Hắn nghiến chặt răng, khớp hàm nổi lên cồm cộp, bàn tay đang nắm chuôi Xích Vương chuỷ thủ. Mục tiêu của hắn không phải cường công chính diện, mà là tử thủ dây dưa, kéo dài thời gian.
Lời vừa dứt, Thái Tâm Nghi đã động thủ trước. Thân hình nàng vẫn đứng yên tại chỗ, hai tay lại nhanh như ảo ảnh mà kết thành một đạo pháp quyết phức tạp trước ngực. "Vù" một tiếng, tứ đạo ngân quang từ trong tay áo nàng bắn ra, giữa không trung hoá thành bốn thanh phi kiếm mỏng như cánh ve, xoay tít một vòng rồi vẽ thành một đường cung xảo quyệt, hung hăng chém về phía tên tu sĩ bên trái.
Cùng một lúc, Lại Thiên cũng cắn răng một cái, đem toàn bộ sức lực dồn vào hai chân, thân hình lao tới như mãnh hổ về phía tên tu sĩ còn lại.
Khí thế của vị Thái tiểu thư kia quả nhiên kinh người, trong thoáng chốc khiến hắn ham đánh mà quên mất đối thủ của hắn là tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ, còn hắn chỉ là một tên Linh Thể tầng bảy.
Tay phải hắn rút phắt thanh Xích Vương chuỷ thủ, mũi dao mang theo sát lực tột điểm đâm thẳng vào ngực đối phương.
Nhưng đây chỉ là hư chiêu, ngay khi mũi dao còn cách mục tiêu nửa thước, hắn đã lập tức dồn lực vào gót chân, thân hình quỷ dị lùi ngược về sau ba bước.
Hắn chỉ có thể dựa vào thân pháp liên tục biến ảo, dùng khoái công quấy nhiễu, bức đối phương phải bị động phòng ngự để giữ khoảng cách.
Bên phía Thái Tâm Nghi, tên tu sĩ thấy phi kiếm lao tới thì kinh hãi thất sắc, vội vàng rút trường kiếm ra chống đỡ. "Keng! Keng! Keng!" Tiếng kim loại va chạm vang lên không dứt. Kiếm trận của nàng biến ảo vô cùng, công thủ vẹn toàn, một thanh chính diện ngăn cản, hai thanh phân ra tả hữu giáp công, thanh cuối cùng lại vòng ra sau gáy, đánh cho đối phương vừa giao thủ đã lập tức rơi vào thế hạ phong.
Tình cảnh của Lại Thiên thì chật vật hơn nhiều. Đối thủ của hắn căn bản không thèm phòng ngự, chỉ đơn giản là vung trường kiếm chém tới.
Những đường kiếm tuy không hoa mỹ nhưng lại ẩn chứa kình lực mạnh mẽ, ép cho Lại Thiên phải liên tục lăn lộn né tránh.
Đối mặt với tu sĩ Luyện Khí Kỳ chân chính, chút võ nghệ “Thích khách”của hắn căn bản không đáng để lọt vào mắt xanh của đối phương.
Trong một khoảnh khắc sơ sẩy, hắn không tránh kịp một đòn chém ngang. Tình thế cấp bách, hắn chỉ có thể theo bản năng giơ cánh tay trái lên đỡ. Lưỡi kiếm tuy không chạm vào da thịt, nhưng kình lực cuồng bạo từ thân kiếm đã xông thẳng vào bắp tay. "Rắc!" một tiếng, một cơn đau buốt tê dại trong nháy mắt lan khắp cánh tay. Cánh tay trái của Lại Thiên lập tức mất hết cảm giác, mềm oặt rũ xuống.
Trong lòng hắn không khỏi cười thảm, quả đúng là châu chấu đá xe.
Đúng lúc này, một tiếng hét thảm thiết đột ngột vang lên từ phía bên kia. Tên tu sĩ đang đối đầu với Thái Tâm Nghi, trong lúc luống cuống chống đỡ ba thanh phi kiếm phía trước, đã để lộ ra một sơ hở trí mạng nơi lồng ngực.
Thanh phi kiếm thứ tư vốn đang lượn lờ phía sau lưng y đã nắm bắt được cơ hội, "phập" một tiếng xuyên thẳng qua lớp ma y, cắm sâu vào tim. Thân hình tên tu gác bị một lực đạo cực lớn đẩy bay về phía sau, đập mạnh vào bức tường đá rồi ngã gục, máu tươi phun ra, tức khắc bỏ mình.
