Lại Thiên sóng vai bước đi cùng năm gã nam tử.
Một tay hắn lật ra, trong lòng bàn tay là một tấm địa đồ.
Tấm địa đồ da này nguồn từ Hiệp Hưng Phái, dùng mực đen vẽ tay những đường nét phác thảo lại toàn bộ địa hình địa đảo Thương Diêu.
Hắn cẩn thận dò theo địa phận Quận Lan Khê, tìm kiếm vị trí hiện tại của mình. Ngón trỏ của hắn di chuyển chậm rãi trên mặt da, hết qua trái lại qua phải.
Một luồng hàn khí trong nháy mắt chạy dọc sống lưng Lại Thiên, cái cảm giác này còn lạnh lẽo hơn cả việc lo sợ cấm độc trong người phát tác. Hắn đột ngột dừng hẳn bước chân,trong lòng không khỏi kinh biến.
Trong phạm vi phụ cận sông Lan Khê được vẽ trên địa đồ, căn bản không hề có một thác nước, một con sông nhánh hay một khu rừng cổ quái nào tương tự như nơi hắn đang đứng. Tấm địa đồ vốn được coi là cực kỳ chi tiết của Hiệp Hưng Phái giờ phút này lại biến thành một vật vô dụng.
“Các vị,” Lại Thiên ngẩng đầu, trong thanh âm có một tia chấn động không cách nào kiềm chế được. “Thôn trang mà các vị nhắc đến, có tên gọi không? Tại hạ có một tấm địa đồ của đảo Thương Diêu tương đối chi tiết, không biết có vị nào có thể chỉ điểm giúp, xem chúng ta đang ở khu vực nào trên đó không?”
Một gã thanh niên đi bên cạnh quay đầu lại, dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn. “Ngươi nói cái gì vậy? Cái gì mà Thương Diêu đảo cơ?”
“Phải đó,” một người khác cũng tiếp lời, tay gãi gãi sau gáy. “Thú thật, chúng ta cũng không rõ nơi này rốt cuộc là nơi nào. Chỉ biết tổ tiên đã ở đây không biết bao nhiêu đời rồi. Bản trang mà chúng ta sống được gọi là, Vọng Nguyệt Trang.”
Gã đàn ông trung niên, người cầm đầu đám người, lúc này mới lên tiếng.
Ánh mắt gã nhìn về phía xa xăm, nơi những nóc nhà tranh màu xám khói đã bắt đầu thấp thoáng sau rặng cây. “Các đời trưởng trang trước kia cũng chỉ truyền miệng lại, nói rằng thế giới chúng ta đang cư hữu có vốn là một mảnh tàn giới nào đó bị tách ra.” Gã quay đầu lại nhìn Lại Thiên. “Nếu đã vậy, chúng ta sẽ đưa ngươi đi gặp Trang trưởng, nói không chừng lão ta có thể cho ngươi câu trả lời.”
Lại Thiên từ từ gấp tấm địa đồ da thú lại, cất vào trong ngực áo. Hắn nhìn những nóc nhà phía xa, trong lòng là một mớ hỗn loạn ngổn ngang.
Hắn chỉ khẽ đáp một tiếng.
“Hảo.”
Tiếng nước chảy thong thả là âm thanh đầu tiên truyền vào tai Lại Thiên, khi hắn vừa bước ra khỏi con đường mòn.
Càng đến gần địa phận thôn làng. Cảm giác dưới chân cũng trở nên chắc chắn hơn, nền đất được nện phẳng phiu.
Trước mắt hắn, một dòng sông rộng chừng năm mươi thước lẳng lặng chảy, nước trong vắt, mặt sông phẳng lặng không một gợn mây.
Bên bờ sông là một thôn làng.
Toàn bộ nhà cửa đều được dựng bằng gỗ, mái lợp bằng tranh hoặc ngói đất.
Xem ra cũng có vài tòa lâu các, một số công trình không nhỏ được chống đỡ bởi những cột gỗ tròn to bằng bắp vế người trưởng thành.
Giữa các ngôi nhà không hề có tường rào ngăn cách, chỉ là những khoảng sân đất trống cùng các lối đi nhỏ chằng chịt nối liền nhau.
