Thời Đại Mới (Phần 1: Đông Hoa Sơ Khởi Chí)

Chương 158: Yến tiệc Đại thọ



Năm ngày sau…

Thái phủ tọa lạc tại khu phía đông của Lan Khê Quận, chiếm một diện tích cực lớn. Nhìn từ xa, tòa phủ đệ này đã toát ra một cỗ khí phái xa hoa, bất phàm. Hai bên cánh cổng chính bằng gỗ lim cực lớn là hai con sư tử đá uy mãnh, điêu khắc đến mức sống động như thật. Cánh cổng được sơn một màu đỏ thẫm, phía trên khảm đầy những hàng núm đồng sáng bóng loáng. Trên mái hiên, hàng chục chiếc đèn lồng đỏ rực được treo cao, trong gió khẽ đung đưa.

Lại Thiên xoay người xuống ngựa, tiện tay đưa ra tấm thiệp mời cho một gã gia nhân ở cổng. Gã gia nhân kia vừa nhìn thấy tấm thiệp, thần sắc lập tức biến đổi, trở nên thập phần cung kính, vội vàng khom người dẫn đường cho hắn đi vào bên trong.

Hôm nay, hắn chọn một bộ trường sam màu lông bạch hổ. Trang phục được may từ chất lụa dày dặn, mặt vải trơn láng hữu quang, có độ rủ vừa phải. Chỉ khi ánh sáng chiếu vào một góc nhất định, mới có thể mơ hồ thấy được những đường vân chìm được dệt cực kỳ tinh xảo.

Toàn bộ trang phục không có bất cứ chi tiết nào quá mức nổi bật hay khoe khoang, nhưng từ chất liệu cho đến từng đường kim mũi chỉ đều toát ra một loại tinh xảo trầm mặc.

Nó không khiến người mặc giống một gã võ phu thô kệch, cũng chẳng phải một tên thương nhân đầy mùi tiền, mà càng giống một vị tiên sinh dạy học ở thư viện, hoặc một thư sinh xuất thân từ gia đình khá giả, quanh năm bầu bạn với sách vở, toát ra khí chất trầm ổn của người có học thức.

Đây cũng chính là hiệu quả mà Lại Thiên mong muốn. Vừa đủ lịch sự để không bị xem là thất lễ, lại vừa đủ bình thường để không khiến người khác phải chú ý.

Vừa bước qua cánh cổng, một cỗ không khí xa hoa náo nhiệt liền đập vào mặt. Sân trước rộng lớn được lát đá xanh, chính giữa là một tòa giả sơn có nước chảy róc rách. Khách khứa ra vào tấp nập, người nào người nấy đều vận y phục gấm vóc, lụa là sặc sỡ, tay cầm quạt giấy, tụm năm tụm ba thì thầm trò chuyện.

Ánh mắt Lại Thiên khẽ đảo qua một vòng, hắn liền cảm ứng được trong đám đông này có không dưới hai mươi đạo khí tức của tu sĩ Linh Thể . Thậm chí, tại khu vực chính sảnh, hắn còn mơ hồ cảm nhận được vài cỗ khí tức mạnh hơn hẳn, tuy trầm lắng nhưng ba động linh lực lại không thể xem thường.

Hắn trong khẽ động, đây là khí tức tu sĩ Luyện Khí kỳ. Ngày vui thế này nên chẳng kẻ nào giấu diếm.

Lưu tổng quản đã sớm chờ ở sân trong, vừa thấy Lại Thiên liền tươi cười tiến tới: "Ha ha, Lại công tử, ngài đã tới! Hôm nay công tử mặc thân y phục này, khí chất lại càng thêm phong độ. Mời đi bên này, lão gia nhà chúng ta đang ở chính sảnh tiếp khách."

Lại Thiên khẽ gật đầu, chắp tay nói: "Lưu tổng quản khách khí rồi. Cứ để tại hạ tự nhiên là được."

Đại sảnh này quả thực rộng lớn. Hắn cũng không có ý định tiến vào chính sảnh ồn ào, mà chỉ lặng lẽ tìm một góc vắng trên dãy hành lang tầng hai lộ thiên, nơi có một chiếc bàn đá còn trống. Từ đây nhìn xuống, có thể thấy đám người Thái gia đang cùng thực khách ngồi chung từng bàn tiệc, không khí vô cùng vui vẻ.

Suy cho cùng, Lại Thiên cũng chỉ là một người tiện đường tương trợ. Chuyến hàng lần đó tuy có chút quan trọng với uy tín của Thái gia nhưng cũng không đến mức ảnh hưởng gì quá.

Huống hồ, tu sĩ mà Thái gia giao hảo không phải ít, trong số đó không thiếu Luyện Khí kỳ tu sĩ, thậm chí nghe rằng còn có một vị Trúc Cơ sơ kỳ.

Bởi vậy, những quản sự và gia nhân khác của Thái gia đối với một kẻ lạ mặt không tiếng không miếng như Lại Thiên cũng chỉ lẳng lặng lướt qua, không thèm nhìn lấy nửa con mắt.

Lưu lão cũng là người tinh ý, liền sai người mang lên một bầu rượu ngon cùng hai đĩa điểm tâm, rồi cũng ngồi xuống đối ẩm với hắn.

Lại Thiên đến đây giao hảo với Thái gia là phụ, giao tình với Lưu lão mới là chính.

"Lại công tử xem, bên kia là Khương gia và Túc gia gia chủ," Lưu tổng quản ghé mắt, khẽ nói, tay chỉ về phía hai người đàn ông trung niên đang cùng Thái lão gia trò chuyện ở bàn lớn chính diện. "Là đồng minh nhiều năm của Thái gia chúng ta đó."

