Thời Đại Mới (Phần 1: Đông Hoa Sơ Khởi Chí)

Chương 161: Mưu định



Bảy ngày sau…

Cách xa Mã phủ, tại một nơi sâu thẳm trong rừng rậm u tĩnh, có một gian thạch thất.

Bên trong, bốn ngọn đuốc cắm trên giá sắt khảm vào vách tường là nguồn sáng duy nhất. Ánh lửa chập chờn nhảy múa, kéo theo bóng của ba người đàn ông ngồi bên trong không ngừng vặn vẹo, trông thập phần quỷ dị.

Giữa thạch thất là một chiếc bàn dài bằng thiết mộc. Mặt bàn đen bóng, phản chiếu ánh lửa lập lòe. Ngồi ở chủ vị, một lão giả vận trường bào gấm màu đen tuyền, không có bất cứ hoa văn nào. Tay áo lão được xắn lên gọn gàng, thân hình ngồi thẳng tắp, hai tay đặt trên thành ghế. Ngón tay lão tuy gầy guộc nhưng các khớp xương lại to bè dị thường, được cắt tỉa vô cùng cẩn thận.

Từ đầu đến cuối, thần sắc Mã lão gia - Mã Thạch không hề có chút biến đổi, bất quá cặp mắt hẹp dài khẽ nheo lại, một cỗ ánh mắt sắc lạnh như đao chậm rãi đảo qua hai người đối diện.

Bên tay trái lão là một trung niên đại hán mặt vuông, râu quai nón, chính là Triệu gia chủ. Hắn mặc một thân võ phục màu xanh đậm bó sát người, hai bàn tay to lớn đã sớm siết chặt thành quyền, đặt trên đầu gối, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

Kế bên hắn là Trương gia chủ, thân hình lại có vẻ gầy gò, mặc một kiện áo lụa màu nâu, trên ngón tay đeo một chiếc nhẫn ngọc bích. Ánh mắt gã này không ngừng liếc qua liếc lại giữa Mã lão gia và ngọn đuốc, đôi môi mím chặt, hiển lộ ra thần sắc bất an.

"Hừm, đám người Thái gia kia, lá gan quả là ngày càng lớn rồi." Thanh âm của Mã Thạch lão gia vang lên, vừa trầm vừa khô khốc, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.

"Bọn chúng chèn ép sản nghiệp, khiến các tuyến hàng của Mã gia ta khó bề lưu thông thì cũng thôi. Nay lại dám động thủ giết cả người của Triệu gia các ngươi, thậm chí còn dám động đến một đích tử của chi thứ nhà lão phu. Món nợ này, không thể không tính."

Lão dứt lời, ngón trỏ tay phải khẽ gõ lên mặt bàn, phát ra một tiếng "cốc" vô cùng khô khốc.

Triệu gia chủ nghiến răng, phát ra tiếng "kèn kẹt" chói tai. "Hừ! Mối thù giết người này, Triệu gia ta không đội trời chung! Không huyết tẩy Thái gia, Triệu mỗ thề không làm người!"

"Huyết tẩy." Mã lão gia nhàn nhạt lặp lại hai chữ này, ngữ khí bình tĩnh như mặt hồ không gợn sóng. "Bất quá, muốn làm thì phải có kế hoạch."

Lão duỗi thẳng bàn tay phải, xòe năm ngón ra trước mặt hai người, rồi lại từ từ nắm chặt lại thành quyền. "Trong vòng ba tháng. Bắt đầu từ ngày mai, Mã gia sẽ dần dần rút hết nhân thủ ở các sản nghiệp bên ngoài về. Các ngươi cũng thực hiện tương tự. Mọi chuyện làm ăn buôn bán, tiêu cục đều tạm thời đóng băng."

Trương gia chủ nhíu chặt mày, có chút do dự nói: "Mã lão ca... làm vậy, tổn thất của chúng ta... chỉ sợ không nhỏ đâu."

"Cây muốn sống, cành sâu phải chặt." Mã lão gia âm lãnh liếc mắt một cái về phía Trương gia chủ, ánh mắt lạnh như băng khiến đối phương lập tức ngậm miệng, không dám nói thêm nửa lời. "Đợi sau khi chúng ta rút hết người về, sẽ phái vài toán nhân mã nhỏ, liên tục quấy nhiễu các điểm hàng và tiêu cục của Thái gia. Lũ cẩu đó sẽ tưởng chúng ta chỉ giở mấy trò trả đũa vặt vãnh, tất nhiên sẽ phải phân tán nhân thủ ra ngoài đối phó."

