Thời Đại Mới (Phần 1: Đông Hoa Sơ Khởi Chí)

Chương 174: Đọa Tiên Uyên



Hắn đi theo gã trung niên kia, đến một ngôi nhà lớn nhất trong làng.

Ngôi nhà này đồng dạng cũng được dựng bằng gỗ, nhưng những cột gỗ chống đỡ đều to lớn kiên cố hơn hẳn những căn nhà khác.

Mái nhà có lẽ được lớp bằng mái ngói đất nung màu nâu sẫm, khiến cho cả căn nhà trông vô cùng vững chãi và có phần cổ kính.

Bước vào gian phòng chính, Lại Thiên nhận thấy nó rất rộng rãi và thoáng đãng. Hai bên có hai cửa sổ lớn mở toang, để cho ánh sáng và gió trời tự do lùa vào.

Trong phòng không bày biện cũng không ít đồ đạc, giống như những công cụ rèn chế gì đó và rất nhiều kinh thư.

Một bộ bàn ghế bằng gỗ lim đặt ở trung tâm và vài giá sách đơn sơ dựa vào tường.

Trên một chiếc ghế đặt cạnh một chiếc bàn dài đặt đối diện cửa sổ, ánh sắt hắt vào một lão ông khoảng bảy mươi tuổi đang ngồi đọc sách, thi thoảng còn lấy một vài dụng cụ kim loại hoặc gỗ được chế tác lên soi xét.

Tóc lão được chải gọn gàng về phía sau, một bộ ngắn được chăm sóc cẩn thận.

Thấy có động tĩnh, lão quay sang phía mấy bóng thân ảnh đang tiếng vào.

Đôi mắt lão sáng và sâu, nhìn thẳng vào Lại Thiên khi hắn đến trước mặt.

Lão ta phất tay.

"Được rồi, các ngươi lui ra cả đi."

Người đàn ông trung niên và Tạ Tử Du cúi đầu rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.

Cánh cửa gỗ được đóng lại.

Trong phòng chỉ còn lại hai người. Bầu không khí lập tức trở nên khác hẳn, trịnh trọng và có phần căng thẳng.

Vị trưởng trang nhìn Lại Thiên một lúc lâu, rồi mới cất giọng, từng tiếng một rõ ràng: "Ngươi, có thật sự là tu tiên giả?"

Lại Thiên vẫn giữ vẻ mặt bình thản. Mặc dù không hiểu sao câu hỏi đầu tiên của hắn nhận được lại là việc này.

Hắn không đáp lời. Thay vào đó, hắn đưa mắt nhìn chén trà bằng gốm đang đặt trên bàn, giữa hắn và lão trưởng trang.

Hắn không hề cử động tay chân, cũng không có bất kỳ dao động linh khí nào tỏa ra.

Chén trà từ từ bay lên khỏi mặt bàn, không một tiếng động. Nó lơ lửng giữa không trung, cách mặt bàn gỗ khoảng một gang tay, hoàn toàn bất động. Nước trà bên trong không hề gợn sóng.

Đôi mắt của vị trưởng lão mở lớn, hơi thở của lão gần như ngừng lại trong giây lát.

Lão nhìn chằm chằm vào chén trà đang lơ lửng, rồi lại ngước nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của Lại Thiên.

Một lúc lâu sau, lão mới thở ra một hơi dài.

"Quả nhiên là tu tiên giả. Bất quá, năng lực điều khống này, e là do tu vi còn quá thấp. Ngươi đã đạt đến Luyện Khí kỳ chưa?"

Lại Thiên giữ lưng thẳng, hai tay đặt trên đùi, ánh mắt hắn không rời khỏi người đàn ông lớn tuổi trước mặt.

Lão trưởng trang này, rõ ràng cảm giác được không khác nào một người phàm, lại toát ra một khí chất không hề tương xứng với thân phận.

"Thật không ngờ, các hạ cũng am tường về cảnh giới của tu tiên giả."

Sau một hồi im lặng, Lại Thiên rốt cuộc cũng cất lời, thanh âm có vài phần trầm thấp cùng ngưng trọng. "Tại hạ bất tài, tu vi quả thực chỉ mới đạt tới Linh Thể tầng thứ mười."

