Thời Đại Mới (Phần 1: Đông Hoa Sơ Khởi Chí)

Chương 162: Vượt cảnh



Bên trong Tĩnh Linh Động, thân hình Lại Thiên vẫn ngồi bất động. Bỗng nhiên, không khí xung quanh hắn dường như trở nên ngưng trọng hơn vài phần. Từ trong cơ thể hắn liên tiếp phát ra những tiếng "răng rắc" nhỏ vụn quen thuộc. Da thịt hắn trong nháy mắt chớp quang động lên, một luồng khí tức nóng rực từ đan điền lân la bùng phát, tràn ra khắp tứ chi bách.

Linh khí vốn đã thập phần đậm đặc trong động, giờ đây như bị một lực hút vô hình nào đó lôi kéo, điên cuồng xoáy tròn lại, tạo thành một cơn lốc xoáy nhỏ với tâm điểm chính là Lại Thiên. Từng luồng linh khí tinh thuần nhất chui vào cơ thể hắn qua từng lỗ chân lông, dung hợp với dược lực còn sót lại của Bổ Nhục Đan, hoá thành những dòng năng lượng tinh khiết cọ rửa và tôi luyện kinh mạch của hắn.

"Phốc!"

Một luồng khí tức mạnh mẽ hơn hẳn bất ngờ từ đỉnh đầu hắn phá thể mà ra, thổi tung lớp bụi đất mỏng trên mặt đất xung quanh. Cùng lúc đó, khí thế trên người Lại Thiên bắt đầu tăng vọt.

Linh Thể tầng bốn!

Tháng thứ nhất.

Linh Thể tầng năm!

Tháng thứ hai.

Linh Thể tầng sáu!

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, gần bốn tháng lặng lẽ trôi qua.

Cuối cùng, sau khi thôn phệ hoàn toàn vòng xoáy linh khí, khí tức của hắn mới chậm rãi ổn định lại ở đỉnh phong Linh Thể tầng bảy.

Lại Thiên từ từ mở hai mắt ra. Trong con ngươi đen nhánh, một tia tinh quang sắc bén loé lên rồi lập tức biến mất. Hắn có thể cảm nhận được sự thay đổi nghiêng trời lệch đất trong cơ thể mình. Lục thức trở nên vô cùng nhạy bén. Hắn có thể nghe rõ tiếng nước tí tách ở một góc khuất sâu trong động, có thể thấy rõ từng đường nứt nhỏ li ti trên vách đá đối diện. Linh lực trong đan điền so với trước kia hùng hậu và lưu chuyển mạnh mẽ hơn gấp mấy lần.

Hắn đứng dậy, chậm rãi nắm chặt bàn tay lại. Một cảm giác khác biệt trước nay chưa từng có tràn ngập toàn thân.

Phải biết, trong tu chân giới mênh mông này, có ngàn vạn con đường để trở nên cường đại. Có kẻ dựa vào đan dược, có kẻ dựa vào pháp bảo, có kẻ dựa vào công pháp thần diệu. Nhưng kẻ hơn người đều có sự “lĩnh ngộ” riêng trong việc tu hành, đặc biệt là những truyền nhân đi trước, những tu sĩ cao giai đã dấn thân nghiên cứu cái loại cách pháp tu luyện cho từng cảnh giới khác nhau.

Con đường "lĩnh ngộ" mà Lại Thiên đang đi theo từ Trấn Âm Kinh, cũng là một loại pháp tu bá đạo không hề thua kém bất cứ thứ nào!

Lại Thiên lại khoanh chân ngồi xuống, thần sắc bình tĩnh, ánh mắt chậm rãi đảo qua một lượt những vật phẩm được bày biện ngay ngắn trên nền đá.

Đầu tiên là một chiếc túi trữ vật bằng gấm xanh nhạt, miệng túi được buộc bằng một sợi tơ lụa trắng. Nhìn thì có vẻ lỏng lẻo nhưng căn bản đã bị phong cấm chế, không có tu vi Trúc Cơ kỳ thì đừng mong mở.

