Quảng trường vốn đang giằng co trong nháy mắt biến thành một chiến trường chém giết hỗn loạn.
Một gã đại hán phe Mã gia, thân hình vạm vỡ, vung một cây lang nha bổng đầu bọc sắt chi chít gai nhọn, hung hãn nện thẳng vào đầu một hộ vệ Thái gia.
Gã hộ vệ thân hình khẽ nghiêng, thanh phác đao trong tay theo một góc độ thập phần hiểm hóc chém ngược lên. "Keng!" một tiếng, lưỡi đao của hắn không đỡ đòn, mà chém thẳng vào cán gỗ của lang nha bổng.
Những chiếc gai nhọn trên đầu bổng sượt qua vai gã hộ vệ, xé toạc một mảng huyết nhục. Gã hộ vệ cắn răng lùi lại một bước để triệt tiêu cự lực, khuôn mặt đỏ bừng lên vì vận sức.
Lại Thiên vẫn ẩn mình sau cột đá, trong trận quyết chiến này, hắn bất quá chỉ là một người xem bất đắc dĩ.
Từng đợt linh lực ba động từ những vụ va chạm của pháp bảo và công pháp không ngừng dội tới, khiến hắn phải liên tục vận chuyển linh lực trong cơ thể mới miễn cưỡng ổn định được thân hình.
Dưới mặt đất, cuộc hỗn chiến đã sớm tiến vào giai đoạn kịch liệt, tiếng binh khí giao kích, tiếng gầm thét cùng tiếng kêu la thảm thiết hòa vào nhau.
Ở một góc khác, thanh trường kiếm của Thái Tâm Nghi đã bỏ qua tên thiếu gia hok Mã kia và lao vào trung tâm hỗn chiến, mà di chuyển như ảnh linh ngang dọc chiến trường.
Thân pháp phiêu dật, mỗi bước chân hạ xuống đều tinh chuẩn. Bất cứ tu sĩ cấp thấp của Mã gia nào lọt vào phạm vi công kích của nàng ta, đều bị một đạo kiếm quang lạnh lẽo sát phạt.
Một tên tu sĩ Linh Thể tầng năm vừa dùng phi đao đánh lén một hộ vệ Thái gia, còn chưa kịp đắc ý thì đã thấy một đạo bạch quang chợt lóe trước mắt.
Cổ họng hắn cảm thấy mát lạnh, ngay sau đó máu tươi mới phun ra như suối. Hắn ôm lấy cổ, trong mắt tràn ngập vẻ ngỡ ngàng mà ngã xuống.
Ngay lúc trận chiến của bọn họ đang hồi gay cấn, từ trên các mái nhà xung quanh, năm đạo thân ảnh đồng loạt phi thân xuống quảng trường. Bốn người trong đó mặc võ phục của các gia tộc khác, khí thế đều là Luyện Khí trung kỳ. Kẻ dẫn đầu là một lão già mặc áo bào xám, khuôn mặt vô cảm, nhưng luồng khí tức Luyện Khí hậu kỳ từ trên người lão tỏa ra, lập tức khiến không khí toàn trường như đông đặc lại.
Một trong hai gã hộ vệ Luyện Khí của Thái gia đang giao chiến, sau khi dùng một chiêu bức lui đối thủ, kinh ngạc nhìn đám người vừa tới, thanh âm có chút run rẩy: "Khương gia... Túc gia... Các ngươi!"
Thái lão gia đang ngồi trên ghế dựa, khuôn mặt vốn đã ngưng trọng giờ phút này co rúm lại vì tức giận tột độ.
Lão đập mạnh tay xuống thành ghế, khiến chiếc ghế phát ra một tiếng "rắc" giòn tan. "Phản đồ! Lũ Khương gia Túc gia các ngươi... dám phản bội Thái gia!"
