Mặt hồ tĩnh mịch như gương, chỉ khẽ gợn lên vài lăn tăn nhỏ khi thân hình Lại Thiên khẽ cựa mình. Dòng ôn tuyền ấm áp bao bọc lấy nhục thể, gột rửa đi lớp bụi đường cùng sự mỏi mệt tích tụ sau chuỗi ngày dài. Hắn ngả đầu vào thạch bích trơn nhẵn, hai mắt khép hờ nhìn lên bầu trời mát dịu trên đỉnh đầu, thứ duy nhất tồn tại quanh đây chỉ còn là một sự tĩnh lặng nơi này.
Ánh mắt hắn vô ý đảo qua một góc phòng, dừng lại ở bọc hành lý cồng kềnh đang đặt trên một chiếc bàn dài bằng gỗ loại thấp chân. Chỉ là một cái liếc mắt, nhưng nó đủ để kéo dòng tâm niệm của hắn sang một hướng khác.
Phải rồi, một tu sĩ không thể cứ mãi mang vác cả gia tài như một gã du mục vô gia cư thế này được.
"Túi trữ vật," hắn lẩm bẩm, hơi thở tạo ra một làn khói mỏng trên mặt nước.
Vật ấy hắn đã từng nghe nói qua, trong giới tu sĩ dường như không ai là không sử dụng.
Nghe nói giá cả của nó cũng không hề rẻ, nhưng chỉ cần một chút linh khí là có thể chứa đựng cả một gia tài, so với cái túi hành lý rách nát của hắn quả thực tiện lợi hơn vạn lần. Gần đây chắc chắn có không ít tu sĩ qua lại, có lẽ nên dành thời gian ra ngoài tìm hiểu một chuyến.
Tâm niệm vừa động đến việc mua sắm, tự nhiên lại dẫn đến vấn đề tài vật. Hắn trong đầu âm thầm tính toán lại một chút tài sản của mình. Ba trăm hai mươi lượng vàng cùng một đống bạc lẻ, con số đó hiện lên rõ mồn một.
Trong đó, một trăm lượng là số tiền hắn tích góp được từ những ngày tháng làm "hiệp khách", một công việc mà sự thật thà và ngay thẳng của hắn đã trở thành một trò hề.
Chuyện là sau khi hoàn thành không ít công vụ, nhưng hắn lại kê khai gần như toàn bộ thu hoạch vào ngân khố của Hiệp Hưng Phái.
Để rồi sau đó lại đích thân tiễn cả cái doanh trại kia xuống hoàng tuyền.
Đặc biệt là những tên “sư huynh đệ” đó, quả thực có chút... không đáng.
Bất quá cố sự đã xảy ra, nghiền ngẫm cũng chẳng ích lợi gì. Nghĩ lại vẫn thấy uổng phí một cách nực cười. May mắn là chuyến hộ tống đám người nhà họ Thái đã bù lại cho hắn hai trăm lượng, xem như là một sự an ủi không hề nhỏ.
Hắn khẽ bật cười, một tiếng cười trầm và có vài phần tự giễu.
Ba trăm lượng vàng, đối với thiếu niên Lại Thiên của Thạch Vĩ Thôn năm đó mà nói, đó là một con số không bao giờ dám mơ tới.
Ngày đó, tiền bán mớ rau héo, vài con gia cầm còi cọc cùng đủ thứ tạp dịch vặt vãnh, một tháng giỏi lắm kiếm được chưa tới năm đồng bạc lẻ, vậy mà vẫn lay lắt sống qua ngày.
Giờ đây, đống vàng kia trong mắt người phàm cũng xem là một khối tài sản tương đối, nhưng lại trở nên ít ỏi khi hắn đã chính thức bước chân lên tiên đồ.
Khi nào mới có thể sở hữu được viên linh thạch đầu tiên đây?
Dòng suy tư bị cắt đứt khi hắn quyết định không trầm ngâm nữa. Lại Thiên dịch người, ngồi tựa lưng vào thành hồ, để nửa thân trên lộ ra khỏi mặt nước. Hắn với tay lấy cuốn "Trấn Âm Kinh" đặt gần đó, những giọt nước từ đầu ngón tay hắn rơi xuống bìa sách.
Ánh mắt lướt qua những hàng cổ tự dày đặc cùng những hình vẽ phức tạp, chân mày hắn càng lúc càng nhíu chặt lại. Một cỗ cảm giác choáng ngợp bắt đầu xâm chiếm tâm thần.
"Muốn đột phá, muốn sinh tồn trong cái giới tu chân này..." Hắn lẩm bẩm, thanh âm có vài phần thất thần, "...còn phải quan tâm đến quá nhiều thứ."
Đan dược, dùng để tu bổ đủ loại.
Bí kíp, để lĩnh ngộ thần thông.
Công pháp, không có thì như có tiếng không có miếng, đánh nhau chay khác nào châu chấu đá xe.
Binh khí, pháp bảo, làm công cụ chính yếu.
Linh phù, trận pháp, các loại phụ trợ…
... Còn cả thú sủng nữa.
Cứ mỗi một danh mục được liệt kê, cái đầu của Lại Thiên lại nặng thêm một chút. Cuối cùng, một tiếng thở dài ngao ngán thoát ra. Hắn ngả người ra sau, cả cơ thể mềm oặt chìm vào làn nước, chỉ còn khuôn mặt ngửa lên trời.