Vật này, hắn phải giao tận tay cho Nhị tiểu thư, đến lúc đó kết hợp đủ Âm Dương Liên Hoàng Luân liền có thể mở ra cấm chế, lấy phù linh giải độc chú trong cơ thể. Hắn khẽ cầm lên rồi cẩn thận đặt sang một bên, tách biệt hoàn toàn với đám vật phẩm còn lại.

Ánh mắt hắn chuyển dời, dừng lại trên một thanh đoản kiếm vốn là vật yêu thích của hắn khi còn làm thích khách ở Hiệp Hưng Phái, cho đến bây giờ cường khí lên sử dụng vận hiệu quả. Ngay cạnh đó là một thanh trường kiếm có vỏ đen tuyền quấn vải, trường kiếm cũng đến từ Hiệp Hưng Phái, vốn để hắn luyện võ. Loại binh khí này thì hắn ít khi dùng nhưng vẫn đem theo phòng hờ.

Sau đó, mục quang của hắn ngưng lại tại thanh chủy thủ, đương nhiên là Xích Vương Dao.

Kế bên đống binh khí là một ít tạp vật. Một cái túi vải thô đựng hơn trăm lượng vàng - vốn là ba trăm lượng như hai trăm lượng đã dùng để mua túi trữ vật. Vài bộ y phục sạch sẽ đã được xếp gọn, cùng mấy quyển kinh thư cũ, gói giấy dầu chứa một số loại dược liệu trị thương của phàm tục.

Cuối cùng, ánh mắt hắn mới ngưng lại tại quyển cổ tịch. Chính là vật mà hắn tâm niệm nhất, Trấn Âm Kinh.

Sau khi kiểm tra tất cả, Lại Thiên đem tất cả mọi thứ, ngoại trừ chiếc túi trữ vật của Nhị tiểu thư. Toàn bộ vật phẩm đều thu lại vào túi trữ vật của hắn.

Lại Thiên bắt đầu âm thầm tính toán. Bản thân đã là tu sĩ Linh Thể tầng bảy, có lẽ cũng đã đến lúc hướng Thái gia cáo từ, lên đường đi Trường Minh.

Dựa vào thân pháp Lăng Ba Vi Bộ cùng khinh công cước bộ “thích khách” của hắn học từ Hiệp Hưng Phái, đỉnh tiêm, chỉ cần vận nhẹ linh lực, tốc độ của hắn lúc này so với ngựa tốt phi nước đại nhanh hơn thập phần.

Hắn âm thầm tính toán một phen, loại tốc độ và thân thủ này, cộng võ công cao cường của hắn, chỉ cần nhục thân được cường khí, nếu rơi vào cảnh giao chiến, cơ hồ đã là vô địch thủ trong cùng cấp.

Nhưng nếu so về thuật di hành của hắn với tu sĩ Luyện Khí kỳ có thể ngự khí phi hành chân chính, e rằng chỉ tương đương được ba bốn phần. Hơn nữa lại phải dựa vào địa hình, hắn phải khinh công liên tục qua cây cối, nhà cửa, núi đồi… một số nơi sẽ làm chậm tốc độ và tiêu hao đáng kể. Tốt hơn vẫn đem theo Dạ Hành để đỡ tốn sức, hơn nữa có thứ bầu bạn. Chuyện là Dạ Hành đã được Lại Thiên gửi gắm cho một tên gia nhân của Thái gia, nhờ đem nó về chăm sóc Mộc Khê điếm.

Trong lòng đã có quyết định, Lại Thiên liền đứng dậy, phủi đi lớp bụi bám trên trường bào rồi sải bước đi ra bên ngoài Tĩnh Linh Động.

Ánh dương quang có phần chói lọi khiến hai mắt hắn bất giác híp lại. Khi đã thích ứng được, khung cảnh hiện ra trước mắt lại khiến hắn không khỏi nhíu mày. Đây vẫn là khu hậu viện vô cùng rộng lớn, ba mặt đều là vách đá dựng đứng cheo leo, mà Tĩnh Linh Động chính là một sơn động được khoét sâu vào vách đá phía sau lưng.

Tuy nhiên, nơi đây vốn nên có người qua lại lúc này lại là một mảnh tĩnh lặng đến quỷ dị.

