Thư phòng của Thái lão gia thập phần rộng rãi. Bốn phía vách tường cơ hồ đều bị thay thế bởi những giá sách làm từ gỗ đen bóng, cao thẳng đến tận nóc, bên trên san sát trưng bày các loại thư tịch cổ, điển kinh, còn có không ít thẻ tre và cuộn da thú đã nhuốm màu vàng úa của thời gian.
Trong không khí, mùi giấy cũ cùng mực tàu thoang thoảng, lại xen lẫn một cỗ đàn hương nhàn nhạt, khiến cho người ta vừa bước vào đã cảm thấy một cỗ thư hương khí cùng cảm giác yên tĩnh.
Tại chính vị, sau một chiếc bàn dài bằng gỗ lim to lớn có mặt bàn nhẵn bóng có thể soi gương, một lão giả đang ngồi ngay ngắn. Trên khuôn mặt lão đã sớm phủ đầy nếp nhăn, bất quá hai mắt lại sáng ngời hữu thần, không có chút nào vẩn đục.
Hai bên lão, hai gã gia nhân đang cúi đầu khom lưng, vẻ mặt thập phần cung kính. Ở một góc khác trong phòng, một gã hộ vệ trung niên khoanh hai tay trước ngực, thân hình bất động như một pho tượng đá. Khí tức trên người kẻ này trầm ổn, Lại Thiên mơ hồ cảm giác được một cỗ áp lực vô hình. Dường như đây là một tu sĩ Luyện Khí trung kỳ!
"Lại công tử, mời ngồi đi." Thái lão gia mở miệng, thanh âm trầm thấp mà hữu lực. Lão đưa tay chỉ về phía chiếc ghế bành bằng gỗ đàn hương đặt ở phía đối diện.
Sau khi Lại Thiên vừa yên vị, một tên gia nhân lập tức dâng lên một chén linh trà nóng, sau đó quay trở về vị trí cũ. Thái lão gia trên mặt lộ ra một tia mỉm cười, nụ cười này tuy có vài phần khách khí nhưng lại không chút nào giả tạo.
"Lại công tử tuổi trẻ tài cao. Chuyến hàng lần trước, nếu không phải có tiểu hữu ra tay tương trợ, Thái gia chúng ta không chỉ mất đi vài món đồ quan trọng mà còn tổn hại cả thể diện đối với đối tác của mình. Việc này đối với danh dự của Thái gia có phần hệ trọng, lão phu ở đây gửi lời đa tạ."
Lại Thiên chắp tay, thân người hơi hướng về phía trước, khiêm tốn nói: "Thái lão gia quá khen rồi. Tại hạ bất quá chỉ là tiện đường, không dám nhận công."
Hai người hàn huyên còn chưa được vài câu, cửa phòng đột nhiên vô thanh vô tức khẽ rung. Một bóng hình thon thả lướt vào bên trong.
"Phụ thân."
Thanh âm trong trẻo. Người tới không phải ai khác, chính là Thái Tâm Nghi. Nàng lúc này đã thay một bộ thường phục gọn gàng, tay phải luôn đặt trên chuôi trường kiếm bên hông, mỗi một bước đi đều mang theo một cỗ khí tức sắc bén.
Vừa bước vào phòng, cặp mắt của nàng liền khóa chặt lên người Lại Thiên, những người khác đều bị nàng trực tiếp bỏ qua.
Nàng đi thẳng một mạch đến trước mặt hắn. "Xoảng" một tiếng vang lên, lạnh lẽo mà quyết đoán. Thanh trường kiếm đã ra khỏi vỏ, mũi kiếm mang theo linh quang thanh mảnh, đã chĩa thẳng vào yết hầu Lại Thiên, cách da thịt chưa tới hai tấc. Luồng kiếm khí từ mũi kiếm toả ra, cơ hồ khiến phần tóc mai của hắn cũng bị tê dại.
"Kẻ này không đơn giản, hắn là một tên tu sĩ, căn bản không phải phàm nhân võ phu! Ngươi cố ý ẩn giấu tu vi, tiếp cận Thái gia chúng ta, rốt cuộc có âm mưu gì!" Nàng quả quyết nói, ánh mắt sắc như chim ưng nhìn chằm chằm vào Lại Thiên.
Trong khoảnh khắc mũi kiếm chỉ tới, trái tim Lại Thiên không khỏi nhảy lên một cái. Thứ tu vi Luyện Khí trung kỳ, khoảng cách gần như thế này, chỉ cần đối phương tâm niệm vừa động, chính mình tuyệt đối là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Nén lại kinh động tột điểm, trên mặt, hắn không hề để lộ ra một tia kinh hoảng nào. Thần sắc hắn vẫn bình tĩnh không gợn sóng, hô hấp vẫn thập phần đều đặn. Hắn chỉ chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nghênh đón đôi đồng tử sắc bén của Thái Tâm Nghi.
"Thái tiểu thư quả nhiên mắt sáng như đuốc," hắn thản nhiên thừa nhận. "Tại hạ đúng là một gã tán tu. Trên đường di hành tới đây, ngẫu nhiên gặp phải chuyện của quý phủ nên mới ra tay, tuyệt không có ý đồ nào khác."