Lão dừng lại một chút, thấy hai người kia đều nín thở lắng nghe, mới nói tiếp: "Đó chính là lúc Thái phủ phòng bị lỏng lẻo nhất. Toàn bộ tu sĩ ba nhà chúng ta sẽ đồng loạt xuất kích, dĩ lôi đình chi thế quét sạch hang ổ của chúng. Một trận, phải triệt để nhổ cỏ tận gốc!"

"Nhưng Thái gia có một tu sĩ Trúc Cơ kỳ tọa trấn ở Lan Khê Sơn, đây mới là chỗ dựa để chúng tác oai tác quái bao nhiêu năm nay." Triệu gia chủ trầm giọng nói, trong thanh âm ẩn chứa một tia kiêng kỵ.

"Không sai." Mã lão gia gật đầu. "Bọn chúng có, chẳng lẽ Mã gia ta lại không có? Lão phu đã phải tốn không ít công sức mới mời được Đoạn Sinh Lão Quỷ đến."

"Đoạn Sinh Lão Quỷ!"

Cái tên này vừa thốt ra, không khí trong thạch thất cơ hồ ngưng đọng lại. Thần sắc Triệu, Trương hai vị gia chủ đồng thời đại biến, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ và khó tin.

"Hắc hắc, với tu vi Trúc Cơ sơ kỳ của lão quỷ, lại thêm sự tương trợ của 'vị kia'," khóe miệng Mã lão gia nhếch lên một nụ cười băng hàn, "cho dù có là sư phụ của nha đầu Thái gia kia tự mình đến đây, cũng phải có đi mà không có về!"

Dứt lời, lão hướng ánh mắt về một góc tối trong thạch thất, khẽ hất hàm ra hiệu.

Một tiếng "kẹt kẹt" nặng nề vang lên, một mảng tường đá từ từ lõm vào trong, để lộ ra một thông đạo tối om. Hai đạo thân ảnh từ bên trong chậm rãi đi ra.

Dưới ánh lửa lập lòe, kẻ đi đầu thân hình cao gầy, mặc trường bào đen viền bạc, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt ti hí không ngừng lóe lên quang mang của sự tính toán. Kẻ đi sau thì thấp hơn một chút, mặc áo xanh lá, gương mặt tròn trịa lại treo một nụ cười xảo trá.

Đó chính là Túc gia chủ và Khương gia chủ! Hai gia tộc mà Lại Thiên gặp ở Yến tiệc đại thọ của Thái lão gia chủ, được Lưu quản sự ngày đó diễn giải lại "đồng minh thân cận" của Thái gia. Giờ phút này, bọn chúng lại đang đứng trong mật thất của Mã gia, trên mặt không hề che giấu vẻ âm hiểm.

Túc gia chủ chắp tay, cúi người một cách có lệ, cười "hắc hắc" nói: "Mã lão gia cứ yên tâm. Lần này Túc gia và Khương gia chúng ta liên thủ, điều động bốn vị Luyện Khí trung kỳ. Lực lượng này, đối phó với đám hộ vệ ngoại phủ của Thái gia, dư sức!"

Hai người là Triệu gia chủ và Trương gia chủ thấy tình cảnh này thì không khỏi kinh hãi, không ngờ đây chính là át chủ bài của Mã lão gia chủ.

Mã lão gia hài lòng gật đầu. Lão đứng dậy, chậm rãi đi một vòng quanh bàn. "Tốt. Nhớ kỹ, phải là kê khuyển bất lưu."

Lão dừng bước trước một ngọn đuốc, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, trong con ngươi già nua chợt lóe lên một tia điên cuồng và khát máu. "Còn đám Tuần Sứ tu sĩ tại Lan Khê Quận này... giải quyết xong Thái gia trước, lão phu tự có cách sắp xếp ổn thỏa cho bọn chúng."

Đồng dạng lúc đó tại Thái gia hậu viên.

Bên trong Tĩnh Linh Động, không gian tĩnh mịch và âm lãnh, chỉ có từng tiếng thở dốc nặng nề của một nam tử đang phá tan sự yên tĩnh vốn có.

Chỉ thấy Lại Thiên thân trên trần trụi, từng khối bắp thịt rắn chắc như sắt cuồn cuộn nổi lên, đang căng cứng đến cực hạn dưới sức nặng của một khối cự thạch to tướng. Khối cự thạch này toàn thân màu xám đậm, xen những đường vân trắng đục, được mấy sợi dây thừng bện từ vỏ cây gai trói chặt vào sau lưng. Bề mặt thô ráp của tảng đá không ngừng cọ xát vào da thịt, nhưng thần sắc trên mặt hắn không có chút nào để tâm.

