Tùng Hạc lão nhân nhìn chằm chằm vào thân ảnh trong hắc khí, thần sắc trước nay chưa từng có ngưng trọng: "Đoạn Sinh đạo hữu, không ngờ hôm nay ngươi lại giá lâm tại đây. Thương gia phàm tục tranh đấu, chúng ta nhúng tay vào cũng chẳng có chỗ tốt gì. Lão quỷ ngươi đã nâng đỡ đám người Mã gia. Vậy sao không ai về nhà nấy, an phận tu luyện? Cùng nhau phân chia địa bàn tài nguyên. Đất Lan Khê này không phải nhỏ, ngươi hà tất phải làm ra loại chuyện tuyệt tình này, chẳng phải như vậy có hơi quá phận rồi sao?”
“Tùng Hạc, lão già nhà ngươi bớt ở đó mà giả bộ thanh cao đi!” Giọng nói của Đoạn Sinh lão quỷ khàn khàn như tiếng kim loại rỉ sét cọ vào nhau: “Lão tử ngứa mắt cái bộ dạng của ngươi lâu lắm rồi! Dựa vào cái gì mà ngươi được độc chiếm Lan Khê Sơn linh khí dồi dào, còn lão tử phải chui rúc tu luyện trong cái Trầm U Động đen tối đó? Hả?!”
Tùng Hạc lão nhân nghe vậy, nét mặt cũng trầm xuống, trong mắt hàn quang lóe lên: “Đoạn đạo hữu nói lời này e là có phần không thỏa. Lão phu đã sống hơn trăm tuổi. Từ thuở thiếu niên Luyện Khí, dựa vào chính bản sự của mình đánh dẹp và chiếm khứ Lan Khê Sơn, đến nay đã hơn năm mươi năm. Sao lại thành ra lão phu chiếm đồ của một kẻ đến sau như ngươi?"
"Hảo! Nói hảo lắm!" Đoạn Sinh lão quỷ cười lên một tràng ghê rợn, hắc khí quanh thân cuồn cuộn kịch liệt. "Nếu đã nói đến bản sự, hôm nay lão tử giết ngươi trước, chiếm sơn sau, như vậy chẳng phải là danh chính ngôn thuận rồi sao? Ha ha ha!"
Ánh mắt Tùng Hạc lão nhân trở nên sắc lạnh như băng. Lão cũng lười nói thêm lời vô ích nào, chỉ khẽ phất tay áo. “Hừ, vậy phải xem lão quỷ nhà ngươi có cái bản sự đó hay không đã.”
Chỉ thấy hai ngón trỏ và ngón giữa của lão khép lại, điểm ra một đạo kiếm quyết. Thanh cổ kiếm bằng thép trắng đang lơ lửng trước mặt lão liền phát ra một tiếng kiếm minh kéo dài, thanh âm tuy trong trẻo nhưng lại ẩn chứa một cỗ uy áp làm cho người ta tâm thần chấn động.
Mũi kiếm khẽ chúc xuống, sau đó liền hóa thành một đạo bạch quang phá không mà đi. Nó nhắm thẳng vào Đoạn Sinh lão quỷ, xé rách không khí, kiếm quang vô cùng xảo diệu và sắc bén.
Đoạn Sinh lão quỷ vẫn đứng yên tại chỗ, hai tròng mắt đỏ rực không một tia tình cảm nhìn chằm chằm vào thanh phi kiếm. Gã bỗng nhếch miệng cười một cách quỷ dị, lộ ra hàm răng đen kịt. Một luồng hắc khí đặc sệt từ sau lưng gã cuồn cuộn trào ra, không khuếch tán mà ngưng tụ lại trước mặt, trong nháy mắt đã hóa thành một tấm thuẫn bài hình Quỷ Đầu.
"Keng!"
Mũi kiếm và tấm khiên va chạm vào nhau. Một cỗ linh lực ba động vô hình khuếch tán ra bốn phía, thổi bay tất cả bụi bặm cùng mảnh vụn trên quảng trường.