Xa xa, bao bọc lấy thôn làng là những thửa ruộng lúa rộng, thân lúa đã ngả màu xanh thẫm, thẳng tắp một hàng kéo dài đến tận chân một ngọn đồi thấp.
Trên mấy khoảng sân, vài thôn dân đang làm lụng. Một phụ nhân ngồi trên ngưỡng cửa, tay cầm con thoi gỗ thoăn thoắt dệt vải trên một khung cửi mộc mạc.
Một nam tử khác mình để trần, đang đứng vá lại tấm lưới đánh cá treo trên hai cái cọc.
Ánh mắt Lại Thiên đảo qua trang phục của bọn họ. Đa số là những bộ quần áo nhuộm màu nâu đất hoặc xanh chàm, kiểu dáng đơn sơ chỉ gồm một chiếc áo chui đầu không cổ và một cái quần ống rộng.
Lúc này, mấy gã thanh niên đi cùng đã cất tiếng hô sang. Bọn họ vẫy tay về phía nam tử đang vá lưới, người nọ cũng ngẩng đầu, nheo mắt lại nhìn một lúc rồi mới nhoẻn miệng cười đáp lại.
Lại Thiên lại không hề cảm ứng được một tia linh khí dao động nào từ trên người bọn họ.
Hiển nhiên, đây đều là phàm nhân, hô hấp trầm ổn, cơ bắp rắn chắc do lao động mà thành.
Một gã thanh niên dẫn đường lúc trước đã chạy vào làng, giờ lại vội vã chạy ngược trở về, bước chân giẫm trên nền đất có phần dồn dập. Gã dừng lại trước mặt Lại Thiên, hơi thở có chút hổn hển, hai tay chắp trước ngực, khom người xuống.
"Tiên sư," gã thanh niên nói, giọng có phần áy náy. "Trưởng làng có việc gấp phải lên huyện, nhất thời chưa thể trở về. Lão nhân gia có nhắn lại, mong tiên sư tạm chờ vài ngày, khi đó ông ấy sẽ đích thân đến bái kiến."
“Tiên sư?!”Lại Thiên thầm cười khổ trong bụng, ngoài chỉ khẽ gật đầu, sắc mặt không chút biểu tình, cũng không có ý định mở miệng.
Không ngờ cũng có ngày hắn được kẻ khác gọi là tiên sư, hơn nữa lại trong lúc mang cái tu vi bì mao của hắn.
Màn đêm giăng xuống, Lại Thiên an tĩnh ở lại đây như một vị khách trọ. Cơm nước của hắn đều được mang đến tận phòng, đặt trên một cái bàn gỗ thấp. Mặt bàn có bốn chân, bên trên đã có không ít vết trầy xước. Bữa ăn thường là một bát cơm trắng bằng sành, một đĩa rau luộc xanh mướt cùng vài miếng cá sông kho màu nâu sậm.
Quả nhiên mang cái danh tu sĩ đi bất cứ địa phận nào của người phàm cũng đều được thờ như thờ tổ thế này.
Hắn cầm lấy đôi đũa tre, đầu đũa đã hơi mòn vẹt vì dùng lâu ngày, từ tốn gắp một miếng rau bỏ vào miệng.
Ăn xong xuôi rồi cũng thiền định cho qua đêm.
Ngày hôm sau, một thiếu niên trong thôn tầm độ mười sáu tuổi, tên là Tạ Tử Du được cử tới, dẫn hắn đi xem xét xung quanh một vòng.
Thiếu niên chỉ cho hắn thấy giàn phơi cá nằm cạnh bờ sông, được đan từ những thanh nứa dẹt, bên trên có mấy con cá đã mổ bụng phơi mình dưới nắng.
Đi ngang qua một cái giếng chung của cả bản trang, được xây bằng những tảng đá cuội lớn, bên trên có một cái giá gỗ treo sẵn một chiếc gàu nước.
