Thời Đại Mới (Phần 1: Đông Hoa Sơ Khởi Chí)

Chương 157: Thỉnh ngôn



Có điều ánh mắt Lại Thiên lại không rời khỏi tên thiếu gia vẫn chưa hề động thủ bên phía Triệu gia, dường như là kẻ không có khả năng chiến đấu.

Bỗng nhiên, gã thiếu gia này với vẻ mặt buồn chán kia cử động. Hai mắt gã loé lên một tia âm độc, nhắm thẳng vào Chu quản sự đang đứng chắp tay sau lưng, hoàn toàn không phòng bị.

Tay áo gã thiếu gia phất lên, một đạo hàn quang nhỏ như sợi tóc, nhìn như một cây ngân châm, không một tiếng động bay thẳng tới mi tâm của Chu quản sự. Một đòn ám toán nhắm vào một người không có tu vi trong một cuộc hỗn chiến!

Trong đầu Lại Thiên chỉ vừa hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng phản ứng của thân thể lại nhanh hơn. Hắn không hề suy nghĩ, tay phải đã thuận thế luồn vào trong tay áo, kẹp lấy một chiếc phi tiêu bằng sắt mỏng dính, lạnh như băng. Cổ tay khẽ động, một tiếng xé gió nhỏ đến mức không thể nghe thấy vang lên, chiếc phi tiêu đã vẽ một đường vòng cung xảo diệu trong không khí.

Keng!

Một âm thanh kim loại va chạm cực nhỏ vang lên. Cây ngân châm bị đánh chệch hướng, cắm phập vào bức tường đá ngay cạnh Chu quản sự, chỉ cách thái dương của lão vài phân. Lại Thiên cũng chẳng biết tại sao hắn lại vô thức ra tay, một phần vì hắn có vẻ không vừa mắt thủ đoạn đê tiện này cho lắm, một phần còn lại chắc là vì có chút giao hảo với Thái gia hay chăng.

Chu quản sự giật mình kinh hãi, sắc mặt tái nhợt khi nhìn thấy cây kim còn đang khẽ rung lên. Gã thiếu gia ám toán thất bại, hai mắt điên cuồng quét ngang dọc, cố tìm ra kẻ nào đã phá hoại chuyện tốt của mình.

Nhưng gã không còn thời gian nữa.

Cú ám toán này dường như là một tín hiệu. Bốn tên hộ vệ của Thái gia không còn giữ tay nữa.

Đặc biệt là gã hộ vệ có tu vi Linh Thể tầng năm, chỉ thấy quanh thân gã đột nhiên nổi lên một tầng linh quang màu xanh nhạt. Tốc độ của gã tăng vọt, cả người không còn chút ý định che giấu thực lực.

Lại Thiên trên nóc nhà chỉ thấy một bóng ảnh mơ hồ lướt qua, thanh đao trong tay gã hoá thành một vệt ngân quang tử vong.

Một nhát chém. Đầu của một tên thuộc hạ Triệu gia bay thẳng lên không. Máu tươi từ cổ phun ra như suối, nhuộm đỏ cả một mảng tường đá. Loại công kích này, Lại Thiên thân là Linh Thể tầng ba cũng không dám nói có thể chính diện đương đầu.

"Linh Thể tầng năm! Không ổn!" Triệu Tam Công hoảng hốt kêu lên.

Một quyền tiếp nối. Gã tu sĩ Linh Thể tầng năm kia đấm thẳng vào ngực một tên Triệu gia khác. Lồng ngực của đối thủ lõm xuống một cách quỷ dị, tiếng xương cốt gãy vụn vang lên rắc rắc đến rợn người. Gã bay ngược về phía sau, đập mạnh vào tường rồi trượt xuống, chết không kịp ngáp.

Hai tên thuộc hạ còn lại của Triệu gia hồn phi phách tán, quay đầu muốn bỏ chạy. Nhưng hai hộ vệ còn lại của Thái gia đã sớm chặn đường lui. Cuộc tàn sát diễn ra nhanh gọn và tàn khốc đế. Tiếng kêu la thảm thiết nhanh chóng tắt lịm, trong con hẻm chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề và tiếng máu tươi tí tách nhỏ giọt xuống nền đá.

