Lại Thiên từ trong trạng thái lĩnh hội tỉnh lại, hai hàng mi khẽ rung rồi chậm rãi mở ra.
Bên trong đôi con ngươi đen nhánh không có một tia gợn sóng, chỉ còn lại vẻ tĩnh lặng như mặt hồ sau khi đã tiêu hoá hết những điều vừa lĩnh ