…
Keng… Keng…!
Thanh âm của tiếng búa rèn quen thuộc khẽ vang lên, khiến cho hàng mi của Lại Thiên bất chợt chớp động.
Hắn lúc này mới quên mất, bản thân đã đứng sững giữa nhà từ nãy giờ. Trên người là một bộ thư sinh y phục sạch sẽ tinh tươm, chất vải mềm mại khẽ chạm vào da thịt.
Hắn đưa tay lên sờ vào lớp vải khô ráo và phẳng phiu.
“Tiểu Thiên, con trở về rồi.”
Thanh âm trầm thấp mà ấm áp của Lại Hạo từ góc rèn quen thuộc cạnh nhà kho, tại mảnh sân nhỏ sau nhà truyền đến.
Lại Thiên khẽ gọi: “Cha?”
Hắn bước ra sân. Thân ảnh hắn lướt ngang bức tường tinh thổ, bên trên là mái dốc lợp những tấm ván gỗ sẫm màu. Sàn nhà là những phiến gỗ cũ kỹ, vài chỗ được vá lại bằng những mảng rơm mới còn óng vàng.
Một tiếng "cộc" khô khốc vang lên từ góc nhà.
Phụ thân hắn, Lại Hạo, đang ngồi bên một chiếc bàn thấp. Ông vừa đặt một thanh thiết búa xuống mặt bàn.
Phần kim loại đã mòn vẹt ở hai bên, nhưng vẫn sáng loáng dưới lớp dầu lau. Ông cầm một miếng vải thô, tiếp tục cẩn thận lau chùi phần cán gỗ.
Đúng lúc này, một tiếng kim chỉ “vụt vụt” xuyên qua lớp vải đều đặn vang lên. Một người phụ nữ đang ngồi trên chiếc ghế đẩu thấp, lưng bà hướng về phía hắn.
Huyền Thanh Y, đôi tay bà thoăn thoắt đưa mũi kim bằng bạc, khâu lại phần vai sờn của một chiếc áo thư sinh màu trắng. Ánh nắng chiều chiếu qua khe cửa gỗ, hắt một vệt sáng dài lên sàn đất nện. Trong không khí phảng phất mùi gỗ cũ quen thuộc cùng mùi của đất ẩm sau nhà.
Lại Hạo thở ra một hơi dài, lồng ngực rắn chắc của ông phập phồng.
“Đến đây, chúng ta ngồi xuống.” Ông chỉ vào chiếc ghế đối diện.
Lại Thiên ngập ngừng một lát, rồi cũng ngồi xuống.
Mẫu thân hắn lúc này mới ngẩng đầu lên. Gương mặt bà hiền từ. Bà nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Thiên, hôm nay con… có hơi khang khác?”
Lại Thiên cúi đầu, hai bàn tay vô thức siết chặt. Hắn cảm thấy một sự bối rối dâng lên trong lòng.
Phụ thân hắn nhìn sâu vào mắt con trai mình. “Tiểu Thiên, con… đã bước lên tiên đạo?” Thanh âm của ông có chút run rẩy.
“Vâng.” Lại Thiên cúi đầu, thanh âm cơ hồ không thể nghe thấy. “Tiên đạo, là sự thật. Hài nhi… đã không còn lựa chọn.”
“Không thể nào? Chúng ta luôn có lựa chọn. Đây là nhà của con! Trở về rồi thì hãy ở lại với chúng ta.” Giọng ông trầm đục, mang theo sự kiên định của một đời rèn sắt.
“Hài nhi không thể quay đầu. Hài nhi đã không còn… có thể quay đầu lại nữa.”
Khóe mắt Lại Thiên bắt đầu hoe đỏ.
Rốt cuộc, một giọt lệ trong suốt không cách nào kìm nén được nữa, lặng lẽ lăn xuống từ hốc mắt, chảy chậm rãi qua gò má đã sạm màu vì sương gió, đọng lại nơi khóe miệng đang mím chặt.
“Vậy thì cứ đi đi.” Một nỗi đau đớn không cách nào che giấu hiện rõ trong mắt Lại Hạo. Tiếng thở dài của y thêm phần nặng trĩu.