Thiếu niên họ Tạ đi bên cạnh, thỉnh thoảng lại len lén liếc nhìn Lại Thiên. Lúc đi dạo ven sông, hắn gãi gãi đầu, vẻ mặt vừa ngưỡng mộ lại có mấy phần nghi hoặc, rốt cuộc không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Tiên sư… thế gian này thật sự có tu sĩ biết phi thiên độn địa, dời non lấp biển như lời các lão nhân trong làng vẫn kể sao?”
Câu hỏi này, nó có giống như khi Lại Thiên tự hỏi chính mình về điều đó trong những ngày tháng thuở thiếu niên. Thời đó hắn chỉ mới mười hai, mười ba tuổi, đã luôn tự hỏi về tiên đạo. Giờ đây cũng đã hơn mười năm trôi qua rồi. Thật, có chút hoài niệm.
Lại Thiên không lập tức đáp lời. Hắn dừng bước, cúi người nhặt lên một viên sỏi dẹt dưới chân. Viên sỏi có màu xám, mặt ngoài nhẵn bóng. Hắn cầm nó trong tay, ngón cái khẽ miết nhẹ, rồi dùng một lực vừa phải ném ra mặt sông.
Viên sỏi lướt trên mặt nước, nảy lên liên tiếp vài lần rồi mới chìm xuống, tạo nên từng vòng gợn sóng khuếch tán ra xa.
Mãi đến lúc đó, hắn mới quay đầu nhìn lại thiếu niên họ Tạ, giọng điệu không nhanh không chậm: “Ngươi mong muốn nó là như thế nào, thì nó chính là như vậy.”
Ngày đầu tiên khán thính Vọng Nguyệt Trang của Lại Thiên kết thúc ngắn ngủi.
Thái dương vừa mới nhô lên khỏi đỉnh núi xa xa, những luồng nắng ban mai ấm áp xuyên qua tầng lá cây rậm rạp, chiếu rọi xuống mặt đất ẩm ướt. Không khí buổi sớm còn mang theo vài phần hơi lạnh của sương đêm.
Từ phía trung tâm thôn làng, lại mơ hồ truyền đến những tiếng "Hự! Hự!" trầm hùng hữu lực.
Hắn men theo hướng phát ra âm thanh mà đi tới.
Chỉ thấy trước mắt là một quảng trường rộng lớn, mặt sân được nện bằng đất vàng, rắn chắc đến mức không một ngọn cỏ dại nào có thể mọc lên được. Trên sân có mấy chục người, từ tráng niên cho đến trung niên, đều đang phân thành hàng ngũ chỉnh tề, luyện tập quyền cước.
Quyền phong gào thét, mỗi một cú đấm thẳng tung ra đều mang theo tiếng xé gió vù vù. Cước ảnh liên tiếp, những cú đá quét ngang trông vô cùng mạnh mẽ, dứt khoát. Ánh mắt của hắn lại chuyển qua một góc khác của quảng trường, nơi có một đám hài tử chỉ độ bảy tám tuổi cũng đang đứng tấn, vụng về bắt chước động tác của người lớn, bộ dạng trông có chút buồn cười.
Ánh mắt của hắn chỉ đảo qua sân tập một chút, rồi dừng lại tại một gốc cổ thụ to lớn cách đó không xa.
Dưới bóng cây, một lão giả tóc bạc trắng, mặc một bộ y phục ngắn màu xanh chàm, đang ngồi trên một tảng đá xanh.
Trên tay lão đang cầm một cuốn trúc giản cũ kỹ, miệng không ngừng giảng giải điều gì đó.
Trước mặt lão, có khoảng gần hai mươi hài tử đang khoanh chân ngồi ngay ngắn trên mặt đất, chăm chú lắng nghe.
Hắn cũng không tiến lại gần, mà chỉ yên lặng tìm một gốc cây khác ở xa hơn, dựa vào thân cây xù xì, lặng lẽ quan sát. Khung cảnh này, không hiểu sao lại khiến hắn có một cảm giác quen thuộc đến lạ.
Đúng lúc này, Tạ Tử Du, thiếu niên ngày hôm qua dẫn đường cho hắn, từ một bên đi tới, có chút ngần ngại hỏi: "Tiên sư, ngài cũng có hứng thú với mấy thứ kinh đạo nhập môn của đám tiểu oa nhi này sao?"
