Thời Đại Mới (Phần 1: Đông Hoa Sơ Khởi Chí)

Chương 176: Thiên Tạo Tử (Hạ)



Một tháng sau.

Trước sơn môn Trường Diệp Phái, thân ảnh Thiên Tạo Tử sừng sững hiển hiện, trường kiếm trong tay vẫn còn đang nhỏ từng giọt tiên huyết.

Từng giọt, từng giọt huyết dịch thuận theo thân kiếm lăn dài, lướt qua hộ thủ bằng thanh đồng rồi tí tách nhỏ xuống thềm đá xanh, tụ lại thành từng vũng nhỏ. Nhất thân bạch bào trên người hắn, giờ đây đã bị nhuốm đầy những mảng huyết sắc, trông đến kinh tâm động phách.

Ngay trước mặt hắn, thi thể của Trường Diệp Phái trưởng môn sau cùng cũng chậm rãi ngã xuống. Hai mắt người này vẫn trợn trừng, vẻ kinh hãi tột độ vẫn còn đọng lại trên gương mặt.

Thiên Tạo Tử lại không thèm liếc mắt nhìn đến thi thể kia một lần. Ánh mắt hắn chỉ lẳng lặng nhìn vào một khoảng hư không vô định, khuôn mặt không có nửa điểm cảm xúc.

Hắn cứ đứng bất động như vậy một hồi lâu, bốn phía tĩnh lặng như tờ, chỉ có tiếng gió núi rít qua khe đá cùng thanh âm huyết dịch nhỏ giọt đều đặn đến lạnh người.

Một lúc sau, cổ tay hắn khẽ động, máu tươi trên thân kiếm liền bị vẩy đi, trong không khí vạch nên một đường huyết tuyến yêu dị. "Soạt" một tiếng khô khốc, trường kiếm đã được tra vào vỏ.

Hắn xoay người, cất bước rời đi, bỏ lại sau lưng một Trường Diệp Phái đã bị diệt môn. Trong lòng không hề có khoái cảm của việc báo thù, cũng chẳng có chút nhẹ nhõm nào, chỉ còn lại một cỗ cảm giác hư không trống rỗng, so với gió núi còn muốn rét lạnh hơn.

Sau đó, hắn tìm đến Địa Tâm Môn. Môn phái này toạ lạc trên một vùng cao nguyên rộng lớn, cũng là một trong những môn phái cường đại nhất Vân Vũ Quốc.

Hắn khoác lên người một thân ma y màu tro, đi tới cửa nhập môn.

Hai năm sau, từ trong tay một vị trưởng lão, Thiên Tạo Tử thỉnh nhận một cây đoán tạo chuỳ. Cán búa làm bằng Thiết Mộc, đầu búa là Hắc Thiết, cầm vào nặng trịch.

Hắn bước tới một toà hoả lò, từ bên trong gắp ra một khối phôi sắt đã được nung đỏ rực, đặt lên thiết đe rồi bắt đầu vung búa. "Coong", "coong", từng nhát, lại từng nhát một.

Vô cùng đều đặn, tựa như một cỗ máy không có tình cảm. Thanh âm đoán đả khô khốc mà đinh tai vang vọng không ngừng, tựa hồ muốn át đi hết thảy tạp niệm trong đầu hắn.
Ở trong hoàn cảnh địa hoả cực độ khắc nghiệt này, tu vi của hắn lại tăng tiến không ngừng, chẳng biết từ khi nào đã đột phá Trúc Cơ Kỳ.

Cứ như vậy trải qua vô số thăng trầm, sau cùng đột phá đến Khuyết Đan Hậu Kỳ.

Thế nhưng, loại sức mạnh này không mang đến cho hắn bất cứ thứ gì, ngoại trừ việc khiến cho nhục thân ngày một cứng rắn, và trái tim thì ngày một nguội lạnh.

Trong những năm tháng đằng đẵng đó, chỉ có một người thỉnh thoảng sẽ tìm đến hắn.

