Sắc trời buổi chiều tà có vài phần yên tĩnh. Lại Thiên thân hình thong dong từ khu chuồng ngựa đối diện Mộc Khê Điếm bước ra, một tay đang nắm lấy dây cương Dạ Hành mã.
Hắn khẽ vỗ về lên chiếc cổ của con tuấn mã, cảm nhận lớp lông mềm mượt dưới lòng bàn tay. Con vật này tựa hồ có chút bất mãn, từ trong mũi phun ra một luồng khí nóng, coi như đáp lại cái vuốt ve của chủ nhân.
Gót chân khẽ thúc một cái, “Truy…” Lại Thiên liền dẫn hắc mã rời đi, hướng về phía đông bắc, dọc theo con đường lớn bằng đất mà tiến vào khu phố thị.
Trên người hắn vẫn là bộ áo choàng xám tro cũ kỹ có mũ trùm.
Trang phục này tuy không mấy thoải mái, chỉ cần kéo mũ trùm lên là có thể che đi hơn phân nửa khuôn mặt.
Bên hông, thanh đoản kiếm phòng thân vẫn được giắt gọn trong vỏ.
Phố thị sầm uất dần hiện ra ở cuối con đường. Thanh âm huyên náo của thế tục từ xa đã vọng tới, tiếng người nói cười, tiếng xe ngựa bánh gỗ, tiếng rao hàng rong….
Sau khi đi thêm được một đoạn, hắn tìm một gốc cây cổ thụ tương đối khuất tầm mắt, đem hắc mã buộc vào đó, lại vỗ về nó thêm vài cái rồi mới xoay người, thân hình khẽ động, liền hòa vào trong dòng người đông đúc.
Mục tiêu của hắn là một y phục điếm tương đối lớn nằm ở ngay góc phố chính. Tấm biển hiệu bằng gỗ được sơn son thếp vàng. Lại Thiên từ bên kia đường, thân hình chỉ khẽ động một cái, liền như một hầu tử nhảy tọt qua một bụi cây, sau đó qua đường rộng và tới trước cửa tiệm.
Hắn vừa bước vào trong, mùi vải mới đặc trưng liền phả vào mặt.
Bên trong, có vài cặp phu thê ăn mặc sang trọng đang lựa chọn hàng hoá, xung quanh là đám tiểu nhị đang niềm nở vây quanh giới thiệu.
Lại Thiên đi thẳng tới một góc cạnh, gần cửa ra vào, nơi treo những bộ y phục may sẵn thuộc loại thượng hạng.
Ánh mắt hắn dừng lại trên một bộ trường sam dạng huyết thư nhân. Y phục màu xám khói, kết hợp với quần lụa đen, đi kèm là một chiếc mũ vuông cùng một đôi giày vải đế mềm. Mũ thì hắn không cần lắm, nhưng đôi giày kia cũng có thể thuận tiện dùng theo bộ.
Hắn đưa tay nhấc bộ y phục lên, chất vải không quá loè loẹt, sờ vào cũng không quá mềm mại.
Một thư sinh tri thức có chút gia cảnh, lại mang theo vài phần dáng vẻ phong lưu, lớp vẻ ngoài này hiển nhiên tốt hơn nhiều so với bộ dạng lữ khách thần bí trong chiếc áo choàng sờn rách kia.
Hắn chỉ mua y phục chứ không thay tại chỗ, cẩn thận đem cất vào trong chiếc túi vải đeo bên người. Lúc nào cũng phải mang theo chiếc túi này, đối với một tán tu như hắn mà nói, quả thực cũng dần cảm thấy có chút bất tiện.
Lúc thanh toán tiền, Lại Thiên liền nhân tiện hỏi thăm về "Tu Thị". Cái tên này được hắn nhắc đến một cách thập phần tự nhiên, tựa như một gã du mục lần đầu đến đây, hiếu kỳ về những câu chuyện kỳ lạ của địa phương.
Vì mua một đơn hàng trị giá hơn chục lượng vàng, Lại Thiên rất nhanh liền hỏi được tin tức mình cần. Hắn lập tức rời đi, thúc ngựa đi theo hướng đã được chỉ dẫn. Cái gọi là "Tu Thị" này, hắn vốn từng nghe Lưu tổng quản của thương đội nhắc qua trong những lúc hàn huyên trên đường đến Lan Khê Quận.