"Ồ? Vậy là còn chưa tới Luyện Khí kỳ sao?" Lão trưởng làng từ tốn đặt chén trà xuống, một tiếng "cạch" thanh thúy vang lên trong không gian tĩnh mịch. Lão không có nửa điểm kinh ngạc hay giễu cợt, ngữ khí bình thản như thể đang hàn huyên về chuyện thời tiết. "Tu vi như vậy, quả thật là quá thấp."

Trong lòng Lại Thiên chợt dâng lên một cỗ cảm giác khó chịu. Bị một kẻ phàm nhân dùng ánh mắt xem nhẹ tu vi của mình, đây là một loại tư vị cực kỳ không dễ chịu chút nào.

"Ngươi rốt cuộc đã làm cách nào để tới được nơi đây?" Lão trưởng làng đột nhiên hỏi, ánh mắt nhìn xoáy sâu vào Lại Thiên.

Lại Thiên hít vào một hơi thật sâu, trong mắt ánh lên một tia hồi tưởng. "Lão tiên sinh, câu hỏi này rất nhiều người trong trang đã hỏi qua tại hạ rồi. Ta chỉ biết mình bị cường địch truy sát, bất đắc dĩ phải nhảy xuống một thác sâu không thấy đáy. Về sau xảy ra chuyện gì, chính ta cũng không rõ. May mắn giữ được cái mạng này đã là vạn hạnh lắm rồi." Hắn nói, bàn tay phải bất giác siết chặt lại thành quyền.

"Thác sâu ư?" Lão trưởng làng khẽ nghiêng đầu. "Sau đó ngươi có phải đã rơi xuống một con sông lớn hay không? Không đúng, nếu thật là như thế, ngươi làm sao có thể sống sót mà đến được đây? Dọc đường trôi nổi theo dòng nước, ngươi không gặp phải thứ gì lạ lùng cả sao?"

"Lạ lùng?" Lại Thiên chau mày, cố gắng tìm kiếm trong mớ ký ức hỗn độn. "Tại hạ chỉ cảm thấy linh khí ở đó cực kỳ sung túc, ngoài thảm thực vật ra thì căn bản không có thứ gì đáng chú ý."

"Ngươi có trông thấy thứ gì không nên thấy hay không," lão trưởng làng nhấn mạnh từng chữ, "tỷ như... Huyễn Cảnh?"

Hai chữ "Huyễn Cảnh" vừa lọt vào tai, tựa như một đạo kinh lôi đánh thẳng vào thức hải, khiến cho đồng tử Lại Thiên trong nháy mắt co rụt lại thành một điểm nhỏ.

"Huyễn Cảnh? Tại hạ... quả thực trong lúc mơ hồ đã thấy qua một vài cảnh tượng không có thật." Giọng hắn bỗng nhỏ đi vài phần. Hắn không hề nói dối. Lúc tâm thần bị sát chiêu của địch nhân làm cho trọng thương, ý thức của hắn vẫn luôn phiêu đãng giữa thực và ảo. "Bất quá, trên đường trôi dạt theo con sông kia, phần lớn thời gian tại hạ đều lâm vào hôn mê sâu. Mặc dù... chỉ thoáng thấy được một vài cảnh tượng vốn không nên tồn tại!"

Một khung cảnh lập tức hiện lên rõ mồn một trong đầu Lại Thiên. Hắn thấy mình đã quay về ngôi nhà tranh quen thuộc tại Thạch Vĩ Thôn. Phụ mẫu của hắn đang hiền từ ngồi ngay trước mặt.

Hắn nhớ lại cái cảm giác đau đớn cùng tuyệt vọng khi nhận ra tất cả chỉ là ảo ảnh. Hắn đã từng có một thoáng bất giác muốn trầm luân vào nơi đó, vĩnh viễn không tỉnh lại. Nhưng thư sinh vô lo của Thạch Vĩ Thôn ngày xưa sớm đã chết rồi, đôi tay này của hắn đã nhuốm máu tươi của không biết bao nhiêu sinh mạng, hắn đã không còn là Lại Thiên của quá khứ.

Con đường này, không thể quay đầu.

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng khiến hắn rùng mình một cái. Không ngờ chính cái ý niệm kiên định đó lại giúp hắn thoát khỏi trói buộc của huyễn cảnh.

Lão trưởng làng lẳng lặng quan sát hết thảy biến đổi trên gương mặt Lại Thiên, từ bối rối chuyển sang thống khổ, rồi lại nhanh chóng khôi phục vẻ kiên định. Lão khẽ gật đầu, dường như đã chứng thực được điều gì. "Thì ra là có chuyện như vậy. Thảo nào ngươi có thể bình an đi qua được Trầm Huyễn Giang."