Đó là Viêm Hồng Chi, một gã tu sĩ của Thanh Lư Cung, thân vận một bộ đạo bào màu đỏ son.

Hôm nay gã mang đến một vò liệt tửu, đặt nó lên một khối nham thạch nóng hổi cạnh hoả lò.

Thiên Tạo Tử thấy vậy liền ngừng tay, ngồi xuống đối diện.

Viêm Hồng Chi rót rượu ra hai chiếc bát sành, đoạn cất giọng phàn nàn: "Tạo huynh, lần sau chúng ta ra ngoài đối ẩm như mọi khi đi. Ngươi cũng biết ta tu Mộc hành công pháp, còn nơi này của ngươi thì quanh năm suốt tháng hỏa khí ngút trời. Cứ ở đây mãi, không sớm thì muộn ta cũng bị nung thành than mất."

Thiên Tạo Tử một hơi uống cạn sạch, "khà" một tiếng đầy sảng khoái rồi đáp: "Được, được, Viêm huynh. Lần này quả thực có chút bận rộn nên mới phải qua loa như vậy. Đợi lần sau, Thiên mỗ nhất định dẫn huynh đi du ngoạn sơn thuỷ, đến lúc đó chúng ta tha hồ vừa uống rượu vừa ngắm cảnh."

"Hảo! Câu này là do chính miệng ngươi nói đó." Viêm Hồng Chi cười ha hả, cũng nâng bát uống cạn, sau đó cả hai chỉ trầm mặc mà đối ẩm.

Có khi, Viêm Hồng Chi đến đối ẩm cùng hắn, có khi, hắn lại uống một mình.

Thỉnh thoảng, trong cơn say, từ yết hầu khô khốc của hắn lại bất giác bật ra một cái tên được gọi bằng thanh âm khàn khàn, vỡ nát: "Tương Y".

Rốt cuộc, trong một lần tình cờ du ngoạn tìm cơ duyên, hắn cùng Viêm Hồng Chi tìm thấy nơi đó, rồi cùng nhau phi xuống ngọn thác hùng vĩ.

Dòng nước lạnh buốt thấu xương.

Ngay khoảnh khắc hắn hoàn toàn chìm vào trong nước, cảnh vật trước mắt đột ngột đại biến.

Hắn kinh ngạc phát hiện bản thân đang đứng giữa phủ đệ quen thuộc của Tạo gia. Cây hòe cổ thụ trước cổng vẫn đứng sừng sững ở đó, đổ bóng dài xuống thềm sân lát đá xanh. Một vài gia nhân vẫn cung kính mời chào.

Rồi hắn thấy nàng.

Tương Y đang đứng dưới mái hiên, vẫn vận bộ sam y màu lam của ngày nào, khoé miệng khẽ nở một nụ cười dịu dàng nhìn hắn.

Nụ cười đó, từng đường nét, giống hệt như trong tận cùng ký ức của hắn, không sai một phân một hào.
Một tiểu hài đồng từ trong nhà chạy ra, chính là Niệm Từ.

Tiểu tử vội chạy đến, hai tay ôm chầm lấy chân hắn.
Nhục thân của một tu sĩ Khuyết Đan theo bản năng mà phản ứng, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Lý trí đang điên cuồng gào thét khiến cho hắn bất giác không nhận ra những thứ này đều là giả. Bàn tay hắn lại không kìm được mà run lên bần bật.

Hắn nhìn Tương Y, lại nhìn Niệm Từ đang ngước đôi mắt trong veo lên nhìn mình. Trái tim, thứ mà hắn tưởng đã chết lặng từ trăm năm trước, bỗng nhiên co thắt lại một cái, đau đớn đến cực điểm.

Mặc kệ. Hắn quyết định mặc kệ hết thảy.

