Hắn thẳng người lên, nhưng thần thái vẫn cung kính như cũ, chắp tay hỏi:
"Tại hạ cả gan, có một điều không rõ, không biết vì sao tiền bối lại lưu lạc đến nơi này?"
"Năm đó..." Lão giả mở miệng, ánh mắt nhìn vào một khoảng không vô định, dường như đã chìm vào hồi ức xa xưa.
"Bổn lão bị vây ở bình cảnh Khuyết Đan hậu kỳ viên mãn quá lâu, thủy chung vẫn không thể chạm đến cánh cửa của đại cảnh giới. Trong lòng nôn nóng, bèn quyết định xuất ngoại du ngoạn một phen, xem có thể tìm được cơ duyên đột phá hay không."
"Ta ngự không một đường bay về hướng bắc của Vân Vũ Quốc, đi qua không biết bao nhiêu thành trì, vượt qua một vùng sơn mạch kỳ lạ, rồi bất chợt phát hiện một con thác khổng lồ, dòng nước từ trên trời cao đổ xuống một vực sâu không thấy đáy. Đứng từ trên cao, ta đã có thể cảm nhận được linh lực ba động cực kỳ cường đại truyền ra từ bên dưới. Với tu vi lúc bấy giờ, ta không chút do dự mà lao thẳng xuống dò xét. Ai ngờ..." Lão chỉ lắc đầu, không nói hết câu.
Sự tò mò trong lòng Lại Thiên đã lấn át đi nỗi sợ hãi ban đầu, hắn tiếp tục truy vấn: "Vãn bối ngu muội, không hiểu vì sao tiền bối lại biết nơi này gọi là Đọa Tiên Uyên? Hơn nữa, tại sao ngài lại chắc chắn rằng tất cả những người đi qua Trầm Huyễn Giang đều phải chết? Chẳng phải... tại hạ và cả tiền bối ngài, chúng ta đều đang ở đây sao?"
"Bởi vì trước ta, đã có không ít trưởng lão đời trước của Vọng Nguyệt Trang này từng ngụ tại đây. Bọn họ đã dùng cả đời để nghiên cứu, toàn bộ đều ghi chép lại trong mấy cuốn cổ tịch kia." Lão đưa mắt về phía một cái kệ gỗ mục nát trong góc phòng, trên đó có mấy cuốn sách bằng da thú đã sờn rách. "Còn ta, ta ở đây cũng đã hơn trăm năm, nhờ vậy mà được đám thôn dân trong này tôn lên làm trưởng trang."
"Về con sông Trầm Huyễn Giang, ta không chỉ đọc được trong cổ tịch, mà còn tự mình trải nghiệm qua sự khủng bố của nó. Năm đó đi cùng ta còn có một vị trưởng lão của Thanh Lư Cung, thế lực chiếm cứ dãy cao sơn lớn nhất Vân Vũ Quốc, tu vi của y cũng là Khuyết Đan hậu kỳ, ngoài ra còn có vài tên môn đồ đệ tử nữa. Nếu bọn họ thực sự qua được sông, sau ngần ấy năm, chúng ta đã sớm gặp mặt nhau rồi."
"Vậy tại sao... chỉ riêng mình tiền bối là có thể bình an vượt sông?" Lại Thiên truy hỏi tới cùng, giọng điệu đã có phần dồn dập.
Lão trưởng trang thở hắt ra một hơi thật dài. Lão vươn tay, nhấc lấy một chiếc ấm trà bằng đất nung đặt trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh. Thân ấm mang màu nâu sẫm, bề mặt thô ráp, có một quai cầm đơn sơ.
Lão chậm rãi rót ra một chén, một luồng khói trắng mỏng manh từ miệng chén lượn lờ bay lên.
"Chuyện này, lại phải nói ngược về năm đó..."
Ánh mắt lão hướng ra ngoài ô cửa sổ, nhìn về những ngọn núi xa xăm ẩn hiện sau những tán cây cuối thung lũng. Giọng lão trở nên thanh thản một cách lạ thường, nhưng lại phảng phất một tia tiếc nuối.
Cảnh vật trước mắt dần phai mờ, thay vào đó là những hình ảnh từ quá khứ.
Hồi ức của lão, tựa như được một cơn gió từ quá khứ thổi về...
…
Thiên Tạo Tử.
Ngọn gió trên đỉnh Triều Sơn lướt qua mái tóc đen dài của hắn, một mái tóc chỉ được buộc gọn lại bằng một dải lụa trắng đơn sơ.
Từ đây nhìn xuống, những dãy núi trập trùng của Tân Liên Quận đều chìm trong biển mây mênh mông, trông như những hòn đảo nhỏ cô độc.
Hắn đứng đó, một tay đặt hờ lên chuôi kiếm đeo bên hông. Vỏ kiếm được sơn mài đen bóng, còn chuôi kiếm lại được quấn bằng những sợi kim loại màu bạc, vừa lạnh lẽo lại vừa ráp tay.
Hắn là Thiên Tạo Tử, đại đệ tử của Tân Kiếm Môn, năm nay mười chín tuổi.
Hơi thở của hắn trầm ổn mà kéo dài, lồng ngực phập phồng một cách nhịp nhàng, cảm nhận được dòng nội lực của kẻ luyện võ đang cuồn cuộn trong từng thớ thịt.
Khi hắn xoay người bước xuống, Tương Y đã đứng chờ sẵn dưới một gốc tùng cổ thụ.
Nàng vận một bộ y phục màu hồng nhạt, ống tay áo rộng được viền bằng chỉ trắng tinh tế. Mái tóc nàng được búi cao một cách đơn giản, để lộ ra chiếc cổ trắng ngần và vài sợi tóc mai đang khẽ bay trong gió.
Nàng là một vị tiểu thư có tiếng ở Tân Liên Quận, và cũng là thanh mai trúc mã của vị đại đệ tử ưu tú nhất Tân Kiếm Môn.
Nàng không nói lời nào, chỉ lặng lẽ đưa cho Thiên Tạo Tử một chiếc khăn tay.
Hắn nhận lấy, cảm nhận được sự mềm mại cùng hơi ấm từ tay nàng truyền sang. Khi hắn đưa khăn lên lau đi những giọt sương còn đọng trên trán, một mùi hương thảo mộc dịu nhẹ từ chiếc khăn khẽ phả vào mũi.
Vài năm sau, trong một gian phủ đệ rộng lớn của Tạo gia, hắn lần đầu tiên được bế Niệm Từ.
Đứa bé nằm gọn trong hai cánh tay hắn, nặng hơn hắn tưởng. Làn da nó mềm mại và ấm áp, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn phả ra mang theo mùi sữa thoang thoảng.
Một ngón tay bé xíu của nó vô thức nắm lấy ngón út của hắn, một cái nắm yếu ớt nhưng rõ ràng. Hắn ngắm nhìn nó, rồi ngẩng đầu nhìn Tương Y đang tựa mình bên thành giường, nét mặt nàng có chút mệt mỏi nhưng đôi môi lại khẽ nở một nụ cười.
Rồi một ngày, trưởng môn của hắn dẫn về một người đàn ông.
Người này thân mặc đạo bào màu xám, mái tóc bạc trắng như cước nhưng khuôn mặt lại không có lấy một nếp nhăn. Ông ta không mang theo bất cứ binh khí nào, trong tay chỉ có một cây gậy chống với phần cán được làm từ bạch ngọc.
Vị tiên nhân đó đặt một ngón tay lên trán hắn. Một luồng khí thanh lương lạnh buốt đột ngột chạy dọc sống lưng hắn, sau đó lan toả ra khắp kinh mạch toàn thân, một cảm giác tê dại nhưng tràn đầy sức mạnh mà hắn chưa bao giờ được biết đến.
Thiên Tạo Tử trong khoảnh khắc đó đã nhìn thấy một con đường hoàn toàn mới mở ra trước mắt. Hắn cúi đầu bái sư, không có một tia do dự.
Những chuỗi ngày bế quan dài đằng đẵng bắt đầu. Trong căn thạch thất trống rỗng, chỉ có một chiếc bồ đoàn bằng cói, một ngọn nến leo lét và bốn bức tường đá lạnh lẽo.
Hắn ngồi đó, ngày này qua ngày khác, dẫn dắt linh khí từ thiên địa tiến vào cơ thể, lưu chuyển qua các khiếu huyệt, tẩy kinh phạt tủy.
Mỗi lần kết thúc một đợt bế quan, khi hắn đẩy cửa đá bước ra, cơ thể đều trở nên nhẹ bẫng, sức mạnh lại tăng lên một cách rõ rệt.
Mỗi lần hắn trở về nhà, căn nhà dường như không có gì thay đổi. Vẫn là khoảng sân được lát đá phiến, vẫn là cây hòe già cỗi trước cổng.
Nhưng Niệm Từ thì khác. Lần đầu hắn về, thằng bé chỉ đứng đến đầu gối hắn. Lần sau, nó đã cao đến hông hắn. Và lần sau nữa, nó bắt đầu học cách né tránh ánh mắt của hắn.
Tương Y vẫn luôn ở đó chào đón hắn. Nàng sẽ giúp hắn cởi áo choàng, mang nước cho hắn uống.
Nhưng nụ cười của nàng dường như không còn chạm đến đáy mắt. Bàn tay nàng mỗi khi chạm vào tay hắn, đều có một sự rụt rè thoáng qua.
Thiên Tạo Tử thấy hết tất cả những điều đó. Nhưng hắn tự nhủ với lòng mình, đây là cái giá phải trả, là sự hy sinh cần thiết, không đáng là gì so với đại đạo trường sinh ở phía trước.
Hắn tin rằng chỉ cần mình trở nên đủ mạnh trên con đường tu luyện, cuộc đời của hắn, của thê tử và con trai hắn sẽ vĩnh viễn mỹ mãn.
Tu vi mới mang đến những kẻ thù mới. Những môn phái từng có tranh chấp với Tân Kiếm Môn, những võ giả năm xưa từng đánh bại hắn, giờ đây đều bị hắn tìm đến tận cửa.
Hắn không còn dùng đến kiếm pháp của hạng phàm nhân nữa. Một cái phất tay của hắn đã có thể ngưng tụ ra kiếm khí vô hình, chém gãy cả cột trụ của một toà nhà.
Hắn thanh trừng từng kẻ một, kết thù chuốc oán vô số, dùng máu tươi để nhuộm đỏ con đường tu tiên của chính mình.
Nhưng cơn ác mộng chân chính lại xảy ra vào một đêm trăng tròn.
Khi đó, hắn đang ở trên một đỉnh núi cách nhà ngàn dặm, giao đấu với một tu sĩ khác để tranh đoạt một viên khoáng thạch đang phát ra ánh sáng hoàng kim nhàn nhạt.
Đột nhiên, miếng ngọc giản truyền tin cất trong ngực áo hắn nóng rực lên. Hắn vội vàng rút ra. Miếng ngọc vốn màu xanh biếc, trơn nhẵn, giờ đây bắt đầu xuất hiện một vết nứt nhỏ.
Vết nứt đó nhanh chóng lan ra như mạng nhện, rồi chỉ nghe một tiếng "rắc" giòn tan, nó vỡ thành từng mảnh vụn ngay trong lòng bàn tay hắn, hóa thành bột phấn rồi rơi xuống theo kẽ tay.
Trong nháy mắt, hắn bỏ lại đối thủ, bỏ lại cả viên khoáng thạch, điên cuồng ngự khí lao đi. Gió rít lên bên tai, cảnh vật hai bên nhòe đi thành những vệt màu. Hắn thúc ép linh lực đến cực hạn, đến mức kinh mạch toàn thân bắt đầu đau nhói.
Khi hắn đáp xuống, cổng chính của Tạo gia đã sụp đổ hoàn toàn, một nửa cánh cổng gỗ cháy đen nằm chỏng chơ trên mặt đất.
Mùi khói lửa gay mũi và mùi máu tanh nồng xộc vào khoang mũi hắn, trước cả khi hắn kịp nhìn rõ mọi thứ.
Những cột nhà bằng gỗ lim giờ chỉ còn là những gốc cột cháy dở, trơ trọi chỉa thẳng lên bầu trời đêm. Không một âm thanh, không một chút dấu hiệu nào của sự sống. Hắn bước đi trên đống tro tàn và gạch vụn.
Bàn chân hắn đột nhiên đá phải một vật gì đó.
Hắn cúi xuống, nhặt nó lên.
Đó là một mảnh vải màu xanh lam nhạt, đã dính đầy máu khô và tro bụi, trên một góc vải còn sót lại hình thêu của một nhành hoa mai.