Thêm bảy, tám ngày nữa trôi qua.
Vào một buổi sáng, khi hắn đang lướt qua một gò đất thấp, mũi hắn khẽ động. Hắn dừng lại đột ngột, hai chân đáp xuống mặt đất cứng, làm tung lên một lớp bụi mỏng. Hắn nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.
Trong không khí không còn là mùi vị khô khốc của đất đá và bụi bặm. Thay vào đó là một mùi ẩm ướt, mang theo hương của cỏ cây và đất mục.
Lại Thiên con ngươi ánh quang chớp động, nhìn về phía trước. Ở nơi đường chân trời xa tít, màu vàng úa của vùng cao nguyên dường như bị cắt ngang bởi một đường viền màu xanh đậm lờ mờ. Cảnh sắc hoang vu cuối cùng đã có sự biến đổi.
Màu xanh lục của đám thực vật bắt đầu xuất hiện lác đác ở phía xa, ban đầu chỉ là những mảng nhỏ, nhưng càng bay về phía trước, màu xanh đó dần dần trở nên dày đặc, cuối cùng hội tụ thành một cánh rừng rậm rạp mênh mông.
Lại Thiên cảm nhận được sự thay đổi này, trong lòng không khỏi dâng lên một tia vui mừng. Hắn không chút do dự mà tăng tốc độn quang, hóa thành một đạo kinh lam lao thẳng về phía có sinh cơ.
Chẳng bao lâu, phía trước tầm mắt của hắn liền xuất hiện một thung lũng cực lớn. Nó nằm kẹp giữa hai dãy núi cao sừng sững xa tít tận chân trời, hai bên là vách đá dựng đứng như đao gọt.
Bên trong thung lũng, cổ thụ chen chúc, cành lá sum suê che khuất cả bầu trời, khiến người ta không thể nhìn rõ được mặt đất bên dưới. Một con sông lớn uốn lượn như một con cự mãng, xuyên qua khu rừng rậm.
Ngay khi vừa tiến vào địa phận của thung lũng, một cỗ linh khí tinh thuần nồng đậm đến cực điểm phả vào mặt. Cỗ linh khí này dồi dào tới mức làm cho toàn thân hắn khẽ run lên một cái, vô số lỗ chân lông trên người bất giác giãn nở, tham lam hấp thụ.
Đột nhiên, Lại Thiên đang thi triển pháp quyết khinh cước, độn quang đang lao đi vun vút bỗng nhiên khựng lại, thân hình từ không trung trực tiếp hạ xuống.
Hai chân vừa chạm lên lớp lá khô dày đặc trên mặt đất, phát ra một tiếng "rào rào" giòn tan, thân thể hắn liền trong nháy mắt căng cứng lại, đứng im bất động.
Trong khoảnh khắc, tâm thần hắn đã bị một cỗ cảm giác quỷ dị thu hút.
Lông tơ sau gáy hắn dựng thẳng đứng. Đồng tử trong hai mắt co rụt lại thành một điểm đen nhỏ như mũi kim, ánh mắt mang theo vẻ cảnh giác cực độ chậm rãi đảo qua xung quanh.
Hắn từ từ ngẩng đầu. Ánh mắt hắn dừng lại trên một gốc đại thụ không biết đã bao nhiêu năm tuổi, thân cây sần sùi tựa da tê, phủ một lớp rêu xanh ẩm ướt.
Vắt ngang giữa hai nhánh cây lớn nhất là một tấm mạng nhện khổng lồ.
Tơ của nó không hề mảnh mai, trái lại còn thô to, trắng đục, dưới ánh sáng âm u của rừng rậm lại phản xạ ra quang mang nhàn nhạt, trông như vô số sợi dây thừng nhỏ kết lại mà thành.
Mà tại trung tâm tấm mạng ấy, một sinh vật đang phủ phục bất động. Nó có tám cái chân vừa dài vừa khẳng khiu, bên trên chi chít những khớp gai sắc lẻm.
Thân hình nó lớn đến độ có thể bao bủ cả một bức tường nhà, bao bọc bởi một lớp giáp xác màu nâu đen bóng loáng.
