Bãi đất trống trải hiện ra, cỏ dại mọc lởm chởm trên nền đất khô khốc, xen kẽ là vài tảng đá trơ trọi. Lại Thiên đứng giữa không gian trống trải, thân hình nhất thời bất động. Đột nhiên, thân ảnh hắn khẽ động.
Chân phải bước lên, tay phải đã rút thanh đoản kiếm bên hông.
Một đạo hàn quang loé lên dưới nắng.
Thân hình hắn lao vút đi, mũi kiếm đâm thẳng vào hư không, rồi đột ngột thu về, xoay người chuyển kiếm cho tay trái đang cầm Xích Vương Dao. Lưỡi dao quang mang đỏ rực như máu vẽ ra một đường vòng cung hiểm ác.
Hắn không hề dừng lại, liên tiếp thi triển các loại thân pháp tấn công, né tránh, thân hình di chuyển khắp bãi đồng trống. Linh lực từ cơ thể tuôn ra, bao bọc lấy hai món hung khí, tạo nên những tiếng xé gió vun vút.
Ước chừng sau một nén nhang, thân hình đang di chuyển của hắn đột ngột khựng lại.
Hắn hạ hai tay xuống, ánh mắt nhìn vào thanh Xích Vương Dao. Lưỡi dao quả thực sắc bén, chuyên dùng cho những đòn tấn công chớp nhoáng và chí mạng. Hàng mày của hắn nhíu chặt, quai hàm khẽ nghiến lại.
"Không ổn." Hắn tự lẩm bẩm. "Thân pháp này cùng Xích Vương Dao, nếu với tu vi Linh Thể tầng mười của ta dùng để giao thủ với tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ thì dư sức hiểm hóc. Nhưng Linh Thú lại là chuyện khác. Da thịt chúng nó cứng rắn sức mạnh đến từ nhục thân. Loại sát thương đâm cắt này e rằng không đủ, phải cần đến một thứ thuần tuý về kình lực mới có cơ hội."
Hắn đem hai món pháp khí thu lại vào bên hông, bắt đầu đi đi lại lại trên bãi đất, gót chân giẫm lên đám cỏ khô phát ra những tiếng loạt xoạt đều đều. Trong đầu hắn, vô số ý niệm chạy qua. Đột nhiên, bước chân hắn dừng lại, một ký ức chợt hiện về.
Lại Thiên đứng thẳng người, tay phải phất về phía khoảng không trước mặt. Một đạo hắc quang từ trong tay áo bắn ra, nhanh chóng ngưng tụ lại giữa không trung.
Một cây trường côn toàn thân đen tuyền, dài chừng một mét rưỡi hiện ra, vững vàng rơi vào trong tay hắn. Chính là Hắc Huyễn Côn.
Hắn có một tia ngập ngừng. Cây côn này so với những binh khí hắn thường dùng cho một cảm giác nặng nề và đặc quánh hơn hẳn. Hai tay hắn nắm lấy thân côn, một luồng khí lạnh lẽo cứng như sắt truyền vào lòng bàn tay.
Hắn thử rót một luồng linh lực nhỏ vào bên trong, thân côn cũng không có phản ứng gì đặc biệt. Hắn hít vào một hơi, hai tay dùng toàn lực quét ngang một đường.
Một tiếng "vù" trầm đục vang lên! Luồng kình phong do cú vung côn tạo ra ép đám cỏ dại rạp xuống mặt đất, cuốn tung một đám bụi mù cách đó vài trượng.
Hắn lập tức nhận ra, cây côn này không giống như kiếm pháp của hắn, không biết có thể dùng nó để đâm, để quét như trường kiếm không. Bất quá, nó chắc chắn mang trong mình kình lực thuần túy dùng để đập nát đối thể.
Chỉ có điều, động tác dụng côn của hắn lúc này lại vô cùng thô kệch, động tác không hề có sự liên kết. E rằng muốn sử dụng thanh Hắc Huyễn Côn này, cần phải có một công pháp tương ứng thì họa may.
Ý nghĩ về việc cần có công pháp tương thích loé lên trong đầu.
Hắn nhớ tới hai quyển kinh lúc đó lấy được từ trong mật thất Thái gia. Lại Thiên đưa mắt nhìn quanh, rồi sải bước về phía một gốc cây cổ thụ ở rìa bãi đất. Tán cây um tùm che khuất một khoảng không gian, tạo thành một bóng râm thanh mát.
Đứng dưới gốc cây, tay áo hắn lại vung lên. Một chiếc bàn nhỏ bằng gỗ, mặt bàn nhẵn bóng, bốn chân điêu khắc đơn giản, từ trong tay áo bay ra, nhẹ nhàng đáp xuống đất. Tay áo lại vung lên lần nữa, một chiếc bồ đoàn dày dặn cũng hiện ra, im ắng đặt trên mặt đất.