"Trầm Huyễn Giang?" Lại Thiên ngẩng phắt đầu lên, trên mặt không giấu nổi vẻ kinh ngạc tột độ.

"Chính là nó," lão trưởng làng khẳng định. "Đó là con sông trấn ải để tiến vào nơi này. Trừ phi tu vi đạt tới Nguyên Anh kỳ trở lên, hoặc lĩnh ngộ đạo tâm đủ cao thâm để dùng thần lịnh cường đại phá vỡ ảo ảnh, còn lại thì bất luận là phàm nhân hay tu sĩ, một khi đã rơi vào đều sẽ thần trí lạc lối, chìm trong tâm ma của chính mình mà bỏ mạng trước khi đến được hạ nguồn."

Lại Thiên chỉ cảm thấy một luồng hàn khí từ lòng bàn chân chạy vọt lên đỉnh đầu. Toàn thân hắn trong nháy mắt cứng đờ lại. "Đây... rốt cuộc là địa phận nào mà lại tồn tại một nơi hung hiểm đến thế?"

Lão trưởng làng nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm tựa như đầm cổ. "Nơi này chính là một mảnh tàn giới ẩn trong tạo hóa. Đọa Tiên Uyên."

Ba chữ "Đọa Tiên Uyên" vừa thốt ra, không khác nào một tiếng sét đánh ngang tai, khiến cho tâm thần Lại Thiên kịch liệt chấn động. "Tiền bối nói vậy là có ý gì? Nơi đây không phải là Thương Diêu đảo hay sao? Không dám giấu gì ngài, tại hạ đang có việc gấp cần đến Trường Minh thành!"

Sự kinh hoảng tột độ khiến hắn buột miệng nói ra mục đích của mình. "Không ngờ sự tình lại biến thành thế này!?"

"Nơi đây chính là Đọa Tiên Uyên," thanh âm của lão trưởng làng vẫn bình thản đến lạ thường, "là một tàn giới không tính là quá mức cổ xưa, nhưng cũng đã tồn tại không ít năm tháng rồi. Loại tàn giới này không dễ gì tìm thấy, bởi chúng nó xuất hiện cực kỳ ngẫu nhiên. Có tàn giới thì ẩn chứa cơ duyên tầng tầng lớp lớp, nhưng cũng có loại, chỉ có vào chứ không có ra."

Lại Thiên hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau, cố gắng giữ cho bản thân một tia thanh tĩnh cuối cùng. Loại cảm giác bất lực này, so với việc phải đối mặt với một tu sĩ cao giai còn đáng sợ hơn vạn phần. Hắn hít sâu một hơi, nỗ lực đè nén sự chấn động trong lòng. "Vậy không biết, có phương pháp nào để rời khỏi nơi đây hay không?"

Thấy bộ dáng của Lại Thiên, lão trưởng làng khẽ thở dài một tiếng, một tiếng thở dài hiếm hoi để lộ ra cảm xúc. "Rời khỏi đây... Ngươi đã là tu sĩ, dĩ nhiên là có biện pháp. Nhưng mà hiện tại, tạm thời không thể rời đi được.”

Một tia hy vọng vừa nhen nhóm trong mắt Lại Thiên đã bị dập tắt không chút lưu tình. "Vậy không biết đến lúc nào mới có đủ điều kiện để ly khai khỏi nơi này?"

Lão trưởng làng ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi màn đêm đặc quánh như mực đã bao phủ lấy vạn vật.

"Thứ nhất, tu vi của ngươi quá yếu, ít nhất cũng phải đột phá đến Luyện Khí sơ kỳ. Còn về thời điểm có thể rời đi, nhanh nhất cũng phải năm năm nữa."

Lời của lão trưởng làng vừa dứt, lọt vào tai Lại Thiên lại không khác gì một đạo thiên lôi đánh thẳng vào đỉnh đầu.

Lồng ngực hắn tức khắc như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, hô hấp cũng theo đó mà ngưng trệ đi một nhịp. Trong đầu hắn, hai chữ "năm năm" đang va chạm kịch liệt với một con số khác, một con số mà hắn vĩnh viễn không thể quên: chưa tới hai năm.