Chỉ trong chốc lát, chỉ còn lại một mình Triệu Tam Công và tên thiếu gia kia đứng trơ trọi, mặt trắng bệch như tờ giấy. Hắn kinh hoàng nhìn ba cỗ thi thể của thuộc hạ, rồi lại nhìn sang gã thiếu gia đang run lẩy bẩy vì sợ hãi.

"Không... không tha cho một ai," thanh âm của Chu quản sự phía bên này thất thanh.

Gã tu sĩ Linh Thể không nói một lời, thân hình nhoáng lên một cái đã lướt tới trước mặt gã thiếu gia kia.

Triệu Tam Công tuyệt vọng nhìn sang gã, một sự kinh hãi điên cuồng hiện lên trong mắt.

Đao quang loé lên, tiếng hét của gã thiếu gia lập tức im bặt. Cái đầu của gã lăn lông lốc trên đất, hai mắt vẫn mở trừng trừng đầy vẻ uất hận.

"Chu Vấn! Ngươi dám giết cả người của Mã gia!" Triệu Tam Công điên cuồng gào lên, giọng đã lạc đi. "Đó là Mã Khải thiếu gia, là họ hàng xa của Mã lão gia! Mã lão gia sẽ không tha cho các ngươi! Thái gia các ngươi... các ngươi muốn tuyên chiến sao!"

Chu quản sự lạnh lùng liếc nhìn Triệu Tam Công đang sợ đến mức đứng không vững, rồi khẽ phất tay ra hiệu cho thuộc hạ. Hai tên hộ vệ dứt khoát tiến lên kết liễu tính mạng của hắn.

Xử lý xong, nhóm người Thái gia cũng không ở lại lâu, cả nhóm nhanh chóng rời khỏi con hẻm, chỉ để lại sau lưng năm cỗ thi thể đang bốc cháy phừng phừng lan toả hơi nóng trong không khí.

Trên mái nhà, Lại Thiên vẫn bất động. Hắn thở ra một hơi dài mà hắn đã nín từ nãy đến giờ. Hơi thở của hắn tạo thành một làn khói trắng trong không khí đêm lạnh lẽo.

Chỉ là thế gia phàm nhân mà thương trường tàn khốc hơn hắn tưởng. Một cuộc giao dịch thất bại, một món đồ không mua được, có thể dẫn đến một màn huyết sát như thế này.

Hắn nhìn xuống những cái xác, rồi nhớ lại lời gào thét cuối cùng của Triệu Tam Công.

Thái gia. Triệu gia. Mã gia?

Cái suy nghĩ đó lướt qua tâm trí Lại Thiên. Hắn không nán lại, thân hình khẽ động, trượt khỏi mái nhà một cách nhẹ nhàng như một chiếc lá. Bóng dáng hắn hòa vào bóng tối thoáng chốc đã biến mất.

Hai canh giờ sau, dưới ánh trăng mờ, một người một ngựa thong dong trên con đường đất dẫn về Mộc Khê điếm.

Hai mươi ngày tiếp theo trôi qua trong yên bình. Lại Thiên dành phần lớn thời gian trong phòng trọ, củng cố lại tu vi vừa đột phá và tìm hiểu những thông tin cơ bản về các thế lực tại Lan Khê Quận. Hắn biết rằng Thái gia, dù có vẻ chiếm thế thượng phong trong cuộc huyết sát hôm đó, nhưng thực tế đang phải đối mặt với kình địch lớn là Mã gia, một gia tộc có gốc rễ sâu hơn và thực lực.

Vào ngày thứ mười tháng thứ nhất tại Mộc Khê Điếm.

Một thanh âm từ ngoài cửa truyền vào, mang theo ý cười nhưng lại không hề có ý định chờ đợi: "Lại công tử, lão phu Lưu mỗ mạo muội đến thăm, không quấy rầy công tử thanh dưỡng chứ?"

Trong phòng, Lại Thiên đang ngồi xếp bằng, tay cầm một miếng vải mềm chậm rãi lau chùi thanh trường kiếm.

