Hắn xoay người, ánh mắt một lần nữa đảo quanh bốn bức tường trong mật thất, bắt đầu quan sát kết cấu của nó. Hắn đưa tay lên, chậm rãi lướt qua từng khối thạch bích, cẩn thận cảm ứng sự khác biệt về nhiệt độ cùng bề mặt. Khi bàn tay lướt qua một góc tương đối khuất tầm mắt, Lại Thiên bỗng cảm thấy một khối đá tựa hồ có chút lỏng lẻo hơn so với những nơi khác. Hắn trong lòng khẽ động, dùng sức ấn mạnh vào.
“Cạch!”
Một tiếng “cơ quan” thanh thúy vang lên, tiếp theo đó là âm thanh “két két” của đá ma sát. Bức tường đá nơi bàn tay hắn vừa ấn xuống từ từ lõm vào trong, sau đó trượt sang một bên, lộ ra một thông đạo tối om.
Lại Thiên một tay vịn lên tường đá để ổn định thân hình, xúc cảm gồ ghề ẩm ướt từ đó truyền đến. Mật đạo có xu thế dốc ngược lên trên, trong không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng bước chân của hắn đơn điệu vang vọng.
Hắn biết rõ, bản thân không thể tiếp tục ở lại Thái gia. Thái gia tuy cũng xem như “hậu tạ” một khoảng không ít vì giao hảo trước đó. Sau lại cung một số tài nguyên tu luyện đồng cấp, nhưng thủ đoạn hạ độc chú lên hắn để điều khống cưỡng ép hành sự cho chúng, lại khiến hắn đối với gia tộc này không có nhiều phần hảo cảm.
Hơn nữa, chẳng biết là đám Thái gia này lại đắc tội với ai, không lẽ là Triệu gia hay Mã gia gì đó lần trước? Với tu vi Linh Thể tầng bảy nho nhỏ của hắn, nếu tham gia vào trận chiến cấp độ này, cơ hồ là thập tử nhất sinh.
Hắn hít sâu một hơi, để cho luồng khí lạnh lẽo từ trong mật đạo tràn ngập lồng ngực. Sau đó, không chút do dự nào, hắn liền cất bước, thân hình lập tức chìm vào trong bóng tối vô tận.
Hắn bất giác thả chậm bước chân, hành động thập phần cẩn thận. Cuối mật đạo không phải là một lối ra ngoài trời, mà là một khe hở nhỏ phía sau một tấm bình phong bằng gỗ đã có chút mục nát. Lại Thiên ẩn mình sau tấm bình phong, cẩn thận đảo mắt nhìn qua khe hở.
Không như mong đợi của hắn, cứ nghĩ thông đạo này sẽ nối ra một nơi hoàn toàn cách biệt với Thái gia.
Nhưng một luồng âm phong lạnh lẽo từ bên ngoài thổi vào, đồng thời mang theo những âm thanh hỗn loạn từ xa truyền tới.
Tiếng la hét, tiếng binh khí giao kích, tiếng pháp thuật nổ vang… hết thảy đều cho thấy bên ngoài cách đó không xa đang diễn ra một trận quyết chiến vô cùng kịch liệt.
Nghe thấy những âm thanh này, thần sắc Lại Thiên vẫn bình tĩnh như tờ, bất quá hai mắt lại không khỏi híp lại.
Sau khi ra khỏi mật đạo, trước mắt hắn là một góc của đông sảnh, nơi mấy ngọn lửa đang cháy hừng hực. Ánh lửa hắc vào những vũng máu lớn trên nền gạch xanh cùng vài thi thể hộ vệ của Thái gia.
Lại Thiên nấp sau tấm bình phong, ánh mắt nhanh chóng đảo qua khu vực sân bên hông ngoại biên phía Đông. Vừa ý định băng tường đào thoát thì trong lòng không khỏi rùng mình. Hắn phát hiện không khí ở rìa ngoài khu nhà có chút rung động vặn vẹo, giống như cảnh vật nhìn qua một dòng nước chảy xiết.