Hắn cúi người, dang rộng vòng tay ôm trọn cả hai người vào lòng. Hắn cảm nhận được hơi ấm quen thuộc từ thân thể họ, ngửi thấy mùi hương thảo mộc thanh dịu trên mái tóc Tương Y…

Nàng chỉ lẳng lặng tựa vào ngực hắn, dùng thanh âm mềm mại như gió thoảng, hỏi một câu: "Tướng công, chàng... sẽ lại rời xa chúng ta để tiếp tục bước trên con đường tiên đạo vô tình kia sao?"

Tiếng cười trong trẻo của Niệm Từ ngay sau đó cũng vang lên the thẻ.

Hắn khép mắt lại. "Tương Y, Từ nhi, ta thề..." hắn thì thầm, thanh âm khản đặc đến cực điểm, "...nguyện từ bỏ tiên đạo... chỉ để được ở lại nơi đây."

Lời thề vừa thốt ra, hơi ấm trong vòng tay hắn tức thì tan biến.

Hình ảnh Tương Y và Niệm Từ rung động như ảnh trong nước, rồi vỡ ra thành một làn sương mù xám xịt.

“Tương Y, Từ nhi, đừng đi, đừng rời bỏ ta!”

Tiếng thét lớn văng vẳng trong tâm thức khiến Thiên Tạo Tử mở mắt. Lưng hắn đang tựa vào một tảng đá ẩm ướt ven sông. Hắn nhận ra đây chỉ là huyễn cảnh.

Hắn thử vận chuyển linh lực. Không có gì cả. Đan điền vốn sung mãn linh lực, giờ đây đã sụp đổ, trống rỗng.

Đan nguyên vỡ nát, kinh mạch khô héo.

Hắn giơ tay lên, nhìn vào bàn tay của một gã phàm nhân. Hắn, đã mất đi tất cả.

Một tiếng cười khẽ từ cổ họng hắn bật ra, ban đầu rất nhỏ, sau đó càng lúc càng lớn, cuối cùng hóa thành một tràng khóc điên dại khàn đặc, vang vọng bên bờ sông.

Hắn cứ ngồi như vậy. Một ngày. Hai ngày. Ba ngày. Tới buổi chiều ngày thứ ba, hắn thấy một vật màu trắng theo dòng nước trôi tới, dừng lại ngay trước mặt.

Đó là một khối cốt trắng, toàn thân chớp quang đỏ thẫm như máu.

Hắn liếc mắt một cái liền nhận ra nó. Thân bảo của Viêm Hồng Chi.

Hắn run rẩy vươn tay, nhặt khối cốt bội lên. Nó lạnh lẽo và cứng rắn. Hơi ấm cuối cùng, cũng đã tan biến.

Lão giả Thiên Tạo Tử ngưng lại câu chuyện. Lão xoay người, đối diện với gã thanh niên. Đôi mắt vốn vẩn đục của lão giờ đây trong suốt lạ thường, phản chiếu ánh lửa hừng hực từ hoả lò.

"Ngươi nói xem, tiểu tử," lão hỏi, giọng khàn khàn mà chậm rãi, "con đường tu tiên mà chúng ta đang đi... rốt cuộc là vì cái gì?"

Lại Thiên thần sắc nghiêm lại, nhưng vẫn có chút khó nói. “Tại hại… cũng không biết nữa. Ta không có lựa chọn nào khác…”

“Ha ha ha, được rồi, một ngày nào đó ngươi sẽ nhận ra mà thôi.” Thiên Tạo Tử hiểu điều đó, Lại Thiên bất quá cũng chỉ là một thanh niên chưa sống được qua ba mươi năm, đạo lý thâm sâu hắn căn bản không hiểu thấu.

Bên trong chính đường Vọng Nguyệt Trang, không khí tĩnh mịch lạ thường, chỉ có thanh âm vù vù của ngọn gió lạnh luồn qua khe cửa gỗ cũ kỹ, mang theo một tia hơi ẩm. Hắn thân hình đứng thẳng, hai tay chắp lại trước ngực, thần sắc ngưng trọng, ánh mắt nhìn không chớp mắt vào Thiên Tạo Tử đang ngồi đối diện.