Nghe thấy tiếng, động tác của hắn vẫn không nhanh không chậm, nhưng ánh mắt đã khẽ động. “Vào đi.”

Lưu tổng quản sai khi nghe lời mời đã tự mình bước vào, ánh mắt đảo qua thanh kiếm trong tay Lại Thiên một lượt rồi mới dừng lại trên gương mặt bình thản của hắn.

Lại Thiên đem trường kiếm đặt lên chiếc bàn gỗ bên cạnh, khẽ ngẩng đầu.

"Không ngờ Lưu tổng quản lại đích thân tới đây, mời ngồi." Hắn đưa tay chỉ về phía chiếc ghế đối diện. "Không biết Lưu tổng quản hôm nay… là có chuyện gì quan trọng?"

Lưu tổng quản ngồi xuống, đặt một chiếc hộp quà nhỏ lên bàn rồi khoát tay cười ha hả: "Ha ha, đương nhiên là đại sự. Một phận là lão phu có việc đi ngang qua, thuận đường ghé thăm xem Lại công tử ở đây có quen không. Mộc Khê điếm này tuy không phải nơi sang trọng bậc nhất, nhưng được cái thập phần yên tĩnh."

"Nơi này quả thật rất tốt, đủ để thanh tịnh." Lại Thiên gật đầu, giọng điệu không đổi. Hắn nhấc ấm trà đã pha sẵn, rót một chén đặt về phía đối phương. Nước trà màu xanh nhạt, một làn khói mỏng lượn lờ bốc lên.

Lưu tổng quản nhận lấy chén trà, nhưng không vội uống. Lão nhìn chằm chằm Lại Thiên, ánh mắt mang theo vài phần dò xét, nhưng được che giấu rất kỹ sau vẻ mặt ôn hoà. "Ân tình một thước, há có thể không báo đáp?"

Nói đến đây, giọng điệu của Lưu tổng quản cũng trở nên trịnh trọng hơn vài phần. Lão từ trong tay áo lấy ra một tấm thiệp mời bằng giấy đỏ thẫm tinh xảo đưa về phía Lại Thiên.

"Ba ngày sau là đại thọ sáu mươi của lão gia nhà ta. Thời gian Lưu mỗ đã trình bày toàn bộ sự tình cho Lão gia, nên người đã đặc biệt dặn dò, lão phu phải đích thân đến mời Lại công tử đến dự tiệc, xem như để Thái gia tỏ chút lòng thành. Mong Lại công tử nể mặt."

Lại Thiên vươn tay nhận lấy tấm thiệp. Thiệp mời cầm trong tay có cảm giác dày dặn, mặt giấy nhẵn mịn, chữ viết bên trên rồng bay phượng múa, ẩn chứa nội lực. Hắn không mở ra xem, chỉ lẳng lặng nhìn Lưu tổng quản.

Trong lòng hắn chỉ trong nháy mắt đã tính toán qua vài lượt. Đại thọ của gia chủ một đại gia tộc, chắc chắn khách khứa toàn là những nhân vật có máu mặt. Sau vài giây trầm mặc, hắn chậm rãi gật đầu.

"Thịnh tình của Thái lão gia, tại hạ sao dám từ chối. Đến ngày, nhất định sẽ đến góp vui."

Nghe được câu trả lời, nụ cười trên mặt Lưu tổng quản mới thật sự giãn ra, trở nên chân thành hơn rất nhiều.

"Tốt quá, tốt quá! Vậy Thái gia xin chờ Lại công tử đại giá quang lâm. Lão phu không làm phiền công tử nghỉ ngơi nữa, xin cáo từ."

Dứt lời, Lưu tổng quản đứng dậy, chắp tay lần nữa rồi mới xoay người rời đi, bước chân có vẻ nhẹ nhõm hơn lúc đến rất nhiều.

Lại Thiên vẫn ngồi yên tại chỗ, ngón tay thon dài miết nhẹ lên đường kim tuyến của tấm thiệp mời. Ánh mắt hắn xuyên qua khung cửa, nhìn về phía khu vườn ngoài trời của điếm phòng, xa xăm mà thâm thuý khó lường.