Nghe nói, ở khu chợ này, vật phẩm của tu sĩ cùng phàm nhân được bày bán hỗn tạp, khách nhân cũng có không ít tu sĩ lui tới. Hơn nữa, khu chợ này còn nằm gần một cứ điểm nhỏ của Tuần Sứ. Đám Tuần Sứ ở đây tu vi đa số chỉ là Luyện Khí kỳ, chủ yếu phụ trách giải quyết các vấn đề liên quan đến phàm nhân, nhưng cũng vì vậy mà tuyệt không có tu sĩ nào dám ở đây tùy tiện gây chuyện.
Nếu không, một khi các thành lớn điều động Tuần Sứ cao giai đến đây trấn áp, kẻ gây rối khi đó chỉ có nước khóc không ra nước mắt. Tuần Sứ rất ít khi nhúng tay vào ân oán giữa các tu sĩ, trừ phi là những nhân vật có bối cảnh đặc thù hoặc sự việc có ảnh hưởng đến trật tự chung.
Càng đến gần địa điểm, Lại Thiên càng cảm nhận được linh khí trong không khí dường như trở nên nồng đậm hơn hẳn. Lối vào Tu Thị chỉ là một vòm đá thiên nhiên.
Vừa bước qua vòm đá, một không gian rộng lớn đến không ngờ liền mở ra trước mắt hắn. Đây là một khu chợ trời, nhưng lại không được chiếu sáng bằng đèn lồng hay đuốc lửa thông thường. Mà trên mỗi sạp hàng đều treo lơ lửng một hoặc vài viên khoáng thạch to bằng nắm tay, chúng phát ra thứ quang mang dịu nhẹ với đủ loại màu sắc: bạch sắc, lam sắc, đạm vàng sắc. Ánh sáng của linh lực đan vào nhau, chiếu rọi khắp nơi, trông thập phần huyền ảo.
Không khí nơi đây so với tưởng tượng của hắn còn náo nhiệt hơn nhiều, người đi qua đi lại từng tốp. Hắn đưa mắt quan sát, đa phần đều là tu sĩ có linh lực dao động ở cấp độ Linh Thể, Luyện Khí kỳ. Một số ít là phàm nhân, nhưng người nào người nấy đều ăn vận gấm vóc xa hoa, sau lưng có hộ vệ thân thủ bất phàm, ánh mắt sắc bén đi theo, xem ra cũng là đám tài phiệt.
Những vật phẩm tại đây thì chợ phường thế tục không cách nào có được.
Lại Thiên thì không phải một kẻ nào trông quá bắt mắt, có điều ít nhiều hắn cũng đã trải qua vài lần sinh tử. Nên trong vô thức khẽ kéo vành mũ trùm xuống thấp hơn một chút, một phản xạ đã trở thành thói quen mỗi khi hắn tiến vào nơi đông người lạ lẫm.
Hắn chậm rãi đi một vòng, đôi mắt ẩn dưới vành mũ lặng lẽ quan sát. Hàng hoá nơi đây quả thực là muôn hình vạn trạng.
Sạp hàng bên trái bày la liệt các loại bình sứ lớn nhỏ, bên trong có lẽ là đan dược, từng làn dược hương thoang thoảng bay ra.
Sạp bên phải thì chất đầy các loại kỳ trân dị thảo, có gốc cây còn phát ra ánh sáng lân tinh yếu ớt, có loại rễ cây thì hình thù như yêu thú đang nằm co mình.
Xa hơn một chút là khu vực dành cho pháp khí, những thanh phi kiếm, những tấm phù triện, những chiếc tiểu chung… tất cả đều ẩn chứa linh lực ba động mà người thường không thể cảm nhận được.
Lại Thiên cũng chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn một chút, ngân lượng trong túi hắn đối với phàm nhân có thể xem là một món tiền lớn, nhưng ở nơi này, căn bản không đủ để nói chuyện.
Đang lúc trong lòng có chút do dự không biết nên đi đâu, một trận huyên náo ở phía trước đột nhiên thu hút sự chú ý của hắn.
Một đám đông đang tụ tập quanh một sạp hàng có quy mô lớn hơn hẳn những sạp khác. Tấm biển hiệu bằng gỗ lim được khắc hai chữ khá đơn sơ: "Bách Dược". Lòng hiếu kỳ nổi lên, hắn bất giác cất bước đi về hướng đó, thân hình linh hoạt lách qua đám đông, nhìn vào bên trong.
Một thanh âm có chút a dua the thé, cố tình kéo dài ra, vang lên chói tai giữa khu chợ ồn ào: "Năm mươi viên Kim thạch!"