Thái lão gia ngồi ở chủ vị vẫn một mực im lặng, đôi mắt già nua hơi híp lại thành một đường nhỏ, không bỏ sót bất cứ một biểu tình nào trên gương mặt Lại Thiên.
Lão tuy nghe lời nữ nhi xong, liền không hoàn toàn tin tưởng Lại Thiên, nhưng vẻ trấn tĩnh phi thường của người thanh niên này trước mũi kiếm của ái nữ khiến lão có chút gì đó động tâm.
Thấy lời giải thích của mình dường như không có hiệu quả, Lại Thiên vẫn dùng cái giọng không nhanh không chậm đó nói tiếp: "Tại hạ đang trên đường đến Trường Minh thành có việc riêng cần giải quyết, căn bản không ở lại nơi này lâu. Như vậy thì có thể gây ra chuyện gì ảnh hưởng đến đại cục của Thái gia được chứ?"
Thái Tâm Nghi hừ lạnh một tiếng.
Thân hình nàng khẽ động, uyển chuyển lượn một vòng quanh ghế của Lại Thiên, nhưng lưỡi kiếm trong tay vẫn như một con độc xà, thẳng tắp chỉ vào cổ họng hắn, khoảng cách không hề vượt quá ba tấc. "Họ Lại kia, ta mặc kệ ngươi muốn đi đâu làm gì. Hàng hoá của Thái gia đang yên ổn lại đột nhiên gặp phải cao thủ cướp đường, vừa lúc lại có một tên 'đại hiệp' ẩn giấu tu vi như ngươi nhảy ra ứng cứu. Hắc hắc, ngươi nói xem, trên đời này có chuyện nào trùng hợp như vậy sao?"
Đúng lúc này, Lưu tổng quản không biết từ lúc nào đã đứng ở ngoài cửa nghe ngóng.
Thấy tình hình bên trong trở nên cực kỳ căng thẳng, lão nào dám chần chừ, vội vã ba chân bốn cẳng chạy vào, cúi đầu thật thấp trước hai cha con Thái lão gia: "Lão nô tham kiến lão gia, tham kiến đại tiểu thư."
Sau đó, Lưu lão quay người lại, đứng ở một bên Lại Thiên, vội vàng giải thích: "Lão gia, đại tiểu thư, lão nô là người áp tải chuyến hàng đó! Mọi chuyện lão nô đều tận mắt chứng kiến. Lại công tử ban đầu vốn không muốn nhúng tay vào chuyện của chúng ta. Là do lão nô mặt dày mày dạn khẩn cầu, y mới động lòng trắc ẩn ra tay cứu giúp. Cái mạng già này của lão nô cũng là do y cứu về!"
Điều do dự lớn nhất trong lòng Thái lão gia lúc này, chính là không thể phán đoán được người thanh niên này rốt cuộc là địch hay là bạn.
Thấy lão gia vẫn còn trầm ngâm, Lưu lão lại khẩn thiết nói tiếp: "Lão gia, Thái gia chúng ta hành sự luôn luôn trọng ân nghĩa, sao có thể làm ra cái chuyện lấy oán báo ân được. Xin lão gia minh xét!"
Sau mấy hơi thở suy tính, Thái lão gia đột nhiên phá lên cười ha hả, thanh âm sang sảng vang vọng, phá tan bầu không khí căng thẳng trong thư phòng: "Tâm Nghi, thu kiếm! Thái gia chúng ta chú trọng nhất là giao tình, sao có thể đối với khách quý vô lễ như thế?"
Lão nhìn về phía Lại Thiên, nụ cười trên môi có một tia ý vị sâu xa: "Đã là tu đạo nhân sĩ, vậy lại càng là khách quý của Thái gia. Chúng ta nào có đạo lý bạc đãi."
Lão phất phất tay: "Được rồi, được rồi, đều ngồi xuống cả đi. Có chuyện gì từ từ nói."
Nghe phụ thân phân phó, Thái Tâm Nghi mới "Keng" một tiếng thu kiếm vào vỏ. Nàng hung hăng trừng mắt liếc Lại Thiên một cái cuối cùng, sau đó mới đi đến ngồi xuống chiếc ghế phụ bên cạnh cha mình, bất quá vẻ cảnh giác trong mắt vẫn chưa hề tiêu giảm.
Cái gật đầu của Thái lão gia tựa như một lệnh đặc xá, áp lực vô hình bao phủ trong thư phòng lập tức tiêu tán. Lại Thiên lúc này mới có thể thực sự ngồi thoải mái trên ghế, sống lưng không cần phải thẳng tắp như một cây cung đang giương nữa.
Thái Tâm Nghi sau khi ngồi vào ghế phụ, liền khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Lại Thiên, khoé miệng nhếch lên một nụ cười khinh miệt: "Nghe Lưu thúc nói ngươi còn nhận không ít vàng bạc, bỏ ra chút sức mọn đã vội chạy tới cửa đòi công, đúng là mặt dày vô liêm sĩ."
Lại Thiên trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ nộ khí. Rõ ràng là Thái lão gia tự mình phái người mời hắn tới, sao qua miệng nàng lại biến thành kẻ mặt dày đòi công.
Nhưng đối phương thân là thiên kim tiểu thư của Thái gia, tu vi lại cao hơn mình một mảng lớn, có lý cũng không thể nói lại. Hắn chỉ đành làm như không nghe thấy, mắt điếc tai ngơ.