Tên tu sĩ đang truy kích Lại Thiên thấy đồng bạn bỏ mạng, mặt mày lập tức tái nhợt. Gã không có nửa điểm do dự, quay người bỏ chạy về phía cánh cửa, tiện tay tung một chưởng khiến cánh mộc môn bằng gỗ lim vỡ nát thành từng mảnh, thân hình nhanh chóng biến mất sau đó.
Hai người Lại Thiên không dám lãng phí một giây, lập tức lao theo.
Phía sau lưng, tiếng la hét và bước chân dồn dập đã bắt đầu vọng tới. Vài đạo thân ảnh mặc áo xám đang đuổi theo, dẫn đầu là một gã thanh niên mặc gấm vóc hoa lệ, gương mặt dữ tợn, không ai khác chính là Mã thiếu gia.
Vừa lao ra khỏi ngoại môn Thái gia, không một lời giao lưu, hai người lập tức tách ra.
Thái Tâm Nghi vận sức lao về hướng Đông, triệu hồi ra đầu cầm thú rồi vỗ cánh bay vút lên không.
Lại Thiên thì ngược lại, hắn rẽ sang hướng Tây, chỉ có thể dùng song cước bộ chạy như điên, lao thẳng qua các con hẻm nhỏ hẹp của khu dân cư.
"Đuổi theo! Bắt sống con tiện nhân họ Thái lại cho ta!"
Tiếng gầm thét giận dữ của Mã thiếu gia vang lên, theo sau là hai đạo độn quang phá không đuổi về hướng của Thái Tâm Nghi.
Cùng lúc đó, một luồng quang độn nặng nề mà hữu lực khác bắt đầu bám riết lấy hắn.
"Không ổn! Hai tên đuổi theo hướng Đông, một tên đuổi hướng này." Lòng hắn trầm xuống, không dám ngoảnh đầu lại, chỉ có thể liều mạng dồn toàn bộ sức lực còn sót lại vào đôi chân.
Hắn đạp mạnh mũi chân, thân hình như một làn khói lướt đi trên các công trình, hai tay không ngừng điểm lên gạch ngói trên các mái nhà, mượn lực đẩy cả người bay về phía trước.
Ngói vỡ lạo xạo dưới chân, nhưng hắn không dám dừng lại dù chỉ một khắc.
Gió lạnh vun vút thổi qua mang tai, lồng ngực nóng rát như có lửa đốt. Cánh tay trái bị phế vẫn rũ xuống một cách vô lực, khiến hắn thỉnh thoảng lại mất đi thăng bằng sau mỗi cú nhảy.
Cuộc rượt đuổi kéo dài. Từ những mái nhà san sát, Lại Thiên lao vào một khu rừng thưa. Hắn luồn lách qua những thân cây, tiếng thở ngày càng trở nên nặng nhọc, hổn hển.
Kẻ truy đuổi vẫn ở ngay sau lưng, dai dẳng như một bóng ma, khoảng cách không hề bị rút ngắn, cũng không bị kéo giãn. Tên tu sĩ Luyện Khí Kỳ kia rõ ràng đang đùa giỡn với con mồi.
Ước chừng ba canh giờ trôi qua.
Khi Lại Thiên vừa xuyên qua một bụi cây rậm rạp, khung cảnh trước mắt đột ngột thay đổi, khiến hắn phải khựng người lại.
Hắn đang đứng ở mép của một vực sâu vạn trượng.
Bên cạnh là một dòng thác lớn từ trên cao đổ xuống, sâu không thấy đáy, nước chảy xiết gầm lên như mãnh thú, đập vào đá tảng tung bọt trắng xóa.
Trước mặt là khoảng không hun hút, hơi nước mịt mùng không thấy đáy, cũng chẳng thấy bờ bên kia. Không khí mang theo khí tức ẩm ướt lạnh lẽo của rêu xanh và tử khí.
Đường lui đã tuyệt.
Đúng lúc này, một tiếng xé gió bén nhọn đột ngột vang lên từ sau lưng, thanh âm sắc lẻm, thậm chí còn lấn át cả tiếng thác nước gầm rít.
Theo sau đó, một đạo hào quang màu trắng bạc chợt loé, cấp tốc ngưng tụ thành một cây dùi nhọn dài chừng một thước, hung hăng đâm thẳng tới sau tấm lưng Lại Thiên.