Phía trước là vài dãy nhà lầu hai ba tầng mái ngói cong cong, tường trắng cột nâu. Trong trí nhớ của hắn, chỉ cần băng qua khu nhà này sẽ đến nội viên, đi qua nội viên là đại sảnh chính, rồi từ đó ra khỏi ngoại môn. Toàn bộ Thái gia được phân chia thành bốn khu vực rạch ròi như vậy.

Lại Thiên cất những bước chân thong dong, không chút hoang mang, hướng về phía trước. Hắn còn chưa kịp suy nghĩ sâu hơn về sự vắng vẻ bất thường này, bỗng nhiên, thần sắc khẽ động, ánh mắt ngưng lại.

Chỉ thấy trên hai nóc ngói nhà ở hướng đông và hướng tây phía xa xa, có hai bóng người mặc y phục màu xám tro đang đứng chắp tay sau lưng, bất động như hai pho tượng. Cả hai đều quay lưng về phía hắn, mục quang dường như đang bao quát toàn bộ khu nội viên rộng lớn phía Bắc.

Một tia nghi hoặc chợt lóe lên trong đầu Lại Thiên: "Là tu sĩ Luyện Khí kỳ của Thái gia sao? Nhưng có đại sự gì mà phải bày ra trận thế này?" Hắn vừa nghĩ đến đây, gã tu sĩ trên nóc nhà phía đông đột nhiên xoay phắt lại, hai đạo mục quang sắc lẻm như điện bắn thẳng tới, khóa chặt lấy thân hình Lại Thiên. Đó là thần thức dò xét.

Khóe miệng y khẽ nhếch lên, một thanh âm lạnh như băng nhưng lại thập phần rõ ràng truyền đến:"Di? Nơi này còn sót lại một con cá."

Tên tu sĩ còn lại nghe vậy cũng lập tức xoay người, khi thấy Lại Thiên, y không nói một lời nhảm nhí nào, trong cổ họng phát ra một tiếng gầm nhẹ đầy sát khí: "Giết hắn!"

Lại Thiên còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang phát sinh, hai gã tu sĩ trên nóc nhà đã đồng thời ra tay.

Căn bản bọn chúng chẳng phải người của Thái gia, bọn chúng chỉ là kẻ xâm nhập được giao phó nhiệm vụ trông chừng khu vực hậu viên, có lẽ để tiêu diệt những thành phần nhân thủ ở khu vực này.

Trong khoảnh khắc, một cỗ hàn khí từ sống lưng bốc thẳng lên đỉnh đầu. Lại Thiên căn bản không có thời gian để kinh ngạc hay phẫn nộ, bởi hai cỗ sát khí lạnh lẽo mà tinh thuần đã từ hai hướng gắt gao khóa chặt lấy hắn. Đây chẳng phải là hiểu nhầm, đây là một cuộc diệt sát!

Đối mặt chính diện với hai gã tu sĩ Luyện Khí kỳ, cho dù chỉ là sơ kỳ, bản thân hắn tuyệt không có một tia phần thắng.

Trong đầu hắn chỉ còn lại một ý niệm duy nhất: Chạy!

Ngay tại thời điểm tên tu sĩ phía đông vừa nhún chân trên mái ngói, Lại Thiên đã hành động. Linh lực của Linh Thể tầng bảy trong đan điền điên cuồng vận chuyển, toàn bộ được rót vào đôi chân.

"Vụt!"

Mũi chân điểm nhẹ lên mặt đất, thân hình hắn không chút do dự lao thẳng về phía khu nhà lâu các xan xát phía trước.

Thân Pháp Lăng Ba Vi Bộ thi triển cực hạn, kết hợp khinh công “Thích Khách”, song cước thủ này khiến thân hình hắn trong phút chốc trở nên hư ảo, di chuyển theo một quỹ tích vô định khó lường, để lại tại chỗ một đạo tàn ảnh nhàn nhạt.

Hai đạo thân ảnh màu xám tro tựa như hai con diều hâu lao xuống, mục tiêu chính là Lại Thiên đang đứng giữa sân. Khí tức của Luyện Khí sơ kỳ không hề được thu liễm chút nào, một cỗ áp lực trong nháy mắt bao trùm toàn bộ khu hậu viên.

