Thấy hắn bỏ chạy, một trong hai gã tu sĩ lộ vẻ nôn nóng, nhưng bị ánh mắt lạnh băng của Thái Tâm Nghi quét qua, gã lại không dám có hành động phân tâm, cả hai đều là Luyện Khí sơ kỳ, đương nhiên phải cùng hợp lực đối kháng nữ nhân này. Thậm chí không nắm chắc phần thắng.
Lại Thiên đạp một vài khinh công cước bộ đã bỏ xa khung cảnh hừng hực khí thế của ba đạo thân ảnh chuẩn bị lao vào đấu pháp kia. Nhưng còn chưa đợi hắn kịp thở phào một hơi, từ trên nóc nhà đại sảnh phía trước, hai đạo hắc ảnh đã nhảy ào xuống, không sai một ly chặn đứng con đường của hắn.
Cả hai người này đều mặc võ y, khí tức trên người hùng hậu phi thường. Một kẻ là Linh Thể tầng bảy, kẻ còn lại khí tức càng thêm thâm sâu, rõ ràng đã là tu vi Linh Thể tầng tám. Ánh mắt chúng nhìn Lại Thiên tựa như mèo vờn chuột, tràn ngập vẻ trêu tức và sát ý.
Thân hình đang lao đi của Lại Thiên khựng lại, trái tim hắn trong phút chốc chìm xuống đáy cốc. Hắn đã bị dồn vào cục lộ.
Tên tu sĩ Linh Thể tầng tám tiến lên một bước, trường đao trong tay chỉ về phía Lại Thiên, thanh âm trầm thấp mà vang dội: "Hôm nay, phàm là người của Thái gia, đều phải chết!"
“Hai vị, có phải có hiểu lầm gì không? Tại hạ họ Lại, sao có thể là người của Thái gia được?” Lại Thiên giọng thở dốc nói, một tay hắn chống gối, một tay phẩy phẩy ra hiệu. Hắn còn tưởng là điều này sẽ khiến chúng bỏ qua, động tác vừa định đưa tay lên ôm quyền cáo từ.
Thì hai thân ảnh đã gầm lên lao đến hắn. Không còn đường lui! Ánh mắt Lại Thiên từ kinh hoàng dần chuyển thành một màu băng lãnh đến cực độ. Tay phải hắn đã nắm chặt trong không trung lấy ra một đạo trường kiếm chớp động ánh quang, chỉ là trường kiếm thông dụng của phàm nhân.
Hắn biết rõ, trận này, không chiến không xong.
Không một lời thừa thãi, tên Linh Thể tầng bảy thân hình đã từ khi nào như mãnh hổ xuống núi, một quyền mang theo linh lực màu vàng nhạt hung hăng nện tới.
Lại Thiên không dám ngạnh kháng, trường kiếm ra khỏi vỏ, vẽ nên một đường quang ảnh sáng loáng, đồng thời thân hình lách sang một bên.
Năm ngón tay của gã tầng bảy nắm chặt lại, hình thành quyền thế, một tầng linh lực màu vàng nhạt bỗng nhiên tuôn ra, bao phủ lấy nắm đấm, khiến cho nó phảng phất như được đeo một chiếc bao tay hoàng sắc.
Mục tiêu của gã không phải là yếu hại như đầu hay ngực, mà là một quyền hung hãn nhắm thẳng vào bả vai của Lại Thiên. Hiển nhiên là muốn một kích phế đi sức chiến đấu của hắn.
Đối mặt với một đòn này. Chân trái của Lại Thiên chống làm trụ, thân hình khẽ nghiêng một góc độ thập phần xảo diệu, vừa vặn sượt qua quyền phong. Đồng thời, trường kiếm trong tay cũng không đỡ, trái lại thuận thế đâm ngược lên trên, mũi kiếm mang theo hàn quang, điểm thẳng tới cổ tay đối phương.
Một chiêu phản kích bất ngờ này, nhất thời làm cho gã tu sĩ tầng bảy trong lòng cả kinh, không thể không vội vàng rụt tay về.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng xé gió bén nhọn từ sau gáy truyền đến. Hiển nhiên, đại đao của gã tu sĩ tầng tám đã lặng yên không một tiếng động chém tới.
Lại Thiên thần sắc khẽ biến, không kịp xoay người, chỉ có thể theo bản năng vung ngược thanh kiếm ra sau lưng, hoành không một đỡ.
"Keng!"