"Vãn bối có một chuyện sinh tử, không dám giấu giếm tiền bối," Giọng Lại Thiên trầm thấp mà hữu lực, vang vọng trong căn phòng.

"Trong người tại hạ hiện mang một đạo linh độc ấn chú, nhiều nhất hai năm nữa sẽ hoàn toàn phát tác. Đến lúc đó, sợ rằng chưa kịp làm xong việc cần làm, đã phải thân tử đạo tiêu. Kính xin tiền bối nếu có cách hoá giải, tại hạ nguyện ý tuân theo mọi phân phó, tuyệt không hai lời!"

Thiên Tạo Tử ngồi trên chiếc ghế gỗ lim, lưng thẳng tắp tựa vào thành ghế đã nhẵn bóng như ngọc. Lão đưa một tay vuốt chòm râu bạc, khoé mắt hơi nheo lại, khoé miệng lại nhếch lên một tia tiếu ý như có như không.

"Tiểu tử nhà ngươi, ngược lại có vài phần phong thái của lão phu năm đó. Tuổi còn trẻ mà đã gặp phải sóng gió bực này."

Giọng lão chợt trầm xuống, tia tiếu ý cũng thu lại.

"Hừm, lão phu hiện tại tu vi không có, về đan dược lại càng không am hiểu, căn bản là bất lực. Nhưng mà, ở Vọng Nguyệt Trang trăm năm ròng rã, lão phu cũng nghiên cứu không ít cổ tịch nơi đây. Giúp ngươi gia cố thêm cấm chế, kéo dài thời gian độc phát thì có thể làm được. Chỉ có điều…"

Lại Thiên vẫn giữ nguyên tư thế, ánh mắt không một tia dao động: "Xin tiền bối cứ việc nói thẳng, vãn bối nhất định nghe theo."

"Đầu tiên," Thiên Tạo Tử giơ một ngón tay lên, "ngươi phải đột phá Luyện Khí kỳ, sau đó quay lại đây tìm ta."

"Luyện Khí kỳ?" Hàng mày của hắn khẽ nhíu lại. "Vãn bối vừa mới phá tam tiểu chi cảnh chưa được bao lâu, muốn trong vòng hai năm ngắn ngủi đột phá đại cảnh giới, e rằng…"

"Việc đó ngươi không cần lo," Thiên Tạo Tử lắc đầu. "Từ lúc nghe ngươi nói đã đạt Linh Thể tầng mười, lão phu đã có suy tính. Trước mắt, ngươi cần đi ra ngoài cổ trận, săn một loại Linh Thú hạ giai."

"Linh thú hạ giai… tu vi tương đương Luyện Khí sơ kỳ." Lại Thiên lẩm bẩm, trong óc nhanh chóng tính toán.

"Không sai," Thiên Tạo Tử gật đầu. "Nhưng Linh Thú so với các bậc thực thú cao hơn lại không có linh trí, chỉ dựa vào bản năng. Chỉ cần có chút công pháp cùng sách lược thích hợp là có thể ứng phó. Còn làm thế nào, đó là chuyện của ngươi. Nếu đến bản lĩnh cỏn con ấy cũng không có, thì còn nói gì đến vấn thiên đại đạo."

Lại Thiên hít vào một hơi thật sâu, rồi chậm rãi thở ra. Hắn cúi người xuống thấp hơn, hai tay vẫn chắp trước ngực: "Vãn bối đã minh bạch."

Sau khi trao đổi xong, hắn lần nữa thi lễ rồi xoay người, sải bước hướng về cửa chính. Hắn đẩy cánh cửa gỗ nặng nề, một vạt nắng từ bên ngoài tức thì chiếu vào, rọi lên một vệt sáng trên sàn nhà đầy bụi. Hắn bước qua ngưỡng cửa, một đường đi thẳng đến bãi đồng hoang cách Vọng Nguyệt Trang không xa.