Một tầng quang tráo mờ ảo gần như trong suốt, đang bao bọc toàn bộ Thái gia vào bên trong, tạo thành một quang cầu khổng lồ.
“Đây… là một tòa pháp trận cách ly!” Hắn thầm nghĩ.
Thân hình hắn khẽ động, men theo chân tường, rất nhanh đã tìm được một vị trí khuất tầm mắt.
Hắn từ trong lòng lấy ra thanh Xích Vương Dao. Hắn đem mũi dao tỏa ra một luồng nhiệt khí nhàn nhạt, nhẹ nhàng áp vào tầng quang tráo. Chỉ nghe một tiếng "xèo" rất nhỏ vang lên, nơi tiếp xúc lóe lên một tia hoả tinh rồi dấy lên một vòng gợn sóng lan tỏa ra xung quanh. Hắn thử đem linh lực trong cơ thể rót vào thân dao.
Lập tức, lưỡi dao tỏa ra hồng quang rực rỡ, khiến cho tầng quang tráo bị lõm vào một chút. Quả nhiên hữu dụng, bất quá tốc độ phá giải lại chậm chạp đến cực điểm.
Hắn âm thầm ước tính, với tu vi của hắn muốn mở ra một khe hở đủ cho một người đi qua, ít nhất phải mất một canh giờ.
Ngay khi hắn định tập trung toàn lực phá trận, từ phía hành lang bên trái bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu hoảng sợ: "Cứu mạng a!"
Tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng thở hổn hển nhanh chóng lại gần. Một thân ảnh lảo đảo từ góc rẽ chạy ra, trùng hợp thay lại chính là Lưu lão quản sự.
Giờ phút này, y phục lão xộc xệch, trên mặt tràn ngập vẻ kinh hoàng. Ngay phía sau, một gã hắc y nhân che mặt, tay cầm một thanh đoản kiếm sáng loáng đang đuổi sát theo. Mũi kiếm hàn quang lập lòe, nhắm thẳng vào gáy của Lưu quản sự.
Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch này, Lại Thiên cơ hồ không chút do dự.
Hai chân hắn vừa đạp mạnh xuống đất, thân hình liền như một mũi tên rời cung lao vút ra khỏi chỗ ẩn nấp. Cùng lúc đó, "Keng" một tiếng kim loại ma sát vang lên, một thanh đoản kiếm đã xuất hiện trong tay hắn.
Tên thích khách phàm nhân kia hiển nhiên không ngờ tới nơi này còn có người, vừa mới phát hiện ra sự tồn tại của hắn thì đã muộn.
Chỉ thấy một đường xích quang mang sắc lẻm từ dưới chém ngược lên, chuẩn xác cắt đứt cổ tay cầm kiếm của gã.
Máu tươi lập tức phun ra. Tên thích khách hét lên một tiếng thảm thiết, thanh kiếm trên tay cũng "loảng xoảng" một tiếng rơi xuống đất.
Lại Thiên thân hình không dừng, tiến thêm một bước, mũi kiếm trong tay còn lại không chút trở ngại nào, trực tiếp đâm xuyên qua trái tim đối thủ.
Gã thích khách chỉ kịp dùng ánh mắt tràn ngập vẻ khó có thể tin được mà nhìn Lại Thiên một cái, sau đó liền mềm nhũn ngã xuống.
"Lưu lão, không sao chứ?" Lại Thiên phẩy tay về phía Lưu quản sự đang toàn thân run rẩy.
"Lại… Lại công tử sao?" Lưu quản sự thở hồng hộc, kinh nghi bất định nhìn thi thể trên mặt đất rồi lại nhìn hắn. "Đa tạ công tử, lần này lại cứu lấy mạng của lão phu."
"Đã xảy ra chuyện gì?" Lại Thiên hỏi thẳng, ánh mắt vẫn cảnh giác quan sát bốn phía.