Cuốn sách tuột khỏi tay hắn, rơi tõm xuống nước rồi lềnh bềnh nổi lên. Nó không hề chìm. Những giọt nước vừa chạm vào trang giấy đang mở, cổ tự trên đó phảng phất như vật sống, thay vì bị nhòe đi, chúng lại tương tác với từng giọt nước một cách kỳ lạ. Quả thực là cổ thư bất phàm.
Giữa mặt hồ tĩnh lặng và tăm tối, cuốn "Trấn Âm Kinh" lơ lửng trên mặt nước, tỏa ra một tầng quang hoa mờ ảo, soi rọi lên gương mặt đang từ từ chuyển từ tuyệt vọng sang kinh ngạc của hắn.
Cỗ cảm giác bất lực và chán nản như một tảng đá đè nặng lên ngực hắn. Con đường phía trước, hóa ra còn dài và gian nan hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều.
Nhưng cái gì mà chẳng có cái giá tương ứng, khổ luyện mới có thể thành tài. Hắn không thể cứ mãi đắm chìm trong sự thư thái hay những phát hiện bất chợt này. Khoảng ba canh giờ đã trôi qua.
Đã đến lúc phải thu liễm tâm thần, nghiêm túc tu luyện.
Lại Thiên vươn người, bước ra khỏi hồ nước. Làn ôn tuyền trôi tuột khỏi làn da săn chắc, để lại một cảm giác sảng khoái dễ chịu. Hắn khoác lên mình bộ y phục khô ráo, rồi cẩn thận đem cuốn "Trấn Âm Kinh" cất lại vào trong bọc hành lý, trong mắt vẫn còn lưu lại một tia kính nể.
Hắn dọn dẹp một khoảng đất trống bằng phẳng giữa sơn động, nơi trông như một cái sân rộng tự nhiên. Từ trong một góc, hắn lấy ra một tấm bồ đoàn đã cũ, phủi nhẹ lớp bụi rồi đặt ngay ngắn xuống chính giữa. Có vẻ như những trận chiến liên miên, những vết thương đã lành sẹo, tuy nguy hiểm nhưng dường như đã vô tình rèn giũa cho nhục thể của hắn, khiến cho các kinh mạch trở nên dẻo dai hơn, sẵn sàng cho một lần đột phá. Hắn có thể cảm nhận được điều đó, một cảm giác rằng mình đang đứng ngay trước ngưỡng cửa.
Hắn ngồi xếp bằng ngay ngắn trên bồ đoàn, hai tay đặt lên đầu gối, lòng bàn tay hướng lên trời. Hít vào một hơi thật sâu, rồi chậm rãi thở ra, mí mắt từ từ khép lại.
Thế giới bên ngoài dần mờ đi. Tâm trí hắn tập trung hoàn toàn vào việc dẫn dắt linh khí theo lộ trình của "Trấn Âm Kinh", một lộ trình giờ đây đã khá thành thạo. Một dòng linh khí loãng mang theo vô số quang điểm mát lạnh từ môi trường xung quanh bắt đầu thẩm thấu qua từng lỗ chân lông, hội tụ về đan điền.
Ngày thứ nhất, hắn điều khiển dòng chảy đi qua những kinh mạch đã quen thuộc.
Ngày thứ ba, cơ thể hắn đã tiến vào trạng thái nhập định, việc hấp thụ và vận chuyển linh khí diễn ra gần như theo bản năng.
Ngày thứ năm, hắn bắt đầu cảm nhận được bình cảnh. Linh khí dồn nén lại, tạo ra một cảm giác căng tức khó chịu. Hắn không hề vội vàng, vẫn chỉ lặp đi lặp lại một quá trình duy nhất: tích tụ, nén lại, rồi lại tích tụ.
Cho đến ngày mười.
Ngay tại thời điểm linh khí trong cơ thể được nén đến cực hạn, một tiếng "rắc" cực nhẹ vang lên từ sâu bên trong cơ thể. Bức tường vô hình nứt ra. Các kinh mạch vốn đã thông suốt nay lại như được mở rộng thêm một vòng, trở nên bền bỉ và mạnh mẽ hơn.
Lại Thiên từ từ mở mắt.
Việc đột phá những cảnh giới cực thấp như Linh Thể tầng hai đỉnh phong lên tầng ba, đối với những người có chút căn cơ mà nói, vốn không phải là việc quá khó khăn.
Không cần phụ thuộc quá vào đan dược, không cần cao nhân truyền công, chỉ đơn giản là khổ luyện và tích lũy một cách tự nhiên, vừa bền bỉ vừa vững chắc, xem như thực lực đã có sự gia tăng nho nhỏ.
Hắn đứng dậy, phủi nhẹ y phục. Một cỗ cảm giác vững chãi và tự tin lan tỏa khắp cơ thể.
Giờ là lúc giải quyết những vấn đề còn lại. Ánh mắt hắn hướng về phía âm thanh có thể thoang thoảng từ phường chợ gần đó, nơi ánh sáng ban ngày lờ mờ tắt dần.
Bắt đầu từ việc đi tìm mua... một cái túi trữ vật.