Không khí trên đường nó đi qua tựa như bị áp súc lại, hình thành nên những gợn sóng vặn vẹo mà mắt thường cũng có thể thấy rõ.
Lại Thiên sắc mặt không đổi, cũng không hề quay đầu lại. Toàn bộ linh lực ít ỏi còn sót lại trong cơ thể hắn trong nháy mắt được dồn cả xuống hai chân.
Hầu như cùng một lúc, một tầng linh lực mỏng manh từ trong cơ thể hắn ly thể mà ra đề phòng ngự.
Dùi nhọn ánh sáng đâm thẳng vào thân ảnh Lại Thiên.
Sau đó, "Ầm" một tiếng nổ trầm thấp vang lên.
Lại Thiên vừa mới xoay người đặt chân xuống, thân hình còn chưa đứng vững, lập tức cảm thấy sau lưng như bị một cây thiết chuỳ vô hình nện mạnh một cái. Lồng ngực hắn trở nên đau buốt, một luồng nhiệt khí từ đan điền nghịch hành trào lên cổ họng.
Ngay cả phiến bàn thạch dưới chân hư ảnh cũng không chịu nổi uy lực này, vô số vết rạn như mạng nhện lan ra, sau đó một mảng lớn liền vỡ vụn, rơi thẳng xuống vực sâu vạn trượng.
Kình khí cuồng bạo từ vụ nổ theo đó ập tới.
Cả người mất đi trọng tâm, Lại Thiên ngửa ra sau rồi rơi thẳng xuống.
Thân ảnh của hắn rất nhanh đã bị màn thủy khí dày đặc bao phủ, rồi liền bị dòng nước xiết hung hãn nuốt chửng lấy, không còn thấy tăm hơi.
Sau chừng vài hơi thở, một đạo độn quang màu xám tro phá không mà đến, hạ xuống vị trí Lại Thiên vừa biến mất.
Quang hoa tan đi, lộ ra một gã nam tu sĩ.
Gã này vận một bộ trường bào màu xám phẳng phiu, trên tay áo có thêu một đoá tường vân bằng ngân ty. Khuôn mặt gã trắng bệch một cách bệnh tật, đôi môi mỏng mím chặt, mang một đôi mắt hẹp dài âm lãnh như mắt rắn.
Tay phải của gã đang cầm một thanh phi kiếm màu bạc, thân kiếm mỏng như thiền dực, trên mũi kiếm vẫn còn một tia linh quang chưa hoàn toàn tiêu tán.
Gã đi tới bên mép vực vừa vỡ, dùng ánh mắt lạnh như băng quét xuống phía dưới. Ngoài dòng thác vẫn đang cuồn cuộn đổ xuống và màn hơi nước mịt mù, sâu không thấy đáy, tuyệt không còn bất cứ tung tích nào khác.
Khoé miệng hắn nhếch lên thành một nụ cười đầy mãn nguyện.
Đột nhiên, từ phía khu rừng mà hắn vừa đi qua, tiếng ầm ầm và tiếng quát tháo lại vọng tới. Dường như có người đang giao đấu. Gã mặt trắng nheo mắt lại, nhận ra đó là giọng của một đồng môn Mã gia khác. Không chút do dự, hắn quay phắt người, không còn nhìn xuống vực thẳm nữa mà lao trở lại vào rừng, tham gia vào một cuộc truy đuổi khác.
…
Cùng lúc đó, trên bầu trời Thái gia.
Hai đạo độn quang một trắng một đen không ngừng giao kích kịch liệt, mỗi lần va chạm đều tạo ra những tiếng nổ kinh thiên động địa.
Sau một lần va chạm nữa, hai thân ảnh đồng thời bị chấn lui về sau mấy chục trượng. Tùng Hạc lão nhân vừa mới ổn định lại thân hình, thì trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt.
Lão nhân ý thức được có điều không ổn.
Đột nhiên, năm đạo thân ảnh mặc hắc bào không biết từ lúc nào đã lặng lẽ hiện ra. Bọn chúng phân ra chiếm cứ năm phương vị khác nhau, cùng với Đoạn Sinh Lão Quỷ ở phía đối diện, vừa vặn tạo thành một tòa Lục Hợp Chi Trận, đem lão vây chặt ở chính giữa. Khí tức từ trên người ba kẻ mới đến này đều thập phần cường đại, vững vàng ở cảnh giới Luyện Khí trung kỳ, trong đó thậm chí có một người đã là hậu kỳ.