Lại Thiên đưa mắt nhìn theo. Thái lão gia thân hình có chút phúc hậu, mặc một bộ cẩm bào màu tím. Túc gia chủ và Khương gia chủ thì có phần gầy hơn, gương mặt nghiêm nghị, vận y phục màu xanh thẫm.

Hắn lặng lẽ rót một chén rượu, chất lỏng màu hổ phách sóng sánh trong chén sứ trắng.

Nhấp một ngụm, cảm nhận vị cay nồng lan tỏa nơi đầu lưỡi, hắn lại tiếp tục quan sát.

“Khương gia và Túc gia tuy rằng bề thế không bằng Thái gia bọn ta. Nhưng cũng giao hảo với tu sĩ không ít, tuyệt đối không thể khinh thường.” Lão Lưu tấm tắc xé mồi, giọng luận bàn.

“Quả nhiên là vậy, Lan Khê Quận này cũng không đơn giản.” Lại Thiên ra vẻ đồng tình.

Yến tiệc càng lúc càng náo nhiệt, tiếng chúc tụng, tiếng cười nói hòa cùng tiếng nhạc cụ khiến Lại Thiên cảm thấy có chút ngột ngạt.

Hắn đứng dậy, cáo từ Lưu tổng quản một tiếng, rồi một mình đi ra phía hậu viện, muốn tìm một nơi thanh tĩnh.

Hậu viện của Thái phủ quả nhiên được chăm sóc cực kỳ cẩn thận. Một hồ sen lớn nằm ở trung tâm, mặt nước phẳng lặng như gương phản chiếu ánh trăng vằng vặc. Lại Thiên bước lên cây cầu gỗ nhỏ bắc ngang qua hồ, hít một hơi thật sâu không khí trong lành mang theo hương sen thoang thoảng.

Bỗng nhiên, bước chân của hắn khựng lại.

Ở phía bên kia hồ, dưới một gốc liễu rủ, một bóng trắng đang uyển chuyển lay động.

Đó là một thiếu nữ, vận một chiếc váy lụa trắng đơn giản, mái tóc đen được búi cao gọn gàng. Nàng tay cầm một thanh trường kiếm, thân kiếm thon dài sáng bóng, phản chiếu ánh trăng tạo nên một vệt hàn quang lạnh lẽo.

Hắn nheo mắt lại. Nàng ta... đang luyện kiếm.

Lại Thiên không hề kinh động đến đối phương, thân hình khẽ động, lặng lẽ di chuyển tiếp tục, thu liễm toàn bộ khí tức rồi vừa đi ngang qua vừa quan sát.

Kiếm pháp của thiếu nữ này vừa uyển chuyển linh động, lại vừa sắc bén dị thường. Mỗi một đường kiếm vung ra đều không hề tạo ra tiếng gió rít, nhưng lại ẩn chứa linh lực ba động rõ ràng. Một kiếm đâm ra, mũi kiếm rõ ràng dừng lại cách một chiếc lá sen trên mặt hồ chừng một phân, nhưng kình lực vô hình đã tạo nên một vòng gợn sóng lan ra xung quanh, mà chiếc lá vẫn không hề suy suyển.

Hắn trong lòng khẽ động.

Đây là đại tiểu thư Thái Tâm Nghi. Quả nhiên là cô ta. Sư phụ là một vị tu sĩ Trúc Cơ, tu vi của cô ta đã là Luyện Khí trung kỳ.

Đúng lúc này, một trận gió xuân thổi tới, làm lay động những cành liễu rủ. Chiếc khăn lụa trắng đặt trên bàn đá cạnh đó liền bị gió cuốn bay lên không trung về phía Lại Thiên.

Lại Thiên đương nhiên không có ý định lộ diện. Hắn chỉ lặng lẽ giơ hai ngón tay phải, kiếm chỉ khẽ điểm một cái. Một luồng kình lực cực nhỏ, mắt thường không thể thấy, vô thanh vô tức bắn ra, quấn lấy chiếc khăn lụa đang lơ lửng.

Thái Tâm Nghi vừa thu kiếm lại thì phát hiện dị biến. Ánh mắt vốn tĩnh lặng như nước của nàng tức thời trở nên sắc như dao, quét nhanh một vòng quanh hậu viện. Trống không, không một bóng người. Chỉ còn lại tấm lụa vắt phất phơ trên một nhánh cây gần đó.

Nàng khẽ nhếch môi, tạo thành một độ cong lạnh lùng. Một ý niệm trong trẻo nhưng tràn đầy kiêu ngạo vang lên trong thức hải: "Một tên Linh Thể Cảnh?

Sở hữu loại Thiên Thức Linh Căn hiếm có, thần thức của nàng trời sinh đã cường đại và nhạy bén hơn tu sĩ cùng giai rất nhiều. Mặc dù Lại Thiên đã thu liễm khí tức, lại có nhẫn Huyễn Giới Trữ trợ giúp áp chế, nhưng chênh lệch tu vi giữa hai bên là rất lớn. Khoảnh khắc hắn vận dụng một tia linh lực, nàng đã mơ hồ cảm ứng được.

Nàng biết có người ở gần đây, nhưng lại không cách nào xác định được vị trí chính xác.

Mà Lại Thiên, đã sớm như một bóng ma lặng lẽ rời đi, không để lại bất cứ dấu vết nào.

Yến tiệc sắp tàn, khách khứa lục tục ra về. Lại Thiên vừa trở lại khu vực hành lang, một gã gia nhân liền tiến đến, cúi người nói: "Lại công tử, lão gia nhà ta mời ngài đến thư phòng một chuyến."

Lại Thiên thần sắc không đổi, trong lòng đã có chút dự liệu. Hắn khẽ gật đầu, liền đi theo gã gia nhân kia.