"Là bọn chúng... bọn chúng đánh tới." Lưu quản sự thanh âm vẫn còn run rẩy. "Thái gia gần đây sinh ý bị phá hoại, gia chủ đã điều động đại bộ phận tu sĩ cấp thấp, cùng với hai vị lão tu Luyện Khí Kỳ đi đến các tiểu điểm hàng hoá để tọa trấn trong những tháng nay.
Không ngờ hôm nay phòng ngự trong phủ suy yếu, một đám thích khách đột nhiên đánh vào, giết không ít hộ vệ.
Các vị gia đinh Linh Thể tu sĩ còn lại trong phủ vừa ra tay trấn áp, thì bên ngoài lại có một đám tu sĩ khác vọt vào. Hiện tại... hiện tại có đến bốn, năm tên Luyện Khí Kỳ đã phong tỏa toàn bộ Thái gia. Tín hiệu cầu viện đã phát đi, gọi các lực lượng khác trở về, vị Trúc Cơ Kỳ lão tổ trên Lan Khê Sơn cũng sẽ lưu đến ứng cứu... Nếu cầm cự một thời gian nữa. Thái gia chắc sẽ không có việc gì đâu."
Lại Thiên nghe vậy, trầm mặc vài giây, thần sắc không đổi. "Lưu lão, ta e rằng sự tình không đơn giản như vậy. Lan Khê Quận này ai mà không biết Thái gia có tu sĩ Trúc Cơ Kỳ làm chỗ dựa. Bọn chúng đã biết mà vẫn dám động thủ, khẳng định đã có thủ đoạn để ứng phó. Nơi này không thể lưu lại lâu."
Hắn nhìn Lưu quản sự, nói tiếp: "Lão nhân gia ông nên suy nghĩ lại. Ta có thể đưa ông rời khỏi nơi này, sau đó tự tìm đường về quê đi."
Lưu quản sự có chút do dự, nhưng khi nhìn cảnh hỗn loạn xung quanh cùng với vẻ mặt quả quyết của Lại Thiên, lão cũng chỉ có thể cắn răng gật đầu.
Hai người quay lại vị trí quang tráo lúc trước. Lại Thiên nói: "Ta sẽ mở một lối ra nhỏ, ông chuẩn bị sẵn sàng, nếu thấy khoảng trống vừa đủ liền lách ra bên ngoài trận."
Dứt lời, hắn đem toàn bộ tâm thần ngưng tụ, hai tay khống chặt Xích Vương Dao, linh lực trong cơ thể điên cuồng rót vào thân dao. Hồng quang trên lưỡi dao trở nên chói mắt dị thường khi nó từ từ khoét sâu vào tầng quang tráo. Thanh âm ma sát chói tai không ngừng vang lên.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trên trán Lại Thiên đã lấm tấm mồ hôi. Ước chừng gần nửa canh giờ sau, một khe hở hình bầu dục vừa đủ cho một người gầy lách qua cuối cùng cũng được hình thành.
"Lưu lão, thời cơ đến, mau qua trước!" Lại Thiên cố gắng duy trì linh lực rót vào, thanh âm có chút nặng nhọc.
Lưu lão quản sự không dám chần chừ, vội vàng phi đến lách người qua khe hở. Ngay khoảnh khắc thân hình lão vừa biến mất ở phía bên kia, Lại Thiên cũng phi đến lối ra đang chập chờn hồi đắp lại, đột nhiên trước mắt nổ ầm một phát. Hắn trong lòng cả kinh, buộc phải thu người lại né tránh, khe hở trên quang tráo lập tức khôi phục lại như cũ.
Mọi thứ mờ mịt chưa rõ thì hắn cảm thấy ba luồng sát khí âm lãnh từ phía sau ập tới.
“Không hảo!" Hắn không quay đầu lại liều mạng, thân pháp Lại Thiên khẽ động, liền hướng phía biên ngoài dọc đại sảnh mà lao đi.