Ánh mắt Tùng Hạc lão nhân quét xuống mặt đất. Thái gia giờ phút này đã là một mảnh tĩnh mịch chết chóc. Lão không còn thấy bất kỳ một đệ tử Thái gia nào còn đứng vững. Chỉ có những cỗ thi thể mặc trang phục màu xanh lam của gia tộc nằm la liệt, xen lẫn với những kẻ mặc đồ xám của Mã gia.
Tất cả, hoặc đã bị diệt sát, hoặc đã sớm bỏ chạy tứ tán. Chỉ còn lại một mình lão, bị vây khốn tại đây.
Đồng tử của Tùng Hạc lão nhân co rụt lại. Lão không chút do dự, lập tức xoay người, định dùng độn thuật phá vây.
"Hắc hắc, muốn đi đâu?"
Trên gương mặt nhăn nheo của Đoạn Sinh Lão Quỷ hiện lên một nụ cười tàn độc. Lão ngửa mặt lên trời rống một tiếng như sấm rền: "Lục Quỷ Phệ Thôn trận, KHAI!"
Vừa dứt lời, Đoạn Sinh Lão Quỷ cùng năm tên hắc bào nhân đồng thời giơ hai tay lên trời. Sáu đạo huyết sắc quang trụ từ lòng bàn tay của bọn chúng bắn thẳng lên trời cao, sau đó uốn cong lại, liên kết với nhau, trong nháy mắt đã hình thành một cái lồng giam năng lượng hình lục giác, đem Tùng Hạc lão nhân hoàn toàn bao phủ vào bên trong. Vô số huyết sắc phù văn vặn vẹo hiện lên, chạy dọc trên bề mặt lồng giam.
Một cỗ hấp lực vô hình mà cường đại đột ngột bộc phát từ trung tâm trận pháp. Tùng Hạc lão nhân chỉ cảm thấy linh lực trong cơ thể vốn đang hùng hậu, bỗng nhiên bị cưỡng ép rút ra ngoài, giống như đê vỡ, điên cuồng tuôn trào.
Sắc mặt lão đại biến, thân hình đang lơ lửng cũng bắt đầu run rẩy, khí tức suy yếu với tốc độ mắt thường có thể thấy được. “Không! Đoạn… Đoạn đạo hữu, chúng ta có thể thương lượng lại! Nếu ngươi thủ hạ lưu tình, Lan Khê Sơn tuyệt nhiên sẽ thành vật của ngươi. Lão hạ tuyệt đối sẽ không lưu lại nơi này.”
“Hư! Lão gia hảo nhà ngươi sắp chết rồi còn dám xảo hoạt! Mau chịu chết đi!” Đoạn Sinh Lão Quỷ hắc hắc cười một tiếng, cũng không sử dụng pháp khí nào, chỉ giơ bàn tay khô gầy của mình lên, năm ngón tay co lại thành trảo, sau đó chậm rãi cách không vỗ một chưởng về phía trước.
Một đạo Quỷ Trảo khổng lồ bằng hắc khí từ hư không ngưng tụ thành hình, hung hăng đập thẳng vào người Tùng Hạc lão nhân. Không có tiếng nổ kinh thiên, chỉ có một âm thanh "phụp" trầm đục vang lên.
Thân thể Tùng Hạc lão nhân liền như đồ sứ vỡ tan, bay ngược về phía sau, va vào trên vách năng lượng của trận pháp rồi từ từ rơi xuống.
Thôn Phệ trận tán đi. Thi thể của Tùng Hạc lão nhân rơi thẳng xuống chủ viện, nằm giữa những thi thể khác của Thái gia.
Trận chiến kết thúc. Thái gia, diệt môn. Chỉ có số ít phá vây trốn thoát, trong đó có đại tiểu thư Thái Tâm Nghi.
Những tên tu sĩ Mã gia bắt đầu thu dọn chiến trường. Vài tên đi đến những căn phòng kiên cố, một cước đạp tung cửa, lôi những phàm nhân không có chút tu vi nào ra khỏi nơi ẩn nấp — đám người già, phụ nữ và trẻ em của Thái gia.
Không có nửa lời tra hỏi, không có một tia chần chờ.
Đao quang loé lên, máu tươi lại một lần nữa vẩy khắp sân.