Mẹ của Lại Thiên, chỉ lặng lẽ nhìn hắn. Một khoảng im lặng kéo dài.
“Tiểu Thiên của chúng ta, đã trưởng thành rồi…”
Bà chỉ từ từ đưa bàn tay ra, tựa như muốn chạm vào gương mặt đã nhuốm màu phong trần của hài tử, nhưng rồi lại rụt rè thu về giữa không trung.
Trong mắt Lại Thiên, thân hình rắn rỏi của phụ thân bắt đầu nhòe đi, trở nên trong suốt như một làn khói rồi tan biến.
Hắn hoảng hốt quay sang mẫu thân.
Thân ảnh của Huyền Thanh Y cùng chiếc áo trên tay bà cũng đang dần phiêu tán.
Vệt nắng ấm áp ngoài cửa sổ tắt lịm. Bức tường gỗ mục nát, bàn, ghế, tất cả đều vỡ ra thành vô số quang điểm li ti, rồi hòa vào bóng tối vô tận.
Hơi ấm biến mất hoàn toàn. Dòng nước lạnh lẽo của thực tại quay trở lại, một lần nữa siết lấy linh hồn hắn.
Lại Thiên mở mắt ra, nhìn bầu trời rộng lớn bao trùm trước mắt. “Ta… đã chết rồi sao?” Rồi hai mắt hắn đóng sầm. Một màu đen sẫm lại tiếp tục tràn ngập vô tận.
Ba tháng sau…
Một luồng nước sông lạnh lẽo chợt táp vào má, tức thì tràn cả vào trong khoang mũi khiến hắn sặc sụa.
“Khụ… khụ khụ!”
Lại Thiên kịch liệt ho khan, nước sông từ trong miệng và mũi không ngừng trào ra. Mí mắt hắn nặng tựa ngàn cân, phải cố hết sức bình sinh mới mở ra được một khe hở. Cảnh vật trước mắt từ một mảng mơ hồ, dần dần ngưng tụ lại thành những đường nét rõ ràng.
Hắn đang ngửa, chỉ có đầu xoay nghiêng, một bên má áp lên mặt đất ẩm ướt lạnh lẽo. Ngay trước mặt là một con sông lớn có mặt nước tĩnh lặng, mang một màu vàng đục của phù sa.
Nơi hắn đang nằm là một bãi đất bồi ven bờ, vô số cuội thạch lớn nhỏ màu xám, bề mặt viên nào viên nấy bị dòng nước cùng tuế nguyệt bào mòn cho nhẵn bóng.
Xa hơn một chút là mấy gốc lão thụ trông như cây tràm đang đứng sừng sững, vỏ cây sần sùi, bong tróc từng mảng lớn để lộ ra lớp gỗ trắng ở bên trong.
Sau khi tầm nhìn đã hoàn toàn rõ ràng, đập vào mắt hắn là một vật thể đang lơ lửng, chỉ cách mặt hắn chưa đến một gang tay. Đó là một khối lệnh bài hình chữ nhật màu trắng, lớn chừng nửa bàn tay. Bề mặt ngọc vốn quang khiết giờ đây có phần ảm đạm, chính giữa có khắc mộ vài cổ tự đọc không rõ.
Bản thân nó không hề phát sáng, cũng không có bất kỳ khí tức nào tản ra mà mắt thường có thể thấy được. Nhưng khi Lại Thiên vô thức đưa bàn tay phải lại gần, các ngón tay của hắn lại cảm nhận được một tầng quang màng mỏng manh, mang theo một luồng ấm áp chi ý bao phủ lấy khối ngọc bài.
Tầng quang màng này vô hình vô chất, chỉ khi tiếp xúc mới cảm nhận được, hơn nữa nó còn đang khuếch tán ra, bao bọc toàn bộ thân thể hắn vào trong một cái hộ thân quang tráo.
Hắn liền định thần lại. Bàn tay phải của hắn rời khỏi khối ngọc bài, chuyển sang ấn lên lồng ngực rồi xuống vùng đan điền.
Y phục trên đã ướt sũng, nhưng bên dưới lớp vải, cơ bắp cùng xương cốt lại vô cùng rắn chắc, không có chút cảm giác đau đớn nào của việc bị thương. Đôi mày đang nhíu chặt của hắn bất giác giãn ra.