Sự xuất hiện của đám viện binh này, lập tức phá vỡ thế cân bằng vốn đã thập phần mong manh. Gã tu sĩ mặt sẹo của Mã gia cười ha hả, cùng bốn tên Luyện Khí trung kỳ mới đến lao vào giáp công hai gã hộ vệ Thái gia. Tình thế lập tức đảo ngược. Nhân mã của Thái gia vốn đã ở thế yếu, nay lại bị cường địch bao vây, trong nháy mắt liền đại loạn, vừa đánh vừa lùi, liều mạng muốn phá vỡ vòng vây.
Chứng kiến một màn này, Lại Thiên trong lòng cả kinh. Nhưng hỗn chiến bật này chính là cơ hội! Hắn không chút do dự nào, lập tức rời khỏi chỗ ẩn nấp, men theo bức tường đổ nát ở rìa quảng trường, thân hình dán chặt vào những mảnh khuất, nhanh chóng lao về phía Bắc hướng ngoại môn.
Bảo vệ tiểu thư!" Thái lão gia thấy tình thế bất ổn liền gầm lên, thanh âm tràn ngập vẻ tuyệt vọng. Lão nhìn hai gã hộ vệ Luyện Khí của mình: "Giữ chân chúng! Mở đường cho tiểu thư đi mau!"
Hai gã hộ vệ Luyện Khí trung kỳ liếc nhau một cái, trong mắt đồng thời hiện lên một tia quyết tuyệt chi sắc.
Bọn chúng không chút do dự, đồng thời bỏ qua đối thủ trước mặt, một người lao đến bên cạnh Thái Tâm Nghi hỗ trợ, người còn lại thì lui về phía tam cấp.
"Tiểu thư, đi mau!" Gã hộ vệ hét lớn.
Thái Tâm Nghi trong lòng còn đang do dự, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cầu khẩn của Thái lão gia liền hiểu ý. Nàng cắn chặt môi, quay người phi thân lên một con dị cầm thú có cánh vừa đáp xuống trên mái lâu. Con thú hí dài một tiếng rồi đập cánh bay vút đi.
Ngay khi Thái Tâm Nghi vừa rời khỏi, hai gã hộ vệ Luyện Khí trung kỳ đồng loạt cắn vào đầu lưỡi, phun ra một ngụm tinh huyết lên pháp khí của mình.
Họ gầm lên một tiếng, hai tay kết những pháp quyết phức tạp. Một luồng ngân quang từ cây trường thương và một luồng hắc quang từ cặp đoản đao bắn ra, đan vào nhau giữa không trung. Một cái quang lao trong suốt nửa đen nửa bạc đột ngột phồng lên, bao trùm lấy toàn bộ trung tâm quảng trường, đem phần lớn tu sĩ của Mã gia, Khương gia, Túc gia và cả chính bọn họ nhốt vào bên trong.
Lão già Luyện Khí hậu kỳ kia lại không hề quan tâm đến việc khác. Thân hình lão chỉ khẽ mơ hồ một cái rồi hiện ra bên ngoài quang lao. Mục tiêu của lão thập phần rõ ràng chính là Thái lão gia.
Lão thậm chí không thèm dùng tới pháp bảo, chỉ giơ một ngón tay khô gầy lên, một điểm hắc quang to bằng hạt đậu tụ lại ở đầu ngón tay rồi bắn ra. Tốc độ của nó không nhanh, nhưng Thái lão gia, một phàm nhân không có tu vi, chỉ có thể kinh hoàng tuyệt vọng nhìn nó bay tới.
Chỉ nghe một tiếng "phụt" rất nhỏ. Toàn bộ đầu của Thái lão gia liền nổ tung thành một đám huyết vụ, thân thể không đầu của lão từ trên ghế lảo đảo rồi đổ rầm xuống đất.
Toàn bộ Thái gia, trong khoảnh khắc đó, chìm vào một sự tĩnh lặng chết chóc.
Sau khi miễn cưỡng thoát ly khỏi vòng hỗn chiến, Lại Thiên ánh mắt hắn gắt gao hướng về phía xa, nơi có một cánh mộc môn bằng gỗ lim to tướng dẫn ra bên ngoài pháp trân.
