Lại Thiên chậm rãi đứng thẳng người.
Hắn xoè hai lòng bàn tay, đưa lên ngang tầm mắt mà quan sát.
Dưới ánh quang sáng sủa của thảo nguyên. Da tay hắn tuy có phần khô ráp, nhưng lại vô cùng sức sống.
Hắn khép hờ hai mắt.
Một cỗ chấn động rất nhỏ đột nhiên từ trong đan điền truyền ra, hoàn toàn không giống với dòng linh lực vận chuyển trôi chảy thông thường.
Nó đứt quãng, dồn dập, mỗi một nhịp lại mạnh hơn nhịp trước, lan toả ra khắp các kinh mạch toàn thân.
Luồng năng lượng này va chạm vào thành mạch, tạo ra một cảm giác căng tức âm ỉ.
Đây chính là dấu hiệu không thể sai được của việc có thể phá cảnh.
Đúng lúc này, cách đó chục trượng, một chiếc lá thu khô vàng từ đâu trên cao xoay tròn rơi xuống, vừa vặn lướt ngang qua.
Thân hình Lại Thiên vẫn đứng thẳng tắp trong trạng thái nhắm mắt, không hề nhúc nhích.
Bỗng nhiên, ống tay áo bên phải của hắn khẽ phồng lên. Cổ tay Lại Thiên khẽ động.
Xích Vương Dao bên trong hoá thành một đạo xích mang, bắn thẳng về phía chiếc lá.
Lưỡi đao còn chưa chạm tới, một luồng đao khí vô hình đã từ mũi đao kích phát ra trước. Chiếc lá đang rơi bỗng khựng lại giữa không trung, sau đó không phải bị cắt đứt, mà là bị luồng sát lực này chấn cho vỡ tan, tản ra như một đám bụi vàng.
Xích Vương Dao không dừng lại, tiếp tục lao đi và "phập" một tiếng cắm ngập vào thân một gốc đại thụ cách đó vài trượng, chỉ còn trơ lại phần chuôi dao.
Lại Thiên cất bước đi tới bên gốc đại thụ.
Đây là một cây cổ thụ đơn độc, thân cây phải cần ba người ôm vòng mới xuể. Tán lá vô cùng sum suê, vươn cao hơn hẳn so với đám cây bụi và thảm thực vật thấp lùn xung quanh.
Điểm đặc dị của nó nằm ở phần gốc. Hai nhánh rễ cực đại không đâm thẳng xuống lòng đất mà uốn cong, bành trướng ra hai bên rồi mới ăn sâu vào trong, tạo thành một khoảng không gian trống ở giữa, tựa như một nơi che mưa chắn gió tự nhiên.
Hắn liếc mắt nhìn khoảng trống dưới gốc cây. Nơi đây đủ ẩn mật lại yên tĩnh, linh khí hạ nguồn dòng sông cực kỳ dồi dào.
Thiên thời địa lợi nhân hòa. Hắn quyết định sẽ bế quan đột phá ngay tại đây.
Tay hắn khẽ vỗ vào bên hông, vận động một tia linh lực mở túi trữ vật.
Thần thức khẽ động, một tấm bồ đoàn bằng đàn hương mộc hiện ra trong tay hắn.
Mặt ngoài bồ đoàn nhẵn bóng, có màu nâu sẫm và toả ra một mùi hương an thần nhàn nhạt. Hắn đặt nó ngay ngắn vào khoảng trống giữa hai gốc cây.
Tiếp theo, hắn lại lấy ra một bình sứ nhỏ màu trắng. Hắn mở nút bình, đổ ra lòng bàn tay một viên đan dược màu nâu sẫm, lớn chừng bằng hòn sỏi. Đây chính là viên Bổ Nhục Đan cuối cùng mà Thái gia “hậu tạ” cho khi còn ở Tĩnh Linh Động.
Không chút do dự, hắn lập tức nuốt viên đan dược vào trong bụng. Một luồng nhiệt lưu quen thuộc chậm rãi từ yết hầu trôi xuống, sau đó bắt đầu toả ra lục phủ ngũ tạng.
Xích Vương Dao vẫn cắm trên thân cây.
Lại Thiên ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, hai bàn tay chắp đặt trên đầu gối, hai mắt nhắm nghiền, thần thái trang trọng bắt đầu quá trình bế quan.
Thời gian thấm thoát, nửa năm đã trôi qua trong nháy mắt.
Lá khô đã chất thành một lớp dày xung quanh gốc cây. Sương sớm đọng trên vai và tóc của hắn rồi lại được ánh nắng ban mai hong khô, cứ thế lặp đi lặp lại.