Sau đó, hắn chú ý đến cánh tay trái của mình, vốn dĩ đã bị phế đi.Hắn thử vận lực điều khiển, các ngón tay từ từ nắm lại, tạo thành một quyền đầu lỏng lẻo.
Hắn lại thử nhấc cả cánh tay lên. Toàn bộ cánh tay tuy có chút chậm chạp cứng ngắc, nhưng quả thực đã có thể di chuyển theo ý niệm của hắn. Tay vẫn còn tốt không vấn đề gì.
Khi bàn tay trái được giơ lên trước mặt, ánh mắt Lại Thiên dừng lại trên ngón áp út. Chiếc nhẫn Trữ Vật vẫn an tĩnh nằm ở đó.
Trong đầu tâm niệm vừa động, Lại Thiên liền thôi động một tia thần thức yếu ớt từ trong cơ thể, hướng về phía khối ngọc bài đang lơ lửng.
Dưới sự điều khiển của hắn, khối ngọc bài chậm rãi bay tới, nhẹ nhàng đáp xuống lòng bàn tay trái đang mở ra của hắn. Đây vốn là khối lệnh bài hắn thu được trong mật đạo của Thái gia, ban đầu nhìn qua không có gì đặc biệt nhưng khi cầm trên tay mang lại một luồng phi thường hảo cảm.
Ngay tại thời điểm nó vừa tiếp xúc với da thịt, một tiếng “rắc” giòn tan vang lên.
Đồng tử Lại Thiên khẽ co rụt lại. Hắn nhìn chằm chằm vào khối ngọc bài. Từ điểm tiếp xúc, những vết rạn như mạng nhện lấy tốc độ mắt thường có thể thấy mà lan ra.
Chỉ trong một cái chớp mắt, khối ngọc bài đã vỡ tan thành mấy chục mảnh vụn, nằm trong lòng bàn tay hắn hoặc vương vải xuống đất.
Tầng hộ thân quang tráo ấm áp bao bọc quanh người hắn cũng theo đó mà tiêu thất không còn tung tích.
Một tia kinh ngạc loé lên trong mắt Lại Thiên. Hắn không có lập tức vứt bỏ, mà cẩn thận dùng đầu ngón tay phải gom lại toàn bộ mảnh vỡ, sau đó tâm niệm vừa động, thu toàn bộ vào trong Túi Trữ Vật.
Lúc này, hắn mới có thời gian đưa mắt quan sát bốn phía.
Phía trước mặt là một vùng cao nguyên bao la, đất đai mang một màu xanh ngắt, hòa chút sắc vàng. Thưa thớt vài bụi cây thấp lùn, mang tán lá màu vàng nâu.
Vùng đất hoang vu này trải dài tít tắp, cho đến khi hợp nhất với đường chân trời ở phía xa.
Nhìn về phía bên phải, có vài dãy núi nhấp nhô, đỉnh núi lởm chởm sắc nhọn, bao phủ bởi một màu lam xám, hoàn toàn tương phản với nền trời trắng bệch phía sau.
Từ sau lưng lại truyền đến tiếng nước chảy ào ào. Hắn xoay người nhìn lại, chỉ thấy một con sông lớn nước chảy cuồn cuộn, đang lững lờ trôi đi.
Ký ức mơ hồ chậm rãi ùa về. Trong đầu hắn bất chợt hiện lên gương mặt của tên tu sĩ Mã gia Luyện Khí kỳ kia, cùng với nụ cười đầy vẻ trào phúng của y. Cảm giác nóng rực từ lồng ngực lan ra toàn thân. Tiếng thác nước gầm thét bên tai khi thân thể hắn bị đánh bay xuống vực.
Bàn tay lướt qua lồng ngực, nơi đã ngạnh kháng một kích toàn lực của tên nhân thủ tu sĩ của Mã gia.
Chỉ có y phục trên người là đã rách bươm nhiều chỗ, mép vải tưa ra, dính đầy bùn đất đã khô cứng, đây là minh chứng duy nhất cho trận chiến vừa rồi.