Tám con mắt kép đỏ ngầu, chia làm hai hàng, đang nhắm im lìm.
Trông thấy cảnh này, tâm thần Lại Thiên không khỏi nổi lên một trận kinh biến.
Đây là một con Linh Tri Thù (Nhện tinh)
Cũng may là có vẻ thứ này không trong tình trạng đói mồi. Nếu không định sẽ là một phen phiền phức.
Trong lòng hắn còn đang kinh nghi bất định, thì từ phía bụi rậm bên phải bỗng vang lên một tiếng "xoạt... uỵch" nặng nề.
Âm thanh này làm tim hắn như thắt lại.
Hắn lập tức xoay người, hai chân chùng xuống, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía có tiếng động.
Chỉ thấy một đạo lục ảnh khổng lồ từ trong lùm cây nhảy vọt ra, dùng hai chi sau to bè đáp mạnh xuống mặt đất, làm chấn động cả một vùng.
Toàn thân nó da dẻ sần sùi, nổi đầy những nốt u độc màu xanh lục xen lẫn nâu đất. Hai con mắt màu vàng lớn cỡ cái chén trà lồi hẳn ra ngoài, cái miệng rộng hoác để lộ một hàng lợi trơn bóng không một chiếc răng.
Đây là một con Linh Lục Oa (Ếch xanh). Loài này thì thường không tấn công nhân gia, nhưng nếu đổi lại là con Linh Hắc Thiềm thì mọi chuyện lại khác.
Đúng lúc này, mặt đất dưới chân hắn bỗng nhiên rung động theo một nhịp điệu cố định.
"Bầm... Bầm..."
Tiếng động càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ. Những cành cây khô trên mặt đất cũng theo đó mà nảy lên từng đợt. Từ phía trước, một tràng âm thanh "két két" chói tai vang lên, tựa như có kim loại đang bị vặn gãy. Một cái bóng còn to lớn hơn cả con nhện và con ếch kia đang bước ra từ trong sương mù dày đặc, trực chỉ phương hướng của hắn mà tiến tới.
Một cỗ kình lực bá đạo phản chấn lại, khiến thức hải hắn rung động, đầu óc ong lên một tiếng.
Ngao!
Một tiếng gầm thét kinh thiên truyền ra, mang theo một luồng uy áp hoang dã lấn át.
Tiếng gầm này không đơn thuần là âm thanh, mà còn là một loại thần hồn công kích, chấn cho linh lực trong cơ thể hắn vận hành trở nên hỗn loạn.
Trong lòng hắn không khỏi cả kinh. Khí tức này, tối thiểu cũng phải là của Linh thú thượng giai, thực lực tương đương với một tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ!
Hắn đâu còn dám do dự chút nào, lập tức quay người, đem chút linh lực còn sót lại trong cơ thể toàn bộ rót vào độn quang dưới chân, hoá thành một đạo kinh hồng, liều mạng độn tẩu về phía xa.
Thế nhưng, luồng uy áp kinh người kia đã một mực khoá chặt lấy khí tức của hắn. Chỉ nghe phía sau lưng, tiếng cây cối đổ rạp ầm ầm, một cái bóng đen khổng lồ đang phá khai đường mà đuổi theo.
Đó là một con Viên Hầu cao hơn ba trượng, toàn thân bao phủ bởi bộ lông mao màu lục, cơ bắp cuồn cuộn nổi lên, tựa như cương thiết rót thành. Nó vừa dùng hai tay đấm thùm thụp vào lồng ngực, vừa gầm rống đuổi theo, mỗi một bước nó đạp xuống mặt đất đều khiến mặt đất phải rung lên bần bật.
Lại Thiên bất định phương hướng cắm cổ đạp cước bộ, cố gắng luồn lách qua lại giữa những thân cây cổ thụ. Nhưng con yêu hầu ở phía sau thân pháp lại càng thêm nhanh nhẹn, nhảy nhót qua lại giữa các tán cây, tốc độ ngược lại còn muốn nhanh hơn hắn một bậc.
Thậm chí thỉnh thoảng, nó còn tiện tay nhổ phắt một thân cây to như cái cột nhà, trực tiếp ném mạnh về phía hắn, khiến hắn phải vô cùng chật vật mới có thể né tránh được.