Lại Thiên khoanh chân ngồi xuống bồ đoàn, đặt Hắc Huyễn Côn ngay bên cạnh. Hắn từ trong túi trữ vật lấy ra hai quyển sách đặt lên bàn. Quyển thứ nhất bìa da thú màu nâu sẫm, bốn góc đã sờn cũ, viết bốn chữ "Phá Phong Côn Pháp". Quyển thứ hai bìa lụa màu xanh lam, trông mới hơn nhiều, đề hai chữ "Thái Hư Khống Quyết".
Tâm niệm hắn khẽ động, hai tay bắt một ấn quyết đơn giản rồi đặt lên đầu gối, hai mắt từ từ khép lại.
Dưới sự điều khiển của thần thức, hai quyển kinh pháp lơ lửng bay lên khỏi mặt bàn, huyền phù ngang tầm mắt.
Thần thức của hắn đầu tiên tiếp cận quyển "Thái Hư Khống Quyết".
Chỉ trong nháy mắt, hắn đã nhận ra bộ pháp quyết này yêu cầu người tu luyện phải có linh lực Luyện Khí kỳ trở lên mới có thể bắt đầu tu tập. Hắn mở mắt ra, thần thức khẽ động, quyển sách liền nhẹ nhàng bay trở lại mặt bàn, rồi được hắn thu vào túi trữ vật.
Bây giờ, trên bàn chỉ còn lại quyển "Phá Phong Côn Pháp". Lại Thiên tập trung toàn bộ tâm thần, thần thức cường đại lập tức bao phủ lấy quyển bí pháp. Quyển sách tự động lật từng trang, từng hàng chữ cổ cùng những hình vẽ mô tả chiêu thức liên tục được khắc sâu vào trong óc của hắn.
Bí pháp: Phá Phong Côn Pháp
Tổng Luận
Phá Phong Côn Pháp, tông chỉ của nó không nằm ở chiêu thức hoa mỹ hay thế pháp phức tạp, mà chủ về hai chữ: Khoái (Nhanh) và Lực. Toàn bộ tâm pháp đều xoay quanh việc thôi phát kình lực của trường binh khí đến cực hạn, dùng để trấn áp, phá tan nhục thân phòng ngự của đối thủ.
Nguyên lý của nó, là lấy thân làm trục, lấy eo hông cùng bả vai làm nguồn phát kình, tạo ra lực xoáy ly tâm, sau đó đem linh lực rót vào binh khí, khuếch đại lực đạo đó lên đến mức kinh người.
Phụ Trợ Thần Thông: Phá Phong Phi Hành
Đây là một môn phụ trợ thần thông, đem nguyên lý của côn pháp áp dụng vào thuật ngự khí phi hành. Khi thi triển, tu sĩ không chỉ đơn thuần dùng linh lực nâng đỡ pháp khí, mà còn điều động một phần linh lực ngưng tụ thành một đạo vô hình trùy hình khí trường tại phía trước. Khí trường này có diệu dụng chủ động phá khai khí lưu, triệt tiêu phong trở đến mức tối đa. Cùng lúc đó, một luồng linh lực khác được áp súc rồi phụt ra phía sau, tạo thành một lực đẩy cường mãnh và tập trung. Nhờ hai tác động này, tốc độ phi hành do đó tăng vọt, tu sĩ đồng giai căn bản không phải đối trọng khi so về tốc độ.
Đấu Pháp Thần Thông
Côn pháp được chia làm ngũ trọng cảnh giới, mỗi một tầng là một sự lột xác về khả năng vận dụng kình lực và tốc độ.
Tầng Thứ Nhất: Vô Côn Định Thể
Đây là tầng cơ sở, chủ về luyện tập năm thức căn bản đến mức lô hoả thuần thanh, khiến chúng trở thành bản năng của nhục thân.
Bổ: Động tác từ trên cao bổ xuống, tận dụng trọng lượng binh khí và trọng lực thiên địa. Kình lực khởi phát từ vai và lưng.
Hoành: Động tác quét ngang, kình lực khởi phát từ chuyển động xoáy của eo hông. Mục tiêu là tạo ra một đòn quét có phạm vi rộng lớn.
Thích: Động tác đâm thẳng tới trước. Toàn bộ thân thể hợp nhất, dồn tất cả trọng lượng và kình lực vào một điểm duy nhất tại đầu ngọn côn.
Liêu: Động tác vẩy côn từ dưới lên hoặc chéo sang hai bên, vận dụng sự linh hoạt của cổ tay để xuất ra những đòn đánh xuất kỳ bất ý ở cự ly gần.
Vũ: Động tác xoay tròn trường côn quanh thân, không chủ về công kích, mà dùng để súc thế, tích tụ kình lực cho đòn đánh kế tiếp, hoặc hình thành một tầng phòng ngự tạm thời.
Mục tiêu của tầng này là khiến cho cơ bắp ghi nhớ từng thức, khi xuất chiêu không cần thần niệm điều khiển.
