Thời Đại Mới (Phần 1: Đông Hoa Sơ Khởi Chí)

Chương 164: 71 Lan Khê chi biến (Thượng)



Thân ảnh Lại Thiên tựa quỷ mị, vô thanh vô tức xuyên qua lưỡng đạo hành lang thâm thúy hun hút. Sau một lần chớp mắt, thân hình hắn đã chợt lóe rồi biến mất, nhập vào một tòa hoa viên ở phía đông. Nơi này cổ thụ um tùm, chi diệp rậm rạp cơ hồ đã che khuất đi toàn bộ chút ánh dương quang ít ỏi còn sót lại.

Thần thức nhanh chóng đảo qua một vòng, ánh mắt Lại Thiên cuối cùng ngưng lại tại một phiến mộc môn cực hậu của một căn hầm, đang ẩn mình sau một bụi gai to lớn rậm rạp.

Hắn không chút chần chừ, thân hình khẽ lách qua bụi gai, mặc cho những chiếc gai nhọn sắc bén lướt trên y phục bằng vải thô, lưu lại vài đạo tàn khẩu nhỏ. Bàn tay vừa đặt lên phiến cửa gỗ, trong lòng hắn khẽ động. Cánh cửa này lại không hề cài then khóa. Hắn chỉ khẽ dùng lực liền đem nó đẩy ra.

Một tiếng "két" khô khốc chói tai vang lên, trục cửa bằng sắt hiển nhiên đã hoen gỉ do trường kỳ không có người động tới. Thân hình Lại Thiên lập tức như một con cá trạch linh hoạt, lách mình vào bên trong, sau đó hai tay nhẹ nhàng khép cửa lại.

Bên trong là một không gian tối om và ẩm thấp. Một cỗ hỗn tạp khí vị của bùn đất, rêu mốc cùng với hương rượu trần niên lập tức xộc thẳng vào khoang mũi. Hắn liền nín thở, lập tức thu liễm toàn thân linh lực, khiến cho khí tức của bản thân trở nên như có như không, tựa như một khối ngoan thạch ven đường, tuyệt không thu hút sự chú ý của bất cứ ai.

Thân hình hắn không một tiếng động, nhanh chóng ẩn nấp vào sau một dãy thùng gỗ sồi cực lớn.

Những thùng rượu này còn cao hơn cả đầu người, được cố định trên các giá đỡ bằng gỗ lim thập phần chắc chắn. Vành đai sắt siết quanh thân thùng đã hoen rỉ thành màu nâu xích, một vài nơi thậm chí còn có mạng nhện giăng đầy. Hắn ẩn mình vào một khe hở giữa hai chiếc thùng, chỉ chừa ra một khe mắt hẹp để quan sát động tĩnh bên ngoài.

Sự tĩnh lặng này bất quá chỉ kéo dài được chừng vài lần hô hấp.

"Oanh! Oanh! Ầm!"

Từ phía chân trời xa xôi, những tiếng nổ kinh thiên động địa như sấm rền vang vọng truyền đến, khiến cho mặt đất dưới chân hắn cũng khẽ rung lên từng đợt. Đó rõ ràng là thanh âm của pháp lực va chạm, uy lực cường đại như thế cho thấy ít nhất có vài gã Luyện Khí kỳ tu sĩ đang kịch liệt đấu pháp. Khoảng cách tuy còn khá xa, nhưng dư âm truyền đến vẫn đủ để khiến lồng ngực hắn cảm thấy một cỗ áp lực mơ hồ.

Lại Thiên lúc này mới âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm. Hắn cúi đầu, liếc nhìn bên hông sườn của mình. Vải y tại đó đã bị xé toạc một mảng lớn, để lộ một vết xước khá dài. Huyết tuy đã ngưng chảy nhưng vết thương vẫn còn âm ỉ đau nhói. Bất quá, đây cũng chỉ là thương thế ngoài da, không đáng ngại.

Điều hắn cần làm bây giờ, là tìm một nơi ẩn náu triệt để hơn. Bên ngoài hỗn loạn như vậy, trời mới biết có bao nhiêu tu sĩ đang sống mái với nhau. Hầm rượu này tuy là một lựa chọn không tệ, nhưng hắn cần phải xác định nó đủ sâu và tuyệt đối an toàn.