Ngay cả Lại Thiên đang ẩn nấp cũng phải nheo mắt lại, dùng tay áo che mặt để chống lại luồng khí lãng cuồng bạo này. Thanh phi kiếm của Tùng Hạc lão nhân bị chấn ngược về sau, một lần nữa lơ lửng giữa không trung.
Tấm Quỷ Đầu Thuẫn bằng hắc khí cũng xuất hiện một vết rạn nhỏ, nhưng lập tức được những luồng hắc khí khác tràn vào bổ sung, trong nháy mắt đã khôi phục lại như cũ.
Mặc cho cao thủ giao chiến trên cao.
Đúng lúc này, từ trong hàng ngũ Mã gia, một gã thanh niên mặc hắc xích trường bào, hông đeo ngọc bội độn ra giữa đám nhân mã hai nhà. Dáng vẻ của hắn có vài phần thư sinh, nhưng khí tức Luyện Khí trung kỳ từ trên người tỏa ra lại không hề yếu.
Ánh mắt lại khóa chặt lấy Thái Tâm Nghi, người đang như một bóng ma trắng bất động cạnh Thái lão gia quan khán trận chiến.
Trong tay hắn là một cây trường thương thân bạc, mũi thương tỏa ra hàn khí nhàn nhạt.
Hắn hất cằm, dùng một giọng điệu thập phần ngạo mạn, cố ý cất cao thanh âm: "Thái nha đầu, nghe danh ngươi là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi của Thái gia các ngươi. Gây nên không ít sóng gió tại Lan Khê này. Bổn công tử là Mã Tuấn, vừa mới xuất quan không lâu, hôm nay đặc biệt đến lĩnh giáo một phen."
Thái Tâm Nghi nghe vậy liền cất bước. Ánh mắt nàng lạnh như băng tuyết.
"Chỉ bằng ngươi, cũng xứng sao?" Nàng lạnh lùng nói, thanh âm không một chút tình cảm.
Dứt lời, nàng cũng lười nói thêm, mũi chân điểm nhẹ xuống đất, thân hình liền hóa thành một đạo tàn ảnh lao lên không giữa quảng trường chính sảnh.
Thanh kiếm trong tay nàng từ khi nào đã ra khỏi võ xuất ra kiếm khí kinh động người xem, vẽ lên một đường quang mang mỏng như sợi tơ, nhanh như chớp đâm thẳng vào yết hầu của Mã Tuấn.
"Hừ!" Mã Tuấn hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên đã sớm có phòng bị. Cổ tay hắn xoay một vòng, cây trường thương bạc trong tay múa lên, trong nháy mắt đã tạo thành một vòng tròn quang ảnh phòng ngự trước người. "Keng! Keng! Keng!" Tiếng va chạm dày đặc vang lên. Mũi kiếm của Thái Tâm Nghi liên tục điểm vào thân thương, mỗi một kiếm đều chuẩn xác dị thường, hiểm hóc vô cùng, làm bắn ra vô số tia lửa.
Cuộc đối đầu của hai người nhanh chóng tạo thêm một chiến trường khác. Thương pháp của Mã Tuấn đi theo đường lối đại khai đại hợp, mỗi một thương đâm ra đều mang theo kình phong gào thét, bức bách đối thủ phải chính diện đối cứng.
Ngược lại, kiếm pháp của Thái Tâm Nghi lại phiêu dật linh động, xảo diệu vô song, nàng không bao giờ đối cứng, mà luôn tìm cách lách qua phòng ngự, nhắm thẳng vào các yếu huyệt của đối phương.
Hai bóng người một đỏ một trắng quấn lấy nhau, tiếng kim loại va chạm vang lên không dứt, nhất thời bất phân thắng bại.
Trên không, cuộc chiến giữa hai gã Trúc Cơ Kỳ vẫn tiếp diễn.
Sau những đòn thăm dò đầu tiên bị chặn lại, Tùng Hạc lão nhân thần sắc không đổi, hiển nhiên không có chút gì ngoài ý muốn. Lão đứng yên tại chỗ, kiếm quyết trong tay biến ảo.