Tầng Thứ Hai: Loạn Côn Tung Hoành
Khi năm thức căn bản đã có thể thi triển mà không cần đến ý thức, người tu luyện sẽ bước vào tầng thứ hai. Tầng này không có chiêu thức cố định, mà là sự dung hợp và chuyển hoá một cách tuỳ tâm sở dục giữa năm thức căn bản. Điểm kết thúc của một thức "Bổ" có thể lập tức chuyển thành điểm khởi đầu của một thức "Hoành", không có bất kỳ một khoảng trễ nào. Côn pháp lúc này trở nên hỗn loạn vô tự, không hề có quy luật, khiến đối phương không cách nào phán đoán được đường lối tấn công, chỉ có thể bị động chống đỡ trước những đợt công kích dồn dập, cường mãnh.
Tầng Thứ Ba: Cuồng Phong Côn Ảnh
Để đạt đến cảnh giới này, tu sĩ phải học được cách vận dụng linh lực một cách tinh diệu. Khi vung côn, linh lực không chỉ bao phủ bên ngoài, mà còn được áp súc cao độ tại đầu ngọn côn. Ngay tại đỉnh điểm của cú vung, luồng linh lực này sẽ bộc phát ra. Sự bộc phát này tạo nên một chấn động trong không khí, làm khúc xạ quang ảnh và tạo ra một "Côn Ảnh"—một đạo tàn ảnh hư ảo của trường côn. Thế nhưng, bản thể cây côn đã sớm di chuyển sang một vị trí khác để thi triển đòn tấn công kế tiếp. Nhục nhãn của đối phương sẽ bị thanh âm và hình ảnh của Côn Ảnh đánh lừa, trong khi đòn đánh trí mạng lại đến từ một góc độ hoàn toàn khác. Kình lực của mỗi đòn đánh cũng vì sự áp súc và bộc phát linh lực này mà trở nên kinh khủng dị thường, đủ sức xuyên phá hộ thể khí của đối thủ.
Tầng Thứ Tư: Vạn Côn Phá Phong
Là cảnh giới tối cao của bộ côn pháp, cũng là sự thăng hoa của chiêu "Cuồng Phong Côn Ảnh". Thay vì chỉ tạo ra một Côn Ảnh duy nhất, người thi triển sẽ rót một lượng lớn linh lực vào toàn bộ thân côn. Khi vung ra, linh lực này sẽ được giải phóng liên tục dưới hình thức những đạo xung kích kình lực cực nhỏ dọc theo quỹ đạo của cây côn. Mỗi một đạo xung kích này đều tạo ra một côn ảnh riêng biệt, và quan trọng hơn, mỗi một đạo côn ảnh này đều mang theo một phần kình lực chấn động không khác gì bản thể.
Kết quả, một côn vung ra lại hoá thành một trận cuồng phong bạo vũ, bao trùm một phạm vi cực lớn. Địch thủ không chỉ phải đối mặt với trường côn thật, mà còn phải chống đỡ hàng trăm, hàng ngàn luồng kình lực vô hình tùy vào tu vi của người thi triển, từ bốn phương tám hướng ập tới. Nếu không có thần thông phòng ngự đủ mạnh, nhục thân sẽ bị vô số đạo kình lực vô hình này từ ngoài vào trong xé nát, rơi vào kết cục thân tàn nhục diệt.
Tầng thứ năm: Nhập Côn
Người tu luyện bắt buộc phải tu luyện viên mãn đệ tứ trọng cảnh giới "Vạn Côn Phá Phong". Sự lĩnh ngộ đối với việc vận dụng kình lực, từ ngưng tụ cho đến bộc phát, phải đạt tới cảnh giới tuỳ tâm sở dục, không còn câu nệ vào hình thức chiêu pháp.
Tầng này không còn là một chiêu thức, mà là một sự lột xác về mặt Đạo pháp. "Nhập Côn" chính là khả năng đem toàn bộ pháp tắc của Phá Phong Côn Pháp bao gồm Khoái, Lực, Côn Ảnh và Phá Phong Phi Hành làm căn cơ, từ đó phân giải, dung hợp và diễn hoá bất kỳ một bộ côn pháp nào khác mà người tu luyện lĩnh hội được.
Tự Sáng Nhất Mạch: Sự dung hợp này sẽ sản sinh ra một loại côn đạo hoàn toàn mới, một thể hỗn dung mang đặc tính của cả hai. Côn pháp này vì vậy mà thiên biến vạn hoá, mang đậm dấu ấn của người sử dụng. Nó vừa có được sự ảo diệu hoặc sự vững chãi của côn pháp mới, lại vừa được gia trì bởi sức mạnh căn cơ là tốc độ và kình lực tuyệt đối của Phá Phong Côn Pháp. Thực lực của người sử dụng do đó sẽ tăng lên một cách đột biến, uy lực đã sớm thoát ly khỏi phạm trù của hai bộ côn pháp gốc khi được sử dụng riêng rẽ.