Đó hiển nhiên là ngoại môn. Cánh cửa cao chừng ba trượng, được gia cố bằng những thanh thiết điều đen kịt bắt chéo vào nhau, trông vô cùng chắc chắn.
Nơi đó cũng chính là một trong những tiết điểm của phong tỏa đại trận, một đạo quang trụ mắt thường không thể thấy đang tán đi, tạo thành lối ra vào duy nhất cho nhân sĩ bên trong.
Mục tiêu đã ở ngay trước mắt, nhưng con ngươi của Lại Thiên lại đột ngột co rụt lại.
Chắn ngay trước cửa ra, là hai đạo thân ảnh đang đứng sừng sững.
Bọn chúng vận trên người bộ xích hắc y, màu đặc trưng của môn đồ Mã gia, lưng đeo trường kiếm, hai tay khoanh trước ngực.
Khí tức lưu chuyển quanh thân thể tuy không tính là cường đại nhưng cũng vững vàng ở cảnh giới Luyện Khí sơ kỳ.
"Không ổn!"
Trong lòng Lại Thiên thầm kêu một tiếng, hắn lập tức nín bặt hô hấp, toàn bộ khí tức trên người đều thu liễm lại, thân hình lặng lẽ nép vào một bụi cây rậm rạp bên phải.
Cả người hắn gần như bất động, chỉ có cặp mắt là không ngừng đảo qua lại, gắt gao quan sát nhất cử nhất động của hai kẻ kia.
Hắn cần một thời cơ.
Ngay khi hắn vừa ẩn nấp ổn thoả, một luồng khí tức khác đột nhiên từ phía sau lưng áp tới.
Lại Thiên tâm thần khẽ động, tay phải theo phản xạ đã nắm chặt chuôi Xích Vương chuỷ thủ. Hắn đột ngột quay đầu, ánh mắt tràn đầy vẻ cảnh giác.
Chỉ thấy một đạo phá không thanh từ trên không trung truyền đến. Một bóng người cưỡi trên một đầu cầm thú không rõ lai lịch, lướt qua nóc các toà lâu các cao lớn, hướng thẳng đến nơi này.
Đó là một nữ tử, mái tóc dài trong cơn gió mà tung bay phấp phới, trên thân áo bào dính vài vệt máu và bùn đất, chính là Thái Tâm Nghi.
Nàng ta đáp xuống mặt đất, tiện tay thu hồi cầm thú kia vào một chiếc linh thú đại, sau đó ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng về phía hai tên tu sĩ đang canh gác.
Không đợi Lại Thiên có bất cứ phản ứng nào, nàng đã cất giọng, âm lượng vừa đủ để hai người nghe thấy, thanh âm tuy trong trẻo nhưng lại ẩn chứa một sự quyết đoán không cho phép nghi ngờ:
"Lại công tử, ngươi còn định nấp ở đó tới khi nào?"
Lại Thiên khẽ nhíu mày, nữ tử này thần thức cường đại, luôn nhạy cảm với mọi thứ như vậy. Lại Thiên không nói lời nào, chậm rãi từ sau tảng đá xen lẫn bụi rậm đứng thẳng người dậy.
Hắn bước nhanh tới, đứng song song với Thái Tâm Nghi, ánh mắt vẫn không rời khỏi hai tên Luyện Khí sơ kỳ phía trước.
Trong mắt nàng loé lên một tia hàn quang.
"Hôm nay không qua được ải này, ta và ngươi đừng hòng có ai sống sót rời đi. Ngươi kiềm chế một tên. Ta tốc chiến tốc thắng giải quyết một tên, sau đó sẽ lập tức hạ sát tên còn lại. Chúng ta cùng nhau thoát khỏi đây!"
Sau khi nghe phân phó. Bảo hắn cầm chân một tên Luyện Khí sơ kỳ ư? Lại Thiên biết rõ sự chênh lệch thực lực giữa tu sĩ Linh Thể và tu sĩ Luyện Khí Kỳ.
Cường công chính diện không khác gì tự tìm đường chết, nhưng lời của Thái Tâm Nghi không hề sai. Đây là con đường thoát duy nhất.