Trong lúc sinh tử chỉ mành treo chuông, thần thức của hắn điên cuồng đảo qua bốn phía, tìm kiếm một tia sinh cơ. Đột nhiên, thần sắc hắn khẽ động, dường như phát hiện ra điều gì đó dị thường.
Ở phía trước chừng vài dặm, có một khu vực hình vòng cung mà ở nơi đó, khí tức của đám thực thú đều biến mất không còn một mống, tựa như có một đường ranh giới vô hình nào đó đang phân chia hai khu vực.
Con Kim Cương Viên Hầu đang truy đuổi phía sau dường như cũng cảm ứng được điều gì, tốc độ của nó rõ ràng chậm lại một chút, trong tiếng gầm rống cũng mang theo vài phần kiêng kỵ.
Lại Thiên không chút do dự vận linh lực tột điểm, tốc độ trong phút chốc tăng vọt, hoá thành một đạo lam quang thẳng về phía khu vực đó.
Ngay khoảnh khắc hắn bay qua lằn ranh vô hình, cỗ uy áp kinh hoàng phía sau lưng đột nhiên biến mất. Sự tĩnh lặng đột ngột ập đến, tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu quen thuộc của một khu rừng bình thường vang lên, tạo thành một sự tương phản với cảnh vật ngoài vòng tráo.
Sự thả lỏng đột ngột. Ánh sáng độn quang dưới chân hắn lắng xuống. Lại Thiên bắt đầu tản bộ và tìm một nơi bế quan khôi phục lại lượng linh lực đã đại tiêu hao sau nửa tháng đạp cước khinh công và màn bức tốc thoát khỏi Linh thú.
[ Phổ cập cấp bậc thú thể:
Hạ giai - Trung giai - Thượng giai → Sơ kỳ - Trung kỳ - Hậu kỳ.
Linh thú → Luyện Khí.
Yêu thú → Trúc Cơ.
Hung thú → Khuyết Đan.
Chân thú → Kim Đan →
Thánh Thú/Ma Thú → Nguyên Anh, Hóa Thần.
Khác: Cổ thú, Không linh thú, Thần thú, Dị thú → ??? ]
Nhanh chóng rơi vào trạng thái nhập định, suốt thời gian đó Lại Thiên chỉ cảm nhận được là mùi đất ẩm và hương thảo dược thoang thoảng. Sau sáu canh giờ trôi qua, hồi phục được kha khá, Lại Thiên rốt cục cũng đứng dậy, sau khi tản bộ được một lúc sâu hơn về phía trong của làn ranh.
Từ phía sau một lùm cây cách đó không xa, bỗng nhiên có một giọng nói trầm ổn mà xa lạ vọng đến.
“Tiểu huynh đệ, sao lại chạy tới nơi này? Mau trở về trang đi, ra khỏi cổ trận này sẽ bị bọn Linh thú bên ngoài công kích đấy!”
Thân hình Lại Thiên trong nháy mắt cứng đờ, hai vai theo bản năng nhô lên tạo thành tư thế phòng bị.
Ánh mắt hắn tức thì gắt gao nhìn chằm chằm về phía phát ra âm thanh.
Hướng Đông, cách hắn chừng mười trượng, có năm gã đàn ông đang đứng.
Bọn họ lẳng lặng đứng đó, ánh mắt tất cả đều đổ dồn về phía hắn.
Trang phục trên người bọn họ có chút cổ quái nhưng lại khá thẩm mỹ.
Đó là những bộ đoản sam màu chàm sậm, ống tay áo được bó gọn. Bên hông mỗi người đều đeo một đai lưng da thuộc bản rộng, phía trên có treo vài cái túi nhỏ như dùng để đựng dao găm lưỡi ngắn.
Trông bộ dạng này không giống tu sĩ, mà cũng chẳng phải thợ săn bình thường.
Một cỗ linh thức từ trên mắt Lại Thiên không một tiếng động mà tuôn ra, như một màn sương vô hình bao phủ lấy năm người kia, cẩn thận thăm dò.