Bỗng nhiên, hai mắt thân ảnh Lại Thiên đang nhắm nghiền bỗng mở bừng ra. Một cỗ khí tức cường đại lấy hắn làm trung tâm, lan rộng ra khắp tứ chi.
Lớp lá khô và bụi đất xung quanh trong nháy mắt bị một cỗ kình phong vô hình thổi bay đi sạch sẽ, tạo thành một vòng tròn trống trải. Linh khí trong không khí phụ cận cũng vì vậy mà khẽ dao động.
Đây là lần bế quan dài nhất từ khi hắn bắt đầu bước trên con đường tu luyện cho đến thời điểm hiện tại.
Hắn đã đột phá thành công, chính thức phá tam tiểu chi cảnh, bước vào Linh Thể tầng thứ mười.
Lại Thiên từ trên bồ đoàn đứng dậy. Hắn cảm nhận được sự khác biệt một trời một vực trong từng thớ thịt, từng khớp xương, thân thể nhẹ nhàng khoan khoái, tràn ngập cảm giác đầy sức mạnh.
Hắn hơi chùng gối, hai chân đứng tấn, bắt đầu vận chuyển cỗ linh lực tinh thuần vừa mới đột phá trong cơ thể.
Một luồng nhiệt lưu ấm áp, sung mãn hơn hẳn trước kia, theo kinh mạch chảy xuống hai chân, tụ lại nơi lòng bàn chân, tạo ra một cảm giác vững chãi như bén rễ sâu vào lòng đất.
Vào khoảnh khắc hắn vừa mới dẫn động, một luồng linh khí hùng hậu và tinh thuần thập phần đột nhiên từ trong đan điền bạo phát ra. Nó không phải là chảy, mà là hung hăng tràn vào mỗi một kinh mạch trong cơ thể hắn.
Lại Thiên khuỵu gối lấy đà. Thay vì một cú nhảy bình thường, thân thể hắn lại như một viên đạn pháo, bắn vọt lên không trung với một lực đạo cuồng bạo.
Sức mạnh này vượt xa dự tính, khiến hắn nhất thời mất đi khống chế.
"Rầm!"
Hắn đâm sầm vào tán cây, cành lá nhất thời gãy nát, văng ra tứ phía. Hắn phải vội vàng đưa tay bám chặt lấy một nhánh cây to mới giữ được thăng bằng.
Thoáng qua một chút hớt hãi tương đối. Hắn cúi xuống nhìn đôi tay của mình, rồi lại nhìn khắp thân thể, cả người hoàn toàn ngây dại.
Lại Thiên tạm thời gạt bỏ những ý niệm phức tạp ra khỏi đầu.
Hắn đứng thẳng người, hít một hơi sâu, không khí khô khốc tràn vào lồng ngực.
Mục tiêu đã rõ ràng. Bước tiếp theo là tiến đến thành Trường Minh.
Chân khí trong đan điền được vận chuyển, lan tỏa xuống hai chân. Thân thể hắn trở nên nhẹ bẫng. Hắn nhún người, mũi chân chỉ điểm nhẹ lên mặt đất, cả người đã phóng vút về phía trước.
Hắn lướt qua một vùng đất bằng phẳng nứt nẻ, những đường rãnh khô khốc chạy dài như mạng nhện.
Mũi chân hắn đáp xuống rìa một tảng đá lớn, một ngọn cây khô, những chóp đá, những gò đất cao, hay bất kỳ điểm tựa nào nổi bật trên địa hình làm bàn đạp để lao đi.
Bảy ngày trôi qua.
Mặt trời mọc rồi lặn bảy lần. Cảnh vật xung quanh không có chút thay đổi. Vẫn là vùng cao nguyên hoang vu kéo dài đến tận chân trời.
Thần thức của Lại Thiên đã được mở ra một vùng theo khả năng, bao trùm một phạm vi bé nhỏ. Không có một tia linh khí dao động nào của tu sĩ. Không có khí tức của người phàm.
Thậm chí, một con dã thú, một con côn trùng cũng không tồn tại. Chỉ có tiếng gió rít bên tai khi hắn di chuyển và tiếng y phục phần phật trong gió.
Sự tĩnh lặng tuyệt đối này khiến lồng ngực hắn hơi thắt lại. Lông mày hắn khẽ chau vào, một nếp nhăn nhỏ xuất hiện giữa hai hàng chân mày.
Hắn tiếp tục di chuyển về phía trước, phương hướng không thay đổi, nhưng tốc độ đã giảm đi một cách vô thức.
Động tác không còn dứt khoát như lúc đầu, mỗi lần đạp chân lấy đà đều có một sự do dự ngắn.
Nơi này rốt cục là nơi nào? Câu hỏi này cứ văng vẳng trong tâm trí hắn.