Hắn không quay đầu lại, ánh mắt vẫn nhìn về phía lão giả và đám hài tử, giọng nói bình thản.
"Ta trước đây cũng từng làm tiên sinh, cũng xem như đã đọc qua một số kinh thư."
Tạ Tử Du nghe vậy, hai mắt sáng ngời, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Chỉ thấy y không nói gì nữa, chỉ nhanh nhảu chạy tới bên cạnh vị lão giả đang giảng bài, ghé tai nói nhỏ vài câu.
Vị lão sư kia nghe xong, liền ngẩng đầu nhìn về phía hắn, sau đó đem cuốn trúc giản trong tay đặt lên tảng đá, chậm rãi đứng dậy đi tới.
Lão giả chắp tay sau lưng, từ trong đám hài tử chậm rãi đi tới trước người hắn.
Khi khoảng cách chỉ còn chừng vài bước chân, lão liền dừng lại, hai tay ôm quyền, vô cùng trịnh trọng mà khom người thi lễ.
Toàn bộ động tác không một chút cẩu thả, thái độ cung kính kia cũng tuyệt không có nửa phần giả tạo.
Thấy đối phương hành đại lễ như vậy, hắn cũng không thể ngồi yên, bèn đứng dậy đáp lễ.
Sau khi hai người đứng thẳng người dậy, lão giả mới nhìn hắn, khẽ vuốt chòm râu bạc, trong mắt mang theo ý cười mà cất lời: "Lão hủ dạy học ở trang thôn này đã hơn nửa đời người, nhưng quả thực chưa từng nghe qua vị tiên sinh nào có khí chất điềm nhiên, xuất trần như ngài."
Lại Thiên nghe xong có chút động chỉ khiêm tốn đáp lại. “Tiên sinh quá lời, thực ra tại hạ cũng chẳng có gì hơn người.”
Nói đến đây, lão lại khom người lần nữa, thành khẩn nói:
"Nghe nói tiên sinh đến từ nơi khác. Không biết tiên sinh có thể quang lâm đến lớp học đơn sơ này, chia sẻ một vài điều kiến giải để cho đám trẻ được mở mang tầm mắt chăng? Dù chỉ vài lời thôi, cũng đã là phúc duyên rất lớn của bọn ta."
Nghe lão giả nói vậy, hiểu ý muốn trao đổi kiến thức trải nghiệm một chút, hắn cũng không tiện chối từ.
Hắn khẽ gật đầu, sau đó chậm rãi đứng dậy.
Đưa tay nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi mỏng trên vạt trường bào, hắn mới thong dong cất bước, tiến lại gần vị lão giả cùng đám hài đồng đang hết sức tò mò kia.
Hắn quả thực không hề giảng giải những đạo lý Nho học cao siêu, khó hiểu, mà chỉ lấy những điều mắt thấy tai nghe cùng sở học của bản thân, dùng ngôn từ mộc mạc nhất, kể cho bọn hài tử nghe về phong thổ địa lý của
Thương Diêu Đảo, về sự bao la cùng trù phú của Đông Hoa Quốc.
Lời kể của hắn tuy giản dị nhưng lại vô cùng rõ ràng, mạch lạc, không có một điểm nào tối nghĩa.
Vị lão sư ngồi một bên nghe vậy thì không ngớt gật gù, trong đôi mắt già nua ngập tràn vẻ tán thưởng cùng thán phục.
Còn đám hài đồng phía dưới, đứa nào đứa nấy đều nín thở lắng nghe, ánh mắt gắt gao dán chặt lên người hắn, trong veo và sáng rực, phảng phất như sợ chỉ cần chớp mắt một cái là sẽ bỏ lỡ mất câu chuyện kỳ diệu kia.
Buổi đàm đạo đang diễn ra được nửa chừng, thì một gã trung niên khác từ xa vội vã đi tới, đến trước mặt hai người rồi chắp tay nói: "Lão sư, trưởng làng cho mời tiên sư đến nói chuyện."
“Hảo, các vị, khi khác có dịp, chúng ta lại hàn thuyên.” Lại Thiên quay sang đám hài tử và cáo từ lão giả.