Tuyết Tinh Mộc Căn, chính là một loại linh dược hàn tính cực kỳ hiếm thấy. Đem nó nghiền thành bột mịn, lại dùng nước sương sớm hoà tan thì có thể điều chế ra một loại linh dịch tên là "Hàn Ngọc Dịch". Linh dịch này có hai diệu dụng: một là dưỡng hồn, giúp tu sĩ trong lúc tu luyện một ít công pháp nguy hiểm có thể giữ vững tâm thần, phòng ngừa tẩu hỏa nhập ma; hai là có thể thanh lọc tạp chất trong linh lực, đối với tu sĩ tu luyện công pháp Mộc, Thủy lưỡng hệ lại càng có hiệu quả thần kỳ.
Lại Thiên trong lòng âm thầm phân giải. Thái gia tranh đoạt vật này, hiển nhiên không phải vì bản thân bọn họ. Xuất ra cái giá như vậy, chỉ sợ là muốn dùng làm một món lễ vật quan trọng. Cái gã Triệu Tam Công của Triệu gia này, không biết có lai lịch ra sao, lại dám công nhiên đối chọi gay gắt với Thái gia. Xem ra, đây không chỉ đơn thuần là một cuộc mua bán bình thường.
Chu quản sự trầm mặc một hồi lâu, thần sắc trên mặt âm tình bất định. Lão liếc nhìn gốc Tuyết Tinh Mộc Căn, cuối cùng như đã hạ một quyết tâm cực lớn, chậm rãi giơ một bàn tay lên, năm ngón tay xoè ra rồi lại nắm chặt, thanh âm cơ hồ như được gằn ra từ kẽ răng: "Hai trăm viên Kim thạch!"
Cái giá này vừa được hô lên, nụ cười trên mặt Triệu Tam Công nhất thời cứng lại.
Hắn nhìn chằm chằm vào bộ dáng quyết tuyệt của Chu quản sự, dường như chỉ cần hắn tranh tiếp thì đối phương sẽ lập tức nhào lên liều mạng vậy, rồi đột nhiên bật cười ha hả.
"Ha ha, tốt, tốt! Chu quản sự đã có thành ý như thế, tại hạ nào dám tranh đoạt nữa." Hắn "phập" một tiếng gập quạt lại, vỗ nhẹ vào lòng bàn tay. "Vật ấy, xin nhường cho Chu lão quản sự."
Sau khi được chủ sạp cẩn thận kiểm đếm đủ số, Chu quản sự mới đem Tuyết Tinh Mộc Căn nhận lấy, sau đó lấy ra một chiếc hộp ngọc đã chuẩn bị từ trước, cẩn thận đặt linh dược vào trong rồi mới thu vào người. Làm xong hết thảy, Chu quản sự mới xoay người, dẫn theo đám hộ vệ, nghênh ngang đi xem các quầy hàng khác, miệng còn không quên để lại một câu đầy đắc ý: "Hy vọng món đại lễ này của Thái gia chúng ta, sẽ làm vị tán tu kia vừa lòng."
Triệu Tam Công không nói một lời, ánh mắt lạnh như băng nhìn theo bóng lưng của đám người Chu quản sự cho đến khi bọn họ khuất hẳn vào trong đám đông.
Lại Thiên đứng yên tại chỗ, trong lòng cũng khẽ động. Tiên giả ở những nơi phàm nhân hỗn tạp đã được ưu ái đến thế, vậy những kẻ có thực lực chân chính trong các đại tông môn, tu viện, tài nguyên đến tay bọn họ sẽ còn hùng hậu đến mức nào?
Hắn lắc đầu, không suy nghĩ vẩn vơ nữa, hôm nay hắn còn có việc cần làm. Sau khi lượn thêm vài vòng, cuối cùng hắn cũng tìm thấy một quầy hàng bày bán đủ loại tạp vật.
Chủ sạp là một lão phụ nhân, thân mặc y phục gấm vóc, trên người đeo không ít trang sức nhưng đều không phải vật phẩm quý giá gì. Lại Thiên chỉ cần cảm nhận khí tức liền biết, đây căn bản chỉ là một phàm nhân.
Trong lòng hắn không khỏi có chút kinh ngạc, một phàm nhân mà lại có vốn liếng lớn như vậy, bày bán toàn những vật phẩm dành cho tu tiên giả.
Ánh mắt hắn đảo qua một lượt đám tạp vật, rất nhanh đã tìm được thứ mình cần.
Hắn cầm lên một chiếc túi vải có quang hoa chớp động nhàn nhạt, nằm trong một loạt những chiếc túi tương tự được xếp ngay ngắn. Nhìn từ bên ngoài, nó được may bằng loại vải bố thô ráp màu nâu sẫm, miệng túi như có một khoá cài bằng đồng.
"Bà chủ, vật này giá bao nhiêu?"
"Túi trữ vật thông dụng, chỉ cần vận một tia linh lực là có thể sử dụng. Khách quan là tu sĩ hay phàm nhân? Nếu là phàm nhân thì mua về cũng vô dụng."
Lại Thiên có chút tự ti đáp. "Tại hạ cũng chỉ mới luyện được chút bì mao, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng."
"Vậy, túi này giá hai trăm kim lượng." Phụ nhân nghe xong liền ra giá quyết đoán.
Lại Thiên trong lòng khẽ động, bụng thầm nghĩ. "Quả nhiên, chút hoàng kim ít ỏi của ta ở thế tục, đặt vào chốn tiên phường này chẳng khác nào mấy đồng tiền lẻ."
