"Tâm Nghi!" Giọng Thái lão gia trầm xuống, mang theo một tia bất mãn. "Ta đã nói, không được vô lễ với khách." Lão quay sang Lại Thiên, nụ cười ôn hoà lại hiện lên. "Lại tiểu hữu, đừng chấp nhặt với tiểu nữ. Con bé này từ nhỏ đã bị lão phu chiều hư, tính tình có chút ương ngạnh. Thái gia chúng ta ân oán phân minh, đã mời tiểu hữu đến đây, tự nhiên sẽ có hậu tạ xứng đáng."
Lão dừng lại một chút, khẽ nhấp một ngụm trà, sau đó như có điều suy nghĩ mà nói tiếp: "Có điều, lão phu lại đối với một chuyện khác có chút hứng thú hơn. Nghe tiểu hữu nói, dường như ngươi muốn đi đến Trường Minh thành xa xôi?"
"Vâng." Lại Thiên gật đầu. "Tại hạ quả thực có ý định này, có một ít chuyện riêng cần đến đó giải quyết."
"Vậy thì tốt quá rồi." Thái lão gia đặt chén trà xuống, hai tay đan vào nhau đặt trên mặt bàn. "Nếu đã như vậy, lão phu nơi này có một việc muốn nhờ tiểu hữu một tay, đương nhiên sẽ không để ngươi phải chịu thiệt thòi. Tiểu hữu thấy thế nào?"
Lại Thiên trong lòng có chút chần chừ: "Thái lão gia, việc này... Tại hạ tu vi nông cạn, sợ là không có bản lĩnh gì giúp được cho Thái gia. Huống hồ, theo tại hạ biết, dưới trướng lão gia nhân thủ như mây, tu sĩ hơn xa tại hạ không phải là ít."
"Việc này là đương nhiên." Thái lão gia khẽ thở dài, trong mắt loé lên một tia phức tạp. "Nhưng tình hình của Thái gia tại Lan Khê gần đây có chút đặc thù, nhân thủ đều phải tập trung tọa trấn, thực sự không tiện điều động đi xa. Vừa hay Lại tiểu hữu lại có cùng lộ trình đến Trường Minh thành, quả thực là vô cùng thích hợp với chuyện ta muốn nhờ vả."
Lại Thiên trong lòng âm thầm tính toán. Lời của lão gia hỏa này nghe qua cũng có vài phần đạo lý. Nếu đã không thể trực tiếp từ chối, vậy thì trước tiên cứ thăm dò một chút cũng không sao. Hắn nghĩ vậy, liền chắp tay nói: "Nếu vậy, xin Thái lão gia cứ nói thẳng. Việc này nếu thuận đường, hoặc tại hạ có thể làm được trong khả năng, nhất định sẽ không chối từ."
"Ha ha, Lại tiểu hữu cứ yên tâm. Việc này đối với ngươi mà nói cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là tìm một người và gửi giúp một món đồ, không hơn không kém."
"Tìm người?" Lại Thiên thoáng ngạc nhiên.
Thái lão gia gật đầu, thần sắc bỗng nhiên có chút ảm đạm, trong mắt hiện lên một tia bi thương khó tả: "Lão phu còn có một đứa con gái thứ hai, danh là Thái Linh Cơ. Nhưng... vì một vài chuyện cũ trong quá khứ, giữa phụ tử chúng ta sinh ra chút hiểu lầm. Con bé một mực đối với Thái gia muốn đoạn tuyệt quan hệ, rời khỏi đây để trở về mẫu thân gia tổ... chính là tại Trường Minh."
Giọng của lão chùng xuống, mang theo một vẻ tự trách sâu sắc. "Lão phu cũng thừa nhận, ta không phải một người cha tốt. Nhưng máu mủ tình thâm, dù sao cũng là cốt nhục của ta. Ta muốn gửi cho nó một đoạn gia sản, để nó có thể sống một cuộc đời mới theo ý mình. Nay nếu đã đoạn tuyệt quan hệ, vậy cứ xem như đây là chút ân nghĩa cuối cùng giữa hai chúng ta."
"Tại hạ đã hiểu," Lại Thiên gật đầu. "Bất quá, Trường Minh thành rộng lớn như vậy, tại hạ làm sao biết tìm nhị tiểu thư ở nơi nào?"
"Việc này lão phu đã sớm có chuẩn bị. Ta có vài tên gia nhân quê quán ở gần nơi mẫu thân gia tổ của Cơ nhi từng sinh sống. Bọn chúng có thư báo về, nói rằng đã trông thấy con bé ở đó. Mà con bé đúng thật chỉ có thể ở tại đó. Nơi đó tên là Cô Phong Cốc, là một khu vực khá phức tạp, tu sĩ cùng người phàm lẫn lộn." Thái lão gia nói tiếp, "Ngoài ra, Cơ nhi luôn mang theo bên mình một chiếc vòng ngọc do mẫu thân nó để lại. Chỗ ta đây cũng có một chiếc tương tự. Đây là một cặp Âm Dương Liên Hoàng Luân mà khi còn trẻ ta đã đặc biệt mời tiên giả luyện chế. Ngươi chỉ cần mang theo chiếc vòng Dương ngọc này, trong phạm vi trăm trượng tiếp cận vòng Âm, sẽ tự sinh ra linh ứng."
"Trăm trượng?" Lại Thiên nghe vậy, trong lòng không khỏi thầm kêu khổ. Một cái sơn cốc lớn như vậy, phạm vi trăm trượng thì khác nào mò kim đáy bể? Không được, chuyện này quá mức phiền phức.