Nhưng kết quả thu về lại là một mảnh trống rỗng, không hề có lấy một tia linh lực chấn động, cũng không có bất kỳ dấu vết tu luyện nào. Bọn họ vững chãi và trần tục như chính những tảng đá dưới chân.
Bọn họ hiển nhiên chỉ là phàm nhân. Sự căng thẳng trên vai hắn lúc này mới chậm rãi buông lỏng.
"Các vị là ai? Đây là nơi nào?" Lại Thiên cất tiếng hỏi, thanh âm băng lãnh mà bình thản.
Việc phát hiện đối phương chỉ là phàm nhân khiến hắn lập tức khôi phục lại vẻ tự chủ cố hữu, sống lưng buông lỏng, cằm hơi nhếch lên.
Gã đàn ông cầm đầu bước lên trước một bước. Người này chừng bốn năm mươi tuổi, khuôn mặt chữ điền, làn da màu đồng cổ. Cặp lông mày rậm của gã nhíu chặt, ánh mắt không hề che giấu vẻ kinh ngạc, đánh giá Lại Thiên một lượt từ đầu đến chân.
“Vị… tiểu huynh đệ này trông lạ mặt vậy, chẳng lẽ không phải người trong trang? Nếu vậy, ngươi… Ngươi làm thế nào mà tiến vào được nơi này!?”
Lại Thiên vẫn im lặng quan sát. Hắn nhìn ra vẻ nghiêm trọng không hề giả bộ trên mặt gã đàn ông, lại thấy bốn người còn lại cũng bất giác đặt tay lên chuôi dao găm bên hông.
Bọn họ không có địch ý, nhưng sự cảnh giác lại cực kỳ biểu hiện.
Lại Thiên cũng có nhiều điều nghi hoặc trong thâm tâm nên cũng thành thật trao đổi, không che dấu thân phận tu sĩ của mình. ”Tại hạ là một tán tu, trên đường đi không may gặp phải cường địch truy sát nên bị trọng thương, trong lúc bối rối vô tình đi lạc tới nơi đây. Giữa rừng lại gặp phải một con Linh thú hình vượn khổng lồ, bất đắc dĩ phải chạy vào đây để lánh nạn."
Năm gã đàn ông đưa mắt nhìn nhau mấy lượt, không nói một lời.
Gã cầm đầu lại nhìn Lại Thiên từ trên xuống dưới một lần nữa, dường như đang cân nhắc tính chân thực trong lời nói của hắn, sau đó mới khẽ gật đầu với những người kia. “Tán tu? Là có ý gì?” một gã thanh niên có phần trẻ tuổi hơn mờ mịt hỏi. “Ý có phải nói là tu tiên giả không?”
“Trang làng mà các vị nói, là ở nơi nào?” Lại Thiên làm như không nghe thấy câu hỏi của người kia, tiếp tục truy vấn tin tức mình cần. “Tại hạ muốn tới Trường Minh thành, không biết các vị có thể cho biết nơi đây là đâu chăng?”
“Nếu ngươi đã là người từ bên ngoài tới,” gã đàn ông trung niên lên tiếng, giọng điệu đã hoà hoãn đi vài phần, “vậy không ngại thì hãy theo chúng ta về làng một chuyến để nắm rõ tình hình hơn.”
Lại Thiên khẽ gật đầu. Việc đồng ý này cũng chỉ là sách lược tạm thời.
Hắn lúc này đương nhiên gấp rút hơn bất kỳ kẻ nào khác khi trong nhục thân đang phải mang thứ độc linh quái quỷ của đám người Thái gia.
Hắn có thể cảm nhận được luồng khí lạnh của cấm độc đang như có như không ẩn hiện trong kinh mạch, liên tục nhắc nhở rằng thời gian của hắn đã không còn nhiều.
Con đường dẫn về thôn chỉ là một lối mòn nhỏ hẹp. Hai bên đường là những gốc cây cổ thụ không biết tên, vỏ cây xù xì, cành lá um tùm đan vào nhau trên cao, tạo thành một cái mái vòm xanh. Ánh mặt trời chỉ có thể xuyên qua kẽ lá, rọi xuống mặt đất thành từng đốm.