Hai người không nói thêm gì, Lại Thiên chỉ lẳng lặng lấy ra một túi vàng, vận một tia linh lực cảm nhận đủ số lượng rồi đưa cho lão phụ nhân. Sau khi giao dịch hoàn tất, hắn phất nhẹ tay áo, chiếc túi liền quang hoa chợt loé rồi biến mất không thấy, đã được hắn thu vào trong.
Xong việc, hắn rảo bước rời khỏi khu Tu Thị huyên náo, lựa một con hẻm nhỏ vắng vẻ để đi tắt ra nơi buộc ngựa - nơi đó là một thửa ruộng trũng, nằm chen giữa các dãy phố.
Màn đêm đã buông, con hẻm nhỏ tỏ ra có vài phần âm u tĩnh mịch. Hai bên là những bức tường đá hoặc móng nhà cao lớn, ẩm ướt phủ đầy rêu xanh. Dưới chân là nền đá lổn nhổn ngấm nước, lờ mờ phản chiếu chút ánh sáng yếu ớt từ cuối hẻm. Nơi đây tĩnh lặng như tờ, khác biệt một trời một vực với sự huyên náo của khu phố chỉ cách đó trăm bước chân.
Đi được vài trượng, Lại Thiên bỗng dừng bước, một cảm giác khác thường nổi lên trong lòng. Hắn lập tức thu liễm hơi thở, lưng áp sát vào bức tường đá lạnh lẽo, hai mắt như chim ưng quét nhanh một lượt. Bên trái hắn có một đống thùng gỗ mục nát cao đến ngang ngực.
Hắn không chút do dự, hai tay chống lên mép tường, thân hình nhẹ nhàng vọt lên, tựa như một con linh miêu, không một tiếng động đáp xuống mái hiên của một ngôi nhà thấp gần đó. Thân hình hắn khéo léo thu lại sau một cái ống khói, chỉ để lộ đôi mắt sắc bén quan sát động tĩnh bên dưới.
Vài nhịp thở trôi qua, tiếng bước chân từ đầu hẻm truyền đến. Chu quản sự cùng bốn gã hộ vệ của Thái gia quả nhiên xuất hiện. Sắc mặt lão có chút mệt mỏi, bộ áo gấm trên người đã có vài phần nhàu nhĩ. Bốn tên hộ vệ theo sát phía sau, tay lúc nào cũng đặt trên chuôi đao bên hông, bước chân trầm ổn mà đầy cảnh giác.
"Ồ? Bọn họ cũng chọn con đường này." Lại Thiên thầm nghĩ.
Khi nhóm người của Chu quản sự vừa đi tới giữa hẻm, từ trong bóng tối phía đối diện, năm bóng người đột ngột lao ra, chặn đứng đường đi của bọn họ. Dẫn đầu chính là Triệu Tam Công, bên cạnh là một gã công tử trẻ tuổi khác. Ánh mắt Triệu Tam Công găm chặt vào Chu quản sự, mà ba tên thuộc hạ của gã đã nhanh chóng tản ra, hình thành một thế bao vây lỏng lẻo. Trong tay chúng, đao và côn gỗ đã lăm lăm, sát khí ẩn hiện.
Trong nhóm của Triệu Tam Công, gã thiếu gia trẻ tuổi kia lại lùi về phía sau. Gã thiếu gia này vận một thân lụa là, trên mặt mang biểu cảm khinh khỉnh pha lẫn buồn chán, dường như màn kịch sắp diễn ra chỉ là một trò tiêu khiển không hơn không kém.
Đám người Triệu gia này nội lực hỗn tạp, chẳng biết là tu sĩ Linh Thể tầng mấy, có vẻ tu hành không đến nơi đến chốn cho lắm. Bên phía Chu quản sự, chính lão và một tên hộ vệ có thân hình gầy gò cũng đứng yên, không có dấu hiệu tham chiến.
"Chu Vấn," Triệu Tam Công cất giọng, thanh âm khàn đặc đầy sát khí, "giao Tuyết Tinh Mộc Căn ra đây. Đồ của Triệu gia nhất quyết không để đám Thái gia các ngươi giành lấy."
Chu quản sự chỉ khẽ nhếch mép cười khẩy: "Chỉ bằng vào mấy tên cẩu tử các ngươi sao?"
Không có thêm bất kỳ lời nói vô ích nào. Triệu Tam Công vung tay.
Gã và ba tên thuộc hạ còn lại gầm lên một tiếng rồi hung hãn lao tới ba tên hộ vệ của Thái gia.
Một tên hộ vệ Thái gia rút phắt thanh đoản đao, hàn quang của lưỡi đao loé lên trong đêm tối. Hắn nghiêng người, khéo léo tránh được một côn bổ xuống của đối thủ, lưỡi đao thuận thế rạch một đường ngang, để lại một vệt máu trên cánh tay cầm côn của tên kia.
Tiếng kim loại va chạm "keng keng" vang lên không dứt. Một tên thuộc hạ của Triệu gia vung đao chém tới, nhưng hộ vệ Thái gia chỉ đơn giản đưa vỏ đao bằng sắt lên đỡ.
Sau một tiếng "keng" chói tai, gã hộ vệ lùi lại một bước, nhưng lập tức xoay người tung một cước trúng ngay đầu gối đối thủ, khiến gã khuỵu xuống trong đau đớn.
Lại Thiên từ trên mái nhà quan sát tất cả, hắn biết đám người Thái gia có một tên tu sĩ Linh Thể tầng năm, đám người Triệu gia này dám chặn đánh thì xem như hôm nay lành ít dữ nhiều.