Ngay khi hắn định mở miệng tìm cớ từ chối, Thái lão gia dường như đã nhìn thấu tâm tư của hắn, liền nói tiếp: "Việc này, lão phu tuyệt đối sẽ không để Lại tiểu hữu chịu thiệt. Ngươi đã là tu sĩ, lão phu biết các vị tán tu luôn cần tài nguyên cùng một nơi yên tĩnh để tu luyện. Tại hậu viện của Thái phủ có một Tĩnh Linh động, linh khí nơi đó so với bên ngoài nồng đậm hơn không ít. Nếu Lại tiểu hữu không chê, có thể tạm lưu lại tu luyện vài tháng trước khi khởi hành. Trong thời gian này, Thái gia cũng sẽ cung cấp một vài linh dược cấp thấp tương ứng, xem như kết một thiện duyên."
Linh khí nồng đậm? Cung cấp đan dược?
Đối với một gã tán tu nghèo kiết xác như Lại Thiên mà nói, những lời này khác nào thiên âm.
Mặc dù sự do dự trong lòng hắn lập tức vơi đi quá nửa.
Thân ảnh hắn đứng dậy, hai tay ôm quyền. "Nếu đã là thịnh tình của lão gia, tại hạ cũng không tiện từ chối. Vậy xin nhận lời, xem như tiện đường giúp lão gia một chuyến."
"Tốt!" Thái lão gia lộ vẻ vui mừng. "Đây là túi trữ vật chứa toàn bộ những thứ ta muốn gửi cho con bé. Lão phu đã nhờ nhân thủ bố trí một tầng cấm chế."
Một gã gia nhân nhanh chóng mang tới một chiếc túi gấm nhỏ, đặt lên bàn trước mặt Lại Thiên. Hắn vừa đứng dậy định nhận lấy, thì tên hộ vệ Luyện Khí trung kỳ vẫn im lìm đứng ở góc phòng từ nãy đến giờ đột nhiên động.
Lại Thiên chỉ thấy một bóng đen chợt lóe lên. Hắn căn bản không kịp có bất kỳ phản ứng nào, người hộ vệ kia đã quỷ dị xuất hiện ngay trước mặt, một ngón tay như thiểm điện điểm nhẹ vào ngực hắn. Một cỗ độc khí lập tức xông vào trong kinh mạch.
Sự tình đột ngột, sắc mặt Lại Thiên trong nháy mắt trở nên trắng bệch, một cơn đau nhói từ lồng ngực lan ra toàn thân. Hắn loạng choạng lùi lại mấy bước, một tay ôm chặt lấy ngực, khó khăn lắm mới không bị ngã quỵ xuống đất.
Lưu tổng quản ngồi bên cạnh cũng thoáng kinh ngạc, nhưng rồi lại lập tức cúi đầu, thần sắc không đổi.
Khi cơn đau dịu đi một chút, Lại Thiên ngẩng đầu, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng vào Thái lão gia, giọng nói đã có chút khàn đi: "Thái lão gia, ngài... đây là có ý gì?"
Lúc này, tên hộ vệ kia mới chậm rãi lên tiếng, giọng nói đều đều không một tia tình cảm: "Lại tiểu hữu, đây là Linh Độc ấn chú mà ta khứ vào người ngươi. Nó sẽ không phát tác nây. Ngươi chỉ cần tìm được nhị tiểu thư, dùng cặp Âm Dương ngọc để giải cấm chế mở túi trữ vật. Bên trong, ngoài tài vật ra, còn có một đạo Giải Độc Phù.”
Tên hộ vệ dừng lại một chút, ánh mắt lạnh như băng nhìn Lại Thiên: "Trường Minh thành xa xôi, việc tìm người không dễ. Ta cho ngươi thời hạn ba năm. Sau ba năm, nếu cấm chế không được giải, độc tính sẽ phá vỡ phong ấn, ăn mòn hết nội tạng của ngươi, đến lúc đó chỉ có con đường chết không toàn thây. Cấm chế này của ta, trừ phi có tu sĩ Trúc Cơ kỳ trở lên tự mình ra tay, nếu không đừng hòng giải được."
Lại Thiên nuốt một ngụm nước bọt khan khốc. Trong lòng hắn lúc này đã lạnh như băng. Đây đâu phải là giao dịch, đây căn bản chính là uy hiếp trắng trợn!
"Được rồi, Lại tiểu hữu," Thái lão gia lúc này mới lên tiếng, giọng điệu như thể đang ban ơn. "Mau cùng hộ vệ của ta ra hậu viện đi. Ngươi có ba tháng để tu luyện trong Tĩnh Linh động. Nói không chừng có thể may mắn đột phá tầng năm, như vậy đi đến Trường Minh thành cũng bớt đi vài phần hung hiểm."
Đúng lúc này, Thái Tâm Nghi vẫn một mực im lặng, mới lạnh lùng lên tiếng: "Ngươi đi đi. Khi nào ngươi gặp được muội muội ta, chuyển giúp ta một lời. Thái gia từ nay, cùng y đoạn tuyệt quan hệ. Bảo nó sau này có hối hận, cũng đừng mong quay về đây!"
Lại Thiên lúc này còn có thể nói gì được nữa? Hắn chỉ có thể cúi đầu, trong lòng âm thầm tính toán. Tình thế đã như vậy, chỉ có thể đi một bước xem một bước. Tính toán của đám người này quả nhiên độc địa. Đây cũng đâu phải là thế gia thông thường, quả nhiên không từ thủ đoạn! Lần này cớ sự này là do hắn quá ngây thơ rồi. Tham tài một chút mà giờ phải thêm một gánh nặng lớn, ba năm cũng không phải quá nhiều.
Hắn ôm ngực, sắc mặt âm trầm, đi theo tên hộ vệ Luyện Khí kỳ kia ra khỏi thư phòng, hướng về phía hậu viện của Thái gia.