Thời Đại Mới (Phần 1: Đông Hoa Sơ Khởi Chí)

Chương 166: Lan Khê chi biến (Trung)



Từ đâu xuất hiện ba gã tu sĩ Linh Thể tầng sáu lập tức đuổi đến. Phá hỏng đại sự của hắn. Sau vài lần lách mình qua những đống đổ nát, Lại Thiên đương nhiên cắt đuôi và bỏ xa được chúng.

Hắn bất giác đã đến được phía sau một cây cột đá lớn bị gãy, hắn lập tức ẩn mình vào trong góc khuất, thu liễm toàn bộ khí tức, cẩn thận quan sát tình hình.

Từ vị trí này, hắn vừa vặn có thể quan sát toàn bộ quảng trường trước chính sảnh. Chỉ thấy hai phe nhân mã, một bên là người của Thái gia, một bên là một đám tu sĩ ăn mặc khác hẳn, hiển nhiên chính là người của Mã gia, đại bộ phận đều tập trung ở đây.

Bọn họ cũng không trực tiếp giao thủ, mà đang ở trong thế giằng co, tiếng quát tháo đối chất vang vọng khắp nơi. Không khí ngưng trọng đến mức dường như đã đông cứng lại.

Ở phía đối diện, trên mấy bậc tam cấp dẫn vào chính sảnh, một chiếc ghế dựa bằng gỗ lim được đặt ở vị trí cao nhất.

Thái lão gia, gia chủ của Thái gia, đang ngồi trên đó. Lão mặc một bộ trường bào gấm màu xanh đậm, mái tóc bạc được búi lại gọn gàng. Trên mặt lão thần sắc không chút biểu tình, nhưng bàn tay đặt trên thành ghế đã sớm nắm chặt lại, để lộ ra những đốt ngón tay trắng bệch.

Đứng hầu bên cạnh lão từ khi nào đã là Thái Tâm Nghi. Nàng ta lúc đó còn phải đối mặt với hai tên Luyện Khí sơ kỳ, vậy mà bây giờ đã có mặt tại đây, không một chút xây xác, quả nhiên thực lực cường đại. Tay phải nàng ta đặt hờ trên chuôi trường kiếm bên hông, ánh mắt sắc như dao lạnh lùng quét qua đám người phía dưới.

Phía sau trước hai người là ba gã hộ vệ trung niên mặc trường y nâu thẩm, khí tức Luyện Khí trung kỳ từ trên người trầm ổn mà hùng hậu. Chắn ở phía trước, dưới chân tam cấp, dưới nền đá thô của chính viên, là ba gã tu sĩ Linh Thể tầng mười và năm gã tu sĩ Linh Thể tầng năm, tất cả đều đang trong tư thế sẵn sàng xuất thủ.

Đối diện với bọn họ, giữa quảng trường, chính là nhân mã của đối phương. Dẫn đầu là năm người đang ngự khí bất động trên không trung. Ba người trong đó, rõ ràng là tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ. Người đứng giữa, một gã đàn ông mặt sẹo, khí tức càng sâu hơn, hiển nhiên đã đạt tới tu vi Luyện Khí trung kỳ. Người đứng cạnh tên mặt sẹo, là một công tử áo gấm, vải đỏ chỉ đen, trông thập phần uy thế.

Phía dưới chân bọn họ là khoảng mười lăm tên tu sĩ Linh Thể, trang phục tuy có chút hỗn tạp, nhưng ánh mắt tên nào tên nấy đều lộ ra hung quang.

Lại Thiên sau một hồi quan sát thì hắn cảm giác có chút bất mãn đám người này. “Đám gia hỏa này, thực sự chỉ vì tài nguyên ở cái chốn Lan Khê này mà va nhau sứt đầu mẻ trán như vậy ư? Có đáng không chứ.”

Có điều phàm gia thanh trừng lẫn nhau mà đã điều động nhân thủ khí tài thế này quả là mở mang tầm mắt.

Rồi hắn nhìn về phía xa nơi phía ngoại môn, mắt thường có thể thấy được cột khí của tòa đại trận bao phủ Thái gia, nơi đó, hắn cảm nhận có một điểm ba động yếu ớt. Không sai thì đây chính là lối ra vào của tòa pháp trận.

Linh lực của hắn có phần tiêu hao quá trớn qua những giai đoạn vừa rồi, nếu cưỡng chế phá tráo trận tiếp tục e rằng thời gian sẽ quá lâu và không dự trù được những biến sự có thể xảy ra bên ngoài.

Nếu thừa cơ có thể tiếp cận được ngoại môn, nơi cửa trận được lưu thông, đây định chính là sinh lộ của hắn.

Dứt đoạn suy nghĩ thì lúc này, một tên tu sĩ trên không bên phía Mã gia bước ra, tay giơ lên một viên Minh Châu to bằng trứng ngỗng màu trắng sữa. Gã đem linh lực rót vào, viên châu lập tức phát sáng, bay lên không trung rồi phóng ra một đạo quang ảnh ba chiều. Đó là hình ảnh của một lão già mặt vuông, râu quai nón, mặc áo bào màu đỏ đất. Quang khí tàn ảnh trông không khác gì người thật, chỉ là có chút hư ảo.

Giọng nói của tàn ảnh vang lên, kèm theo biểu cảm và có chút biến dạng do pháp thuật truyền âm: "Hừ! Thái Tư Không, lão gia hỏa, mùi vị bữa tiệc máu hôm nay ta cất công chuẩn bị, ngươi cảm thấy thế nào?”