Thanh phi kiếm đang lơ lửng đột nhiên run lên, quang mang đại thịnh, sau đó phân tách ra. Nhất hóa nhị, nhị hóa tứ, tứ hóa bát. Trong chớp mắt, tám thanh kiếm ảnh giống hệt như thật đã hiện ra, đem Đoạn Sinh lão quỷ bao vây vào giữa.
"Đi!" Tùng Hạc lão nhân khẽ quát một tiếng.
Tám thanh kiếm ảnh đồng thời khởi động, hóa thành tám đạo bạch quang, từ các hướng khác nhau tạo thành một kiếm trận dày đặc, không một kẽ hở, đồng loạt lao về phía Đoạn Sinh lão quỷ.
Đoạn Sinh lão quỷ cười một cách ma mị. Lần này gã không phòng ngự nữa, mà há miệng phun ra một ngụm hắc khí. Luồng hắc khí này không ngưng tụ thành thuẫn, mà khuếch tán ra, bao bọc lấy toàn thân gã.
Tám thanh kiếm ảnh vừa đâm vào trong làn hắc khí, tốc độ lập tức chậm lại như sa vào vũng bùn. Tiếng ma sát "xèo xèo" chói tai không ngừng vang lên, kiếm khí và hắc khí điên cuồng ăn mòn lẫn nhau.
Hai gã lão quái vật chỉ đứng từ xa dùng thần niệm và pháp lực để điều khiển pháp bảo và công pháp.
Gương mặt Tùng Hạc lão nhân vẫn bình thản, nhưng trên trán đã lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng.
Mà Đoạn Sinh lão quỷ tuy vẫn giữ nụ cười quái dị, nhưng hồng quang trong mắt gã đã dao động kịch liệt.
Hai luồng năng lượng một trắng một đen giằng co mãnh liệt giữa không trung, nhất thời lâm vào thế cân bằng, không bên nào làm gì được bên nào.
Mà sự giằng co này tựa như một đạo tín hiệu.
"Giết!"
Gã tu sĩ mặt sẹo của Mã gia, kẻ có tu vi Luyện Khí trung kỳ, gầm lên một tiếng dữ tợn. Hắn từ sau lưng rút ra một cây đại đao bản rộng. Thân đao màu vàng sẫm, khi linh lực được rót vào, bề mặt đao lập tức hiện lên những phù văn mờ ảo.
Hai chân hắn đạp mạnh xuống đất, nền gạch dưới chân nứt toác ra, cả người như một con mãnh thú lao tới phía Thái gia.
Hai gã hộ vệ Luyện Khí trung kỳ của Thái gia đồng thời quát lớn một tiếng, nghênh đón. Một người mặc ngân giáp, tay cầm một cây trường thương hàn quang lấp lóe. Người còn lại mặc trường bào bí hiểm, hai tay nắm hai thanh đoản đao.
Bọn họ cũng không ngu ngốc đối cứng với gã mặt sẹo, mà lập tức tách ra hai bên, hình thành thế giáp công.
"Keng keng!"
Tiếng kim loại va chạm chát chúa vang lên. Đại đao của gã mặt sẹo mang theo khí thế vạn quân bổ xuống, nhưng lại bị mũi thương của gã hộ vệ ngân giáp đâm trúng vào cạnh đao, làm cho đao thế bị lệch đi. Thân đao chém xuống nền gạch, tạo ra một trận mưa đá vụn.
Cùng lúc đó, gã hộ vệ hắc giáp đã từ bên hông áp sát, hai thanh đoản đao trong tay lóe lên hàn quang, một chém vào sườn, một đâm về phía nách của gã mặt sẹo.
Cuộc chiến của ba thân ảnh Luyện Khí kỳ vừa khai màn, những kẻ còn lại cùng đám tu sĩ Linh Thể của hai bên cũng lập tức gầm thét lao vào nhau.