Hai cánh tay Lại Thiên chống thẳng xuống nền đá lạnh lẽo. Mỗi một lần hạ thân xuống, lồng ngực hắn cơ hồ chạm đất, sau đó lại gồng lên từng thớ cơ bắp, vận khởi toàn bộ linh lực trong cơ thể để đem chính mình cùng khối cự thạch nặng trịch kia đẩy lên.

Linh lực trong cơ thể hắn giờ phút này không hề lưu chuyển ôn hoà, mà dao động một cách cuồng bạo, âm ỉ cuộn lên từng đợt như muốn phá tan các kinh mạch yếu ớt. Đây là bước "phá thể" quen thuộc của Trấn Âm Kinh.

Lần này lại có dịp phá thể.

"Ầm!"

Một tiếng động trầm đục vang lên. Cả người và tảng đá cùng lúc đổ ập xuống mặt đất. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng cái ấn chú độc linh đang nằm sâu trong đan điền, tựa như một con đỉa hút máu tham lam, đang ngày đêm chực chờ phá cấm, liền thôn phệ linh lực và sinh cơ của hắn. Thủ đoạn bực này, quả thực thập phần độc địa!

Bất quá, tình thế hiện tại cũng không phải đường cùng. Thái gia muốn hắn ở lại đây tu luyện, vậy thì hắn sẽ ngoan ngoãn ở lại. Hắn phải hảo hảo tận dụng chính linh khí mà bọn họ cung cấp để làm bàn đạp đột phá cho bản thân.

Trong lòng hắn đã có dự tính rõ ràng. Sau khi rời khỏi nơi này, việc đầu tiên đương nhiên chính là phải đi đến Trường Minh Thành. Nơi đó là một vùng cư địa lớn, có lẽ sẽ tìm được manh mối về loại độc linh này, hoặc ít nhất cũng có thể thỉnh giáo một vài nguồn kiến thức uyên bác về loại linh độc này. Nếu trong vòng hai năm vẫn không tìm được vị Nhị tiểu thư của Thái gia kia, hắn đành phải dựa vào các đan phương giải độc ghi lại trong Trấn Âm Kinh, tự mình thu thập nguyên liệu, khai lò luyện đan để tự cứu lấy mình.

Nghĩ tới đây, hắn liền lật người lại, khó khăn tháo mấy vòng dây thừng rồi dùng hết sức bình sinh lăn khối cự thạch sang một bên. Hắn ngồi dậy, khoanh chân xếp bằng, hai mắt nhắm lại, tiến vào giai đoạn "lập thể", cũng chính là nhập định bế quan để chữa trị và tái tạo lại thân thể vừa được tôi luyện.

Đúng lúc này, từ cửa động truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ. Một gã gia nhân Thái gia mặc y phục vải lanh màu xám, cẩn trọng tiến vào. Gã này chừng bốn mươi tuổi, khuôn mặt gầy gò, hai tay bưng một cái khay gỗ. Trên khay đặt một bát sứ trắng cùng một chiếc đĩa nhỏ.

Gia nhân kia đem khay gỗ nhẹ nhàng đặt xuống bên cạnh Lại Thiên, từ đầu đến cuối không nói một lời, chỉ khẽ cúi đầu ra hiệu rồi lẳng lặng lui ra ngoài.

Lại Thiên mở mắt, liếc nhìn vào chiếc khay. Trong bát là một loại dược liệu hầm nhừ nào đó, toả ra mùi thuốc bắc nồng đậm. Bên cạnh, trên chiếc đĩa nhỏ, là một viên đan dược màu nâu sẫm, lớn chừng đầu ngón tay cái.

Bổ Nhục Đan. Đây là một loại đan dược cấp thấp dùng để bồi bổ khí huyết cùng cơ bắp cho tu sĩ luyện thể. Đối với Thái gia, thứ này bất quá chỉ là một loại bồi đắp cho đám nhân thủ tu sĩ thấp giai của họ, không đáng kể cho lắm. Bất quá đối với Lại Thiên mà nói, nó lại là một sự trợ giúp cực kỳ đắc lực.

Hắn không chút do dự cầm viên đan dược lên bỏ vào miệng. Một vị đắng chát tức thì lan ra, nhưng ngay sau đó là một luồng nhiệt lưu ấm áp chảy thẳng xuống bụng. Hắn lại bưng bát thuốc lên, một hơi uống cạn. Làm xong hết thảy, hắn mới nhắm nghiền hai mắt, hai tay đặt lên đầu gối, tâm thần chìm xuống, chính thức tiến vào trạng thái nhập định.

Thi thoảng Lại Thiên lại động và luyện thể, sau đó hắn lại rơi vào nhập định. Thi thoảng lại có gia nhân đến tẩm bổ các loại dược liệu phàm tục, khi thì được cấp cho một viên Bổ Nhục Đan.