"Hừ, muốn chạy?"

Tên tu sĩ phía tây hừ lạnh một tiếng, thân hình đáp xuống đất nhẹ như lông hồng. Tay phải y khẽ vung lên, một đạo phong nhận vô hình mang theo tiếng xé gió bén nhọn chém thẳng về phía Lại Thiên.

Lại Thiên cảm giác được ác phong sau lưng, thân hình đột ngột chúi nhào xuống, cơ hồ dán chặt lên mặt đất, trong đường tơ kẽ tóc tránh thoát khỏi đạo phong nhận kia. Phong nhận chém sượt qua mặt lưng, đánh vào một cột gỗ to lớn bên hành lang, mạt gỗ bắn ra tứ phía.

Lợi dụng khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Lại Thiên đã áp sát khu nhà. Hắn vươn tay bám vào bệ cửa sổ, chân đạp mạnh vào tường. Bức tường rắn chắc bị một cước của hắn dẫm cho lõm vào một mảng nhỏ, vết nứt như mạng nhện lan ra. Mượn lực bật mạnh, cả người hắn tựa như một chiếc lá khô nhẹ nhàng phiêu đãng, không một tiếng động đáp được cửa ra của mái hiên nối giữa hai tòa nhà.

Hai gã Luyện Khí kỳ hiển nhiên có chút kinh ngạc trước cước pháp quỷ dị của Lại Thiên, nhưng khóe miệng chúng chỉ nhếch lên một nụ cười khẩy rồi lập tức đuổi theo.

Ở khoảng cách thấp ở mặt đất thì tu sĩ Luyện Khí không cần ngự khí nhưng vẫn có thể độn quang tốc độ cao trong lúc giao chiến, thứ này đương nhiên vượt xa tốc độ của Lại Thiên, chỉ vài lần điểm quang chúng đã rút ngắn khoảng cách trong gang tấc.

Tiếng ngói vỡ lạo xạo không ngừng vang lên dưới chân. Lại Thiên biết rõ tốc độ của mình không thể bì được với đối phương. Mục quang hắn đảo nhanh, thấy được lối vào nội viên ở phía trước, hắn nghiến chặt răng, lần nữa điên cuồng ép ra linh lực, tốc độ tăng vọt, cả người như một mũi tên lao qua khoảng sân nhỏ.

Ngay khi hắn vừa đáp xuống nền đá xanh của nội viên, thân ảnh lướt qua một bóng trắng đã như quỷ mị xuất hiện. Hai tên tu sĩ Luyện khí đang truy đuổi đến thì khựng lại trước bóng thân ảnh này.

Chính là Thái Tâm Nghi.

Đây đã là khu vực nội viên của Thái gia, dường như nữ nhân này vẫn luôn toạ trấn tại đây để đề phòng điều gì đó.

Nàng vẫn một thân bạch y như tuyết, tay cầm trường kiếm vỏ bạc, khuôn mặt tuyệt mỹ không có lấy một tia tình cảm, lạnh như băng sương.

Nàng không thèm liếc mắt nhìn Lại Thiên đã lướt qua một cái, mục quang chỉ hờ hững đảo qua hai gã tu sĩ vừa đuổi tới.

"Đám tặc tử, dám xâm phạm địa phận Thái gia. Hôm nay lưu lại tại đây cả đi" Thanh âm của nàng tuy không lớn, nhưng lại ẩn chứa một cỗ uy nghiêm không cho phép kháng cự.

Hai tên tu sĩ kia thân hình cứng đơ, ánh mắt nhìn Thái Tâm Nghi tràn đầy vẻ kiêng dè, hiển nhiên là nhận ra thân phận của nàng.

Lại Thiên thấy vậy, trong lòng nào dám dừng lại xem náo nhiệt. Bỗng dưng từ đâu ra có tu sĩ Luyện Khí trung kỳ chống đỡ giúp hắn. Hảo sư. Tính mạng mới là quan trọng nhất.

Hắn không chút do dự, tiếp tục lao sâu vào bên trong nội viên.