Một tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên. Một cỗ lực đạo cuồng bạo không gì sánh được từ thân đao truyền sang, chấn động thẳng vào kinh mạch. Cánh tay phải của Lại Thiên lập tức tê rần, cả người không tự chủ được bị đẩy về phía trước, lảo đảo liền ba bước. Mỗi một bước chân hạ xuống, gạch đá dưới sàn đều theo đó mà rạn nứt.
Chỉ một lần va chạm, hắn đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.
Gã tu sĩ tầng bảy hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không cho hắn cơ hội thở dốc, lại gầm lên một tiếng rồi lao tới. Lại Thiên cắn răng, thân hình chợt lóe, lách mình ra sau một cây cột đá trang trí trong đại sảnh. Nắm đấm bao bọc bởi hoàng quang của gã tu sĩ do đó mà nện thẳng vào cột đá.
"Rầm!"
Cột đá thô to kịch liệt rung lên, vô số mảnh vụn bắn ra bốn phía. Tận dụng khoảnh khắc ngắn ngủi này, thân hình Lại Thiên di chuyển không ngừng, liên tục luồn lách qua những dãy ghế dài và các bồn hoa cảnh, ý đồ kéo giãn khoảng cách.
Thế nhưng, hai gã địch nhân phối hợp lại vô cùng ăn ý. Một kẻ chủ công chính diện, một kẻ vòng ra sau chặn đường, từng bước ép Lại Thiên vào tử địa, hiểm tượng liên tiếp xảy ra. Mỗi một lần trường kiếm của hắn cùng đại đao va chạm, cả cánh tay lại phảng phất như bị một cây búa tạ hung hăng nện vào. Linh lực trong đan điền cũng vì sự chấn động này mà tiêu hao với tốc độ kinh người.
Sau hơn hai mươi hiệp giao thủ, Lại Thiên lần nữa giơ kiếm, miễn cưỡng ngăn lại một đao bổ xuống của gã tu sĩ tầng tám. Bất quá, đây hiển nhiên chỉ là một đòn nhử.
Trong lúc hắn đang dốc toàn lực chống đỡ, thân ảnh của gã tu sĩ tầng bảy đã như quỷ mị áp sát từ bên hông, khuỷu tay được linh lực bao bọc hung hăng thúc vào mạng sườn hắn.
Lại Thiên chỉ cảm thấy một trận đau nhói kịch liệt lan ra, thân hình không khỏi lảo đảo. Chính cái sơ hở này đã trở nên trí mạng. Lưỡi đao của gã tu sĩ tầng tám thuận thế trượt đi, sượt qua hông trái của hắn.
"Xoẹt!"
Một tia máu tươi nhất thời phun ra. Vải áo bên hông sườn Lại Thiên bị cắt đứt một đường dài, máu tươi trong nháy mắt đã len lỏi ra những điểm phụ cận.
"Tiểu tử, nạp mạng đi!"
Thấy Lại Thiên đã lộ ra sơ hở không thể cứu vãn, gã tu sĩ tầng bảy gầm lên một tiếng. Toàn bộ linh lực còn sót lại trong cơ thể gã đều được điên cuồng dồn vào cánh tay phải. Hoàng sắc quang mang trên nắm đấm bỗng nhiên trở nên vô cùng đậm đặc, phảng phất như một khối hổ phách chân chính. Một quyền này vừa được tung ra, liền mang theo khí thế không thể ngăn cản, lao thẳng đến ngực Lại Thiên, khiến cho không khí trên đường đi bị áp súc lại, phát ra một chuỗi tiếng nổ "bạo liệt" lốp bốp.
Toàn bộ tâm thần của Lại Thiên, phảng phất như đều bị một quyền mang theo khí thế hủy diệt này khóa chặt.
Trong điện quang hỏa thạch, vẻ kinh hoàng trong đôi mắt hắn bỗng nhiên tan biến, thay vào đó là một tia hàn quang tàn khốc đến cực điểm.
Hắn không hề có ý né tránh.
Bất quá, thay vì lùi lại, hắn lại đem một tia linh lực cuối cùng trong cơ thể vận chuyển xuống hai chân, thân hình chỉ khẽ dịch sang bên phải nửa tấc. Đây căn bản không phải là động tác né đòn, mà là một sự tính toán dĩ thương hoán thương thập phần tinh chuẩn.
Cùng lúc đó, tay trái của hắn, vốn từ đầu trận chiến đến giờ vẫn buông thõng, bỗng nhiên có động tác. Cổ tay lật một vòng quỷ dị ngay trước ngực, một đạo xích quang chợt lóe lên.
Một thanh chủy thủ dài khoảng hai gang tay đã hiện ra trong lòng bàn tay hắn như một bóng ma. Lưỡi chủy thủ linh quang đỏ thẫm như máu đông, tỏa ra một luồng sát khí âm lãnh đến cùng cực.
"Rắc!"
Nắm đấm của gã tu sĩ tầng bảy hung hăng sượt qua vai trái của Lại Thiên. Tiếng xương cốt gãy vụn thanh thúy vang lên. Một cơn đau nhức thấu óc như một luồng điện tức thì đánh thẳng vào đại não, khiến cho cơ mặt hắn co giật kịch liệt, một tiếng rên thống khổ bị hắn gắt gao đè nén lại trong cổ họng.
Nhưng hắn đã cắn răng chịu đựng được.
Và trong chính khoảnh khắc cơn đau bùng nổ đó, tay trái của hắn đã hoàn thành sứ mệnh của nó. Thanh Xích Vương chủy thủ trong tay, không một tiếng động, không một chút trở ngại, đã dễ dàng đâm ngập vào bên ngực không hề được phòng bị của gã tu sĩ tầng bảy. Tầng hộ thể cương khí của gã, vốn cứng rắn như tinh thiết, trước lưỡi dao đỏ thẫm này lại mềm oặt như một miếng đậu hũ.
Thời gian phảng phất như ngưng đọng lại trong khoảnh khắc này.
Hoàng sắc quang mang trên nắm đấm của gã tu sĩ tầng bảy lập tức tiêu tán như mây khói. Thần sắc hung hãn trên mặt gã cứng lại trong nháy mắt, sau đó lập tức vỡ vụn. Gã cúi đầu xuống, đôi mắt trợn trừng nhìn vào chuôi dao bằng da rắn đang cắm trên người mình, trong mắt tràn ngập vẻ hoang mang và khó tin đến cực độ.
Gã há miệng, dường như muốn nói điều gì, nhưng chỉ có máu tươi kèm theo nội tạng vỡ nát là không ngừng trào ra. Thân hình cao lớn của gã mềm nhũn, đổ sập xuống nền đá, tạo ra một tiếng "bịch" nặng nề.
Gã tu sĩ tầng tám, kẻ đang chuẩn bị vung đao bổ sung một kích, thân hình đột ngột cứng đờ. Thanh đại đao nặng trịch dừng lại giữa không trung. Toàn bộ quá trình, từ lúc đồng bạn của gã tung ra một đòn toàn lực cho đến khi ngã xuống đất chết không nhắm mắt, tất cả chỉ diễn ra trong một lần hô hấp. Thần sắc gã hiện rõ vẻ kinh hãi tột độ, nhưng ngay sau đó liền bị một cỗ phẫn nộ điên cuồng thay thế.
Chính khoảnh khắc sững sờ này, đã là tất cả những gì Lại Thiên cần.
Tay trái nắm chặt chuôi dao, đột ngột rút mạnh ra. Thanh Xích Vương rời khỏi cơ thể kẻ địch, kéo theo một dòng máu nóng hổi. Không có một chút do dự nào, cổ tay hắn xoay một vòng, đem toàn bộ khí lực còn lại ném mạnh về phía trước.
Thanh chủy thủ nhất thời hóa thành một đạo xích quang, xoáy tròn trong không khí với tốc độ kinh người, lao thẳng về phía mi tâm của gã tu sĩ tầng tám còn lại.
Đối mặt với một đòn tấn công chí mạng đột ngột này, gã kia theo bản năng hoảng hốt nghiêng đầu sang một bên. Đạo xích quang sượt qua thái dương của gã, cắt đứt một lọn tóc và để lại trên da một vệt máu nông.
Nhưng Lại Thiên căn bản không thèm nhìn xem kết quả. Ngay tại thời điểm thanh chủy thủ rời tay, hắn đã lập tức xoay người.
Thanh trường kiếm màu xám tro triệu ra đầu tiên bị hắn vứt bỏ lại trên mặt đất không chút tiếc nuối. Tay trái vươn ra, chuẩn xác chụp lấy thanh Xích Vương đang bay trở về theo một quỹ đạo thu hồi đã được định sẵn.
Sau đó, hắn không quay đầu lại, dùng tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay, lao thẳng vào một hành lang tối tăm gần đó.
Thân ảnh của hắn rất nhanh đã bị bóng tối nuốt chửng, chỉ còn lại tiếng bước chân dồn dập đang xa dần, rồi biến mất.