Tàn ảnh phản chiếu của lão gia chủ Mã gia lướt qua một khoảng như thể hiện rằng lão đang đi qua đi lại từ một nơi cách đây rất xa. “Chỉ trách đám Thái gia các ngươi thật biết cách ép người. Mã gia ta và Thái gia các ngươi bất quá chỉ là một chút va chạm trên thương trường mà thôi. Sao các ngươi lại hạ thủ với người của Triệu gia, còn giết cả đích tử chi thứ của ta? Thù này, hôm nay bổn tọa phải dùng cả Thái gia các ngươi để tế điện!"

“Mã Thạch, chớ có ở đây ngậm máu phun người!” Thái lão gia từ trên ghế rốt cuộc không thể ngồi yên, đứng bật dậy, tay chỉ về phía quang ảnh, thanh âm tràn ngập phẫn nộ: “Ngươi còn dám nói không thù không oán? Chính người của Mã gia các ngươi lộng hành như giang hồ thảo khấu, ba tháng nay không chỉ khắp nơi chèn ép sinh ý của chúng ta. Giờ lại đánh đến Thái phủ và buông lời vu oan giá họa! Chẳng qua đây chỉ là cái cớ để Mã gia các ngươi xuất thủ!”

Tàn ảnh của Mã Thạch cười gằn một tiếng, âm thanh vang vọng: “Hắc hắc, lý do lý trấu gì chứ, bổn lão gia không có hứng thú nghe các ngươi già mồm. Nếu đã như vậy thì sao chứ. Dám động đến Mã gia ta, hôm nay tất cả các ngươi đều phải chết ở đây! Tất cả, động thủ cho ta!”

"Ngươi!" Thái lão gia tức giận đến run người, chỉ tay về phía trước.

Ngay lúc này, một tiếng quát trong trẻo mà đầy uy nghiêm từ trên cao vọng xuống, thanh âm như sấm sét, lập tức át đi mọi âm thanh hỗn loạn khác: "Tiểu bối ăn nói hàm hồ!"

Vút! Eng! Eng! Eng!

Một luồng áp lực vô hình đột nhiên giáng xuống toàn bộ quảng trường. Lại Thiên đang ẩn nấp cũng cảm thấy hô hấp nhất thời trở nên bị áp nén.

Các tu sĩ Linh Thể của cả hai phe đều thần sắc đại biến, mấy kẻ tu vi yếu kém còn lảo đảo lui lại vài bước.

Chỉ thấy một thanh cổ kiếm bằng kim trắng to tướng, tỏa ra quang mang nhu hòa, từ trên trời phá không bay xuống, lơ lửng giữa hai phe nhân mã, thân kiếm không ngừng rung lên ong ong.

Ngay sau đó, một bóng người mặc đạo bào màu xanh thêu hình tùng hạc phiêu nhiên hạ xuống, nhẹ nhàng đáp xuống trên thân kiếm.

Đích thị chính là Tùng Hạc lão nhân, tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, tọa trấn cho Thái gia.
Người này chính là sư phụ của Thái Tâm Nghi nên cô tả nhanh nhảu bước lên trước rồi ôm quyền hạ trọng. “Tham kiến sư tôn!”

“Tham kiến tiền bối” Nhân mã đám người Thái gia cũng cung kính quy phục.

“Tại hạ bái kiến Tùng Hạc tiền bối,” Tàn ảnh của Lão gia chủ Mã gia cũng lập tức chắp tay, thái độ hung hãn biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là vẻ mặt thập phần kính cẩn: “Tiền bối đường đường là một vị Trúc Cơ cao nhân, việc gì phải nhúng tay vào chuyện phàm tục này của bọn ta? Hay là thế này, chỉ cần tiền bối khoanh tay đứng nhìn, sau khi diệt Thái gia, tất cả tài nguyên Mã gia chúng ta thu hoạch được ở quận Lan Khê này, xin dâng lên cho ngài ba phần. Ý của tiền bối thế nào?”

Chưa đợi Tùng Hạc lão nhân trả lời, Thái Tâm Nghi đã tiến lên một bước, giọng nói lạnh như băng: “Ồ? Chỉ bằng đám bất tài vô dụng các ngươi mà cũng đòi thâu tóm Lan Khê này sao? Vậy phải xem mấy con chó săn của các ngươi có qua được một kiếm của ta hay không đã!”

Mã Thạch lão gia hừ lạnh một tiếng: “Nha đầu họ Thái, ở đây là nơi một tiểu bối như ngươi có thể lên tiếng sao!?”

Sau đó tàn ảnh của lão chỉ thẳng mặt Tùng Hạc lão nhân. “Hảo! Xem ra nói lý với các người cũng vô dụng. Được thôi, Tùng Hạc tiền bối, ngươi đã muốn nhúng tay vào, vậy thì hôm nay e rằng cũng phải lưu lại nơi này rồi. Đoạn Sinh lão quỷ, chuyện kế tiếp, phải trông cậy cả vào tiền bối!”

Ầmmmm… “Ha ha ha ha.”

Gã vừa dứt lời, một luồng hắc khí đặc sệt và tiếng cười lanh lảnh từ phía ngoại môn cuồn cuộn tràn vào, mang theo một mùi hôi tanh nồng nặc cùng một cỗ tử khí thấu xương. Hắc khí nhanh chóng tụ lại một chỗ trên không trung, từ từ ngưng tụ thành một thân ảnh khô gầy, mặc áo choàng đen rách nát, đầu đội mũ trùm thêm thập bí hiểm. Khuôn mặt gã trắng bệch như tử thi, đôi mắt lõm sâu, lại bắn ra hai luồng hồng quang quỷ dị.

"Đoạn... Đoạn Sinh lão quỷ!" Một tu sĩ của Thái gia kinh hãi thất thanh.