Lại Thiên đang đứng ở rìa ngoài đám đông, thân hình khẽ dịch sang một bên để có tầm nhìn tốt hơn. Hàng chục người đang vây quanh một sạp hàng bằng gỗ đơn sơ, ánh mắt tất cả đều đổ dồn về hai nhóm người đang giằng co ngay trước quầy.
Tại trung tâm của sự chú ý, trên một tấm vải nhung đen đã sờn cũ, là một đoạn rễ cây. Nó dài chừng một gang tay, to bằng cổ tay trẻ nhỏ. Toàn thân đoạn rễ cây này có màu trắng đục như ngọc, không có một chút tì vết nào. Không khí xung quanh nó dường như ngưng đọng lại, một làn hơi mỏng màu trắng mờ liên tục bốc lên từ bề mặt, khiến cho hình ảnh của nó nhìn từ xa có chút hư ảo.
Lại Thiên hai mắt khẽ híp lại. Hắn có thể thấy rõ vật này từ khoảng cách tương đối.
"Hắc hắc, Thái gia quả nhiên là đại gia tộc, ra tay thật hào phóng. Nếu đã vậy, bọn ta liền trả bảy viên Kim thạch!" Thanh âm a dua vừa rồi lại vang lên, lần này mang theo ý tứ trêu chọc không hề che giấu.
Lại Thiên đưa mắt về phía người vừa lên tiếng.
Đó là hai gã thanh niên ước chừng hai mươi tuổi, thân mặc một bộ y phục bằng lụa xanh bóng loáng, tay cầm một chiếc quạt giấy vẽ hình mỹ nữ. Hắn đang khoanh tay, vẻ mặt ngạo nghễ, khoé miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng. Phía sau hắn là vài tên gia nhân ăn mặc tương tự, tất cả đều đang nhìn về phía đối diện với ánh mắt đầy khiêu khích.
Đối diện với gã thanh niên là một vị trung niên nam tử. Lão mặc một bộ trường bào màu xám tro, chất vải tuy thô nhưng được cắt may thập phần gọn gàng, trên cổ áo có thêu một chữ "Thái" nhỏ bằng chỉ bạc. Thần sắc lão vốn bình tĩnh, nhưng giờ đây mi đầu đã nhíu chặt, hai bên thái dương có thể thấy rõ gân xanh nổi lên. Bàn tay giấu trong tay áo của lão hiển nhiên đã nắm chặt lại.
Người này, Lại Thiên thầm đoán, tại Quận này, còn Thái gia nào có thể phô trương thanh thế ở chốn phàm tục thế này.
Hẳn là một vị quản sự thuộc đám người của Thái gia mà hắn từng hộ tống.
Đứng sau lưng lão là bốn nam tử mặc thường phục, nhưng thân hình cao lớn, ánh mắt sắc bén không ngừng đảo qua đám đông, tay lúc nào cũng đặt hờ trên chuôi đao đeo bên hông.
Lại Thiên mơ hồ cảm nhận được linh lực ba động yếu ớt từ một trong bốn người này, hẳn là tu sĩ Linh Thể tầng năm.
Vị Chu quản sự hít một hơi thật sâu, hàn khí từ Tuyết Tinh Mộc Căn phả vào mặt khiến lão càng thêm tỉnh táo. Lão quay sang người chủ sạp, một lão già gầy gò với đôi mắt ti hí, trầm giọng nói: "Một trăm ba mươi viên Kim thạch."
Lão vừa dứt lời, gã thanh niên bên kia đã phá lên cười ha hả. Hắn "xoạch" một tiếng mở chiếc quạt ra, nhẹ nhàng phe phẩy.
"Chu quản sự, hà tất phải so đo như vậy chứ? Triệu Tam Công ta đây đã có lòng muốn tranh, sao ngài không theo tới cùng?" Hắn liếc mắt nhìn đoạn rễ cây, rồi lại nhìn Chu quản sự, giọng điệu lại càng thêm trêu tức: "Một trăm năm mươi viên Kim thạch!"
Đám đông xung quanh lập tức vang lên một tràng xôn xao. Mức giá này hiển nhiên đã vượt qua giá trị thực của Tuyết Tinh Mộc Căn không ít.
Sắc mặt Chu quản sự đã trở nên khó coi tới cực điểm. Lão nghiến chặt răng, hai bên quai hàm nổi lên rõ rệt. Đôi mắt lão gắt gao nhìn chằm chằm vào gã Triệu Tam Công, lửa giận bên trong không chút nào che giấu.
Lại Thiên lẳng lặng quan sát, hắn căn bản cũng chẳng quản đến vật kia làm gì. Tu vi Linh Thể tầng ba của hắn chỉ ở đây hóng hớt là hời rồi.