chật chội. Túi hành lý của hắn đã được thu dọn xong từ lúc nào. "Vậy tại hạ cáo từ trước." Hắn ôm quyền chào Lưu lão quản gia rồi không một chút do dự, xoay người nhảy khỏi xe ngựa.

Gót chân hắn đáp xuống mặt đường một cách vững chãi, chỉ gây ra một tiếng động rất nhỏ. Cơ hồ ngay lập tức, một con hắc mã to khỏe đã được A Phổ, gã hộ vệ được giao nhiệm vụ, dắt đến. Con ngựa hí khẽ, hơi thở từ mũi phì ra.

A Phổ ghì chặt dây cương, thân người khẽ cúi xuống, ánh mắt đầy kính cẩn ra hiệu: "Lại công tử, mời." Nói đoạn, gã tung mình lên ngựa một cách dứt khoát rồi phóng đi trước dẫn đường.

Lại Thiên cũng không chần chừ, một cú bật nhảy nhẹ nhàng đã đưa hắn yên vị trên lưng con Dạ Hành hắc mã của mình, rồi thúc ngựa bám theo bóng lưng của A Phổ.

Hai người di chuyển từ đại lộ sầm uất, dần rẽ vào những con đường nhỏ hơn, rồi đến các ngõ hẻm yên tĩnh. Tiếng vó ngựa trở thành âm thanh duy nhất phá vỡ sự tĩnh lặng. Khoảng nửa canh giờ sau, khi bóng chiều đã ngả dài trên những mái nhà, A Phổ dừng lại trước một công trình kiến trúc trông khá đặc biệt.

Biển hiệu bằng gỗ mộc khắc ba chữ "Mộc Khê Điếm" treo dưới mái hiên cong vút. Khách điếm này tương đối lớn, được xây dựng chủ yếu bằng gỗ và tre, bao quanh bởi những rặng trúc xanh mướt và những tảng đá cuội được sắp đặt khéo léo, tạo cảm giác như một khu vườn thiền định. A Phổ hiển nhiên đã lo liệu xong mọi thủ tục. Gã dẫn Lại Thiên đi vào bên trong, dọc theo một hành lang lát sỏi quanh co.

Điều khiến Lại Thiên chú ý là thiết kế của nơi này. Hành lang uốn lượn, hai bên là những bức tường bằng tre hoặc những hàng cây được trồng dày đặc, ngăn cách hoàn toàn tầm nhìn vào các khu nhà nghỉ riêng lẻ. Hắn có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách và tiếng lá cây xào xạc, nhưng tuyệt nhiên không thể nhìn thấy bất kỳ vị khách nào khác. Dường như sự riêng tư được đề cao đến mức tuyệt đối.

Căn phòng của hắn nằm ở gần cuối hành lang, là một gian nhà gỗ nhỏ độc lập. Bên trong bài trí đơn giản nhưng tinh tế, với một chiếc giường, một bộ bàn ghế và một giá để đồ. Cánh cửa lớn phía sau phòng mở thẳng ra một khoảng sân nhỏ, là một khu vườn thuộc về riêng hắn. Quả thực rất hợp ý.

Sau khi A Phổ cáo từ, Lại Thiên đóng cửa lại.

Hắn không vội nghỉ ngơi. Đầu tiên, hắn đặt túi hành lý lên bàn, tuần tự lấy từng món đồ ra. Xích Vương Dao, thanh đoản kiếm yêu thích của hắn, được đặt ngay ngắn bên tay phải. Bên cạnh là một thanh trường kiếm bọc vải đen, một bộ ám khí gồm mấy chiếc phi tiêu nhỏ như lá liễu xếp gọn trong hộp gỗ, cùng với một đôi găng tay da và một vài vật dụng cần thiết khác. Việc bày biện vũ khí ra không gian quen thuộc khiến hắn cảm thấy an tâm hơn.

Xong xuôi, hắn cởi bỏ áo ngoài, để lộ thân hình rắn chắc, rồi bước ra khoảng sân riêng. Giữa sân là một cái hồ nước nhỏ được kè đá, nước trong đến mức có thể nhìn thấy từng viên sỏi dưới đáy.

Hắn khuỵu chân xuống bên mép hồ, nhúng một tay vào làn nước.
Hắn nhắm mắt lại, một luồng ánh sáng màu lam ngà mờ ảo bắt đầu bao bọc lấy bàn tay hắn.

Linh lực từ trong cơ thể từ từ tuôn ra, theo cánh tay truyền vào trong nước. Những dòng năng lượng vô hình đang xoáy tít bên dưới. Mặt nước vốn yên tĩnh bắt đầu bốc lên những làn hơi nước mỏng manh, rồi càng lúc càng dày đặc. Chưa đầy một khắc sau, cả hồ nước nhỏ đã trở nên ấm áp.

Hắn từ từ trút bỏ y phục, bước xuống hồ và ngâm mình vào làn nước ấm. Sự mệt mỏi của chuyến đi dài dường như tan biến theo hơi nước. Cơ bắp được thả lỏng, tinh thần cũng trở nên thư thái. Hắn ngả đầu vào thành đá, mắt nhắm hờ, tận hưởng sự yên bình hiếm có này.

Khi linh lực trong người vận chuyển một cách tự nhiên để phục hồi thể trạng, hắn đột nhiên khựng lại. Có một cảm giác rất khác lạ. Làn nước này dường như không chỉ được làm ấm bởi linh lực của hắn.

Khi năng lượng của hắn lan tỏa ra, nó dường như cộng hưởng với một thứ gì đó có sẵn trong nước, một luồng khí tức cực kỳ tinh thuần và mỏng manh, khiến cho tốc độ hồi phục của hắn nhanh hơn một chút so với bình thường.

Lại Thiên từ từ mở mắt, trong con ngươi đen láy ánh lên một tia kinh ngạc. Hắn lại đưa tay lên, cẩn thận cảm nhận. Không sai được. Nước trong cái hồ này, hay nói đúng hơn, nguồn nước cung cấp cho toàn bộ khách điếm này, có chứa một lượng linh khí tự nhiên vô cùng yếu ớt, yếu đến mức nếu không phải là người tu luyện cực kỳ mẫn tuệ, hoặc không dùng chính linh lực của mình để tương tác, sẽ không bao giờ phát hiện ra.

Một nụ cười đầy hứng thú khẽ nở trên môi hắn. Một nơi nghỉ chân lại ẩn giấu một mạch nước xen lẫn chút linh khí loãng.

Có lẽ đây cũng từng là nơi mà Thái gia dùng để tiếp đãi các tu sĩ khách quý. Thảo nào gã Lưu tổng quản lại tự tin giới thiệu nơi này cho một người luyện võ, quả thực rất tinh tế.