Nghĩ vậy, hắn liền rời khỏi chỗ nấp, bắt đầu di chuyển sâu hơn vào bên trong. Lòng bàn tay phải của hắn vịn vào thạch bích để dò đường trong bóng tối. Vách tường phủ một tầng rêu xanh mỏng manh, vừa trơn vừa lạnh. Hắn từng bước từng bước một tiến tới, mũi chân nhẹ nhàng tiếp đất, cơ hồ không phát ra một tia âm thanh nào.

Khi thân hình vừa đi qua dãy thùng rượu thứ ba, những ngón tay đang lướt trên vách đá của hắn bỗng nhiên khựng lại.

Dưới đầu ngón tay, hắn cảm nhận được một sự khác biệt rõ rệt. Chỗ này không phải là bề mặt thô ráp, ẩm ướt của đá tự nhiên, mà lại là những đường rãnh thẳng tắp, nhẵn mịn một cách dị thường, chúng tạo thành một khối vuông vức hoàn hảo.

Trong lòng Lại Thiên không khỏi "lộp bộp" một tiếng. Hắn lập tức dừng bước, đem tai áp sát vào vách tường, cẩn thận lắng nghe. Hoàn toàn tĩnh lặng. Hắn thử dùng đầu ngón tay, nhẹ nhàng ấn vào vị trí trung tâm của khối đá hình vuông.

"Cạch."

Một tiếng cơ quan chuyển động cực nhỏ từ bên trong bức tường truyền ra. Hắn như con chim sợ cành cong, lập tức rụt tay lại, toàn thân căng cứng, thần kinh đề phòng đến cực điểm. Nhưng đợi một lúc lâu vẫn không có gì khác thường phát sinh. Sau một hồi chần chừ, hắn lại đưa tay tới, lần này dùng một lực lớn hơn một chút ấn mạnh vào.

"Kétttt... rầm..."

Một chuỗi âm thanh ma sát trầm đục vang lên. Cả một mảng tường đá nơi bàn tay hắn vừa ấn vào từ từ lõm vào bên trong khoảng nửa tấc, sau đó chậm rãi trượt ngang sang phía bên phải, để lộ ra một thông đạo tối om hình chữ nhật. Một luồng khí tức khô ráo và cổ xưa từ bên trong ào ra, mang theo mùi của giấy cổ cùng gỗ mục lâu năm.

Lại Thiên hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào mật đạo trước mặt, nhưng cũng không vội vàng tiến vào. Hắn lùi lại mấy bước, quay đầu nhìn về phía cửa hầm một lần cuối. Sau khi xác nhận tuyệt đối an toàn, hắn mới hít sâu một hơi, không chút do dự nào nữa mà bước qua ngưỡng cửa của mật đạo.

Ngay khi thân hình hắn vừa lọt vào bên trong, bức tường đá bên ngoài lại tự động trượt về vị trí cũ với một tiếng "rầm" rất nhỏ, đem lối ra hoàn toàn phong bế.

Không gian bên trong lại không hề tối tăm. Ánh sáng nhu hòa đang được phát ra từ một viên Anh Nhi quyền đầu đại tiểu Dạ Minh Châu, khảm trên trần của mật thất. Nơi này không lớn, chỉ chừng một gian sảnh đường bình thường. Sàn nhà lót bằng những tấm ván gỗ màu nâu sẫm, bước đi trên đó không phát ra chút tiếng động nào.

Ánh mắt Lại Thiên bắt đầu cẩn trọng quan sát bốn phía.

Nơi này nào có giống một nhà kho, mà rõ ràng là một thư phòng hay một gian tàng bảo thất. Dọc theo hai bên tường là những hàng kệ sách bằng gỗ mun, cao đến ngang ngực. Trên kệ vừa có điển tịch thư quyển, vừa có những chiếc hộp gấm tinh xảo, những cuộn trục được buộc gọn gàng bằng dây lụa màu vàng óng.