Đó chính là thời hạn cuối cùng trước khi độc chú trong cơ thể phá tan phong cấm, là cảnh tượng kinh mạch tấc tấc đứt đoạn, hồn phi phách tán mà hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được.

Nhưng Lại Thiên dù sao cũng không phải lần đầu đối mặt với tử cảnh, hắn lập tức cưỡng ép bản thân không để cho sự hoảng loạn lan tràn, rồi hít sâu một hơi. Luồng không khí mang theo mùi thảo mộc khô cùng hơi ẩm của gỗ mục tràn vào lồng ngực, giúp tâm thần hắn thoáng trấn tĩnh lại đôi chút. Hắn hiểu rõ, hoảng loạn vào lúc này chỉ có trăm hại mà không một lợi.

Hắn lập tức dời đi sự chú ý của mình, tập trung quan sát người đàn ông đang ngồi đối diện.

Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt dò xét của Lại Thiên, lão trưởng làng khẽ nhoẻn miệng cười, một nụ cười không hề hở răng. Lão cất giọng, âm thanh trước sau vẫn đều đều rõ ràng: "Ngươi không cần phải đoán già đoán non làm gì. Nếu đã vậy, chúng ta cứ nói thẳng ra một chút. Giới thiệu qua, bổn lão danh xưng Khí Nhân Ngũ Tổ, hiệu Thiên Tạo Tử. Không biết tiểu hữu tu hành ở nơi nào, đã từng nghe qua danh tiếng Địa Tâm Môn của Vân Vũ Quốc hay chưa? Ta chính là một trong các trưởng lão của môn phái đó.”

Lại Thiên bất giác lùi lại nửa bước, toàn thân căng cứng như một sợi dây đàn.

"Đúng như ngươi nghĩ, bổn lão đích xác là một tu tiên giả. Tu vi năm đó của lão phu... đã là nửa bước Kim Đan." Lão Tạo Thiên Tử này lại ôn tồn nói tiếp một câu sau cùng, một câu đủ để dọa cho Lại Thiên hồn vía lên mây.

Hai chữ "Kim Đan" vừa lọt vào tai, hai mắt hắn tức thì co rụt lại, hô hấp vốn đã bình ổn lại lần nữa trở nên dồn dập. Nửa bước Kim Đan, đó chính là tu sĩ Khuyết Đan hậu kỳ viên mãn.

Loại tồn tại này, chỉ sợ cần một cái ý niệm công kích thần thức cũng đủ để khiến hắn chết mà không biết mình chết như thế nào.

Không một chút do dự, Lại Thiên lập tức chắp hai tay lại, thân hình cúi gập xuống, một gối quỳ hẳn trên mặt đất, trán gần như chạm xuống nền nhà.

Giọng nói của hắn không che giấu nổi một tia run rẩy: "Tiền bối, vãn bối ngu muội, có mắt không tròng, xin tiền bối thứ tội."

Đáp lại hắn là một tràng cười lớn. "Ha ha ha ha!" Tiếng cười của lão giả cực kỳ sảng khoái, vang vọng khắp căn nhà gỗ, làm lớp bụi mỏng trên xà nhà cũng phải rung động rơi xuống. Lão khoát khoát tay, cử chỉ nhẹ nhàng mà thanh thoát.

"Đứng lên đi, đó đều là chuyện của trăm năm về trước rồi. Giờ đây, ta cũng chỉ là một lão già phàm nhân ở nơi này mà thôi."

Lại Thiên từ từ ngẩng đầu, trong mắt vẫn còn nguyên vẻ kinh nghi bất định.

Hắn thấy được trong đáy mắt lão già vừa thoáng qua một tia mất mát sâu không lường được, nhưng nó nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một vẻ an tường đến kỳ lạ. Lão cúi xuống nhìn đôi tay của mình, chậm rãi xòe ra, rồi lại nắm vào.

"Một thân tu vi đã sớm hóa thành hư ảo. Nhưng kỳ lạ thay, thọ nguyên của ta lại chẳng hề suy suyển chút nào. Có lẽ, đây là thiên phạt, là ông trời muốn tiếp tục dày vò cái lão già này."

Nghe đến đây, sự căng thẳng tột độ trong lòng Lại Thiên mới từ từ tiêu tán, thay vào đó là một cảm giác nhẹ nhõm khó tả. Hắn bất giác lẩm bẩm: "Thì ra là như vậy."