Ánh mắt hắn lại di chuyển sang một giá binh khí ở góc phòng. Trên giá, một thanh đoản kiếm đang yên lặng nằm trong vỏ. Vỏ kiếm được chế tạo từ loại da gì đó đen tuyền một màu. Chuôi kiếm quấn bằng kim loại sợi màu bạc, cuối chuôi còn khảm một viên hồng ngọc nhỏ như mắt chim sẻ.

Tại bức tường chính giữa, đối diện với lối vào, là một bộ toàn thân khôi giáp đang được mặc trên một hình nhân bằng gỗ. Bộ giáp này có màu xanh đen, các khớp nối được chế tác cực kỳ hoàn mỹ, trên bề mặt áo giáp còn có những đường vân chìm tựa như sóng nước lưu động. Đặc biệt là trên phần giáp vai bên trái, có khắc hình một con hung lang đang ngửa đầu hú dài.

Lại Thiên đứng sững giữa căn phòng, trong mắt không giấu được một tia kinh ngạc cùng cực. Hắn lập tức hiểu ra, mình đã vô tình xông vào trọng địa bí mật của Thái gia. Nơi này không chỉ đơn thuần là cất giấu của cải, mà còn là nơi lưu giữ những tài vật, pháp khí, thậm chí là vật phẩm có tính chất bất phàm.

Hắn chậm rãi đi tới một chiếc kệ gần nhất, ngón tay lướt qua một hộp gấm màu đỏ thẫm. Hộp này không có khóa. Hắn đưa tay mở ra. Bên trong là một cây thượng phẩm phỉ thúy ngọc trâm, được điêu khắc thành hình một con phượng hoàng đang giương cánh, thập phần tinh xảo. Một luồng linh khí nhàn nhạt tỏa ra từ cây trâm, cho thấy đây tuyệt không phải vật phàm.
Hắn nhẹ nhàng đem hộp gấm thu vào túi trữ vật. Thái gia đối với hắn vốn không có ân nghĩa gì, cũng đừng trách hắn hành sự tiểu nhân. Huống hồ bên ngoài loạn chiến như vậy, ai biết cục diện sẽ ra sao. Dù gì hắn cũng phải rời khỏi chốn thị phi này, có thêm vài món tài vật phòng thân, dù là giữ lại hay đem bán cũng đều trợ giúp rất lớn cho con đường tu hành sau này.

Hắn lê nhẹ bước chân, tiếp tục đi sâu hơn. Ánh mắt hắn đảo qua một vòng trên các kệ đá, cuối cùng dừng lại trên một cái hộp ngọc tinh xảo khác. Hắn vươn tay, cẩn thận mở ra.

Bên trong, hai viên đan dược màu xanh biếc cỡ chừng ngón tay cái đang lẳng lặng nằm trên lớp lót bằng nhung. Cùng lúc đó, một luồng dược hương thanh khiết dị thường từ trong hộp khuếch tán ra, chỉ cần hít nhẹ một hơi liền cảm thấy tinh thần trở nên tỉnh táo.

“Tụ Linh Đan!”

Trong lòng Lại Thiên khẽ động. Thứ này hắn đã từng nghiên cứu trong Trấn Âm Kinh, chính là linh dược phụ trợ tu sĩ đột phá Luyện Khí Kỳ, nghe nói ở các tiên phường cũng không quá hiếm gặp. Nhưng đối với hắn hiện tại thì lại là vật thập phần giá trị. Hắn không chút do dự đem hộp ngọc thu lại.

Bàn tay hắn lại lướt trên một kệ khác, bỗng nhiên chạm phải một vật có xúc cảm âm hàn, lại nặng đến lạ thường. Đó là một đạo lệnh bài bằng hợp kim không rõ tên, mặt trên có khắc một số hoa văn cổ quái. Điều quan trọng nhất là chỉ vừa cầm lên, hắn đã cảm nhận được một luồng khí tức an bình lạ thường, khiến cho tâm thần không khỏi tĩnh lại. Nếu vật đã đem đến hảo cảm, thì Lại Thiên cũng không ngại thu lấy.

Đi qua mấy bước, chân hắn va phải vài thứ dưới sàn. Nhìn xuống thì thấy mấy khối khoáng thạch đen tuyền, khi cầm lên, một cỗ cảm giác nặng trịch liền truyền tới cánh tay. Dưới ánh sáng của Dạ Minh Châu, bề mặt của chúng ngẫu nhiên lại lóe lên một tia quang mang yếu ớt.

Tuy không nhận ra lai lịch của vật này, nhưng trực giác mách bảo hắn, túi trữ vật vẫn còn chứa được cả đống thứ như thế này, việc gì không lưu lại sau này nghiên cứu.

Sát bên cạnh đống khoáng thạch là một kệ lớn bày biện kinh thư. Có một quyển được đặt ngay ngắn, tách biệt tại một bệ đỡ gỗ đầy hoa văn, ra vẻ thập phần trịnh trọng. Quyển kinh này có bìa làm bằng da thú không rõ tên, xem ra đã có chút cũ kỹ, dường như là vật cổ truyền từ lâu. Bìa sách chỉ đề bốn cổ tự “Phá Phong Côn Pháp” được viết bằng kim mặc.

Hắn tiện tay lật ra trang đầu tiên, phát hiện giấy bên trong đã ố vàng, nhưng nét chữ lại ẩn hiện một cỗ khí thế mạnh mẽ, dứt khoát.

Quyển còn lại mà hắn chú ý nằm ở phía dưới một chồng sách bừa bộn, bìa sách chỉ có bốn chữ “Thái Hư Khống Quyết” đơn giản, nhưng chất giấy tựa hồ còn cổ xưa hơn vài phần.

Đương nhiên Lại Thiên không có thời gian xem xét kỹ lưỡng, liền đem hai quyển sách này thu vào người.
Cuối cùng, ánh mắt Lại Thiên rơi vào một thanh trường côn màu đen đang lẳng lặng trên một giá đỡ sát vách tường. Hắn tiến lên vài bước, một tay nắm lấy thân côn.

Nhất thời, một cỗ cảm giác mát lạnh mà cứng rắn truyền vào lòng bàn tay. Toàn thân côn đen nhánh một màu, không biết được luyện chế từ hợp kim gì, dài chừng năm thước. Hai đầu của nó được bọc kim loại và điêu khắc những hoa văn vân mây cổ xưa, khi cầm trong tay, mơ hồ có thể cảm nhận được một luồng năng lượng ba động trầm ổn. Trọng lượng của nó thập phần vừa tay, không nhẹ không nặng. Hắn thuận thế vung nhẹ một cái, không khí liền bị xé rách phát ra một tiếng “vu” trầm đục.

Hiển nhiên, không cách nào ước tính phẩm giai của pháp khí ngay tại nơi này, nhưng đây có vẻ là một kiện thượng phẩm.

Có điều, thứ này lại không phù hợp với phong cách thích khách cùng võ công hiểm hóc của Lại Thiên cho lắm, hắn vốn thịnh dùng những binh khí có sát lực mạnh như chủy thủ, đoản kiếm. Nhưng vì trước đó đã thu được một quyển côn pháp có lai lịch cổ xưa, hắn cũng không khách khí mà giữ lại vật này.

Trên kệ đá còn có một chồng phù lục màu vàng nhạt, ước chừng hơn mười tấm, được một sợi chỉ đỏ buộc lại. Hắn cầm lên xem qua, phát hiện đều là một ít phù lục cấp thấp. Cạnh đó còn có một túi vải nhỏ, mở ra đổ lên tay vỏn vẹn ba khối linh thạch.

Trong lòng Lại Thiên không khỏi cuồng hỉ, nhưng nhanh chóng nén ngược lại.

“Lần này, chẳng phải là phát đại tài rồi sao? Một gã tán tu như ta lại có được ba khối linh thạch!?”

Sau khi đem tất cả những thứ này cẩn thận thu gọn vào túi trữ vật, Lại Thiên liền không thèm liếc mắt tới những vật phẩm hỗn tạp còn lại nữa. Nơi này tuy có nhiều đồ, nhưng chỉ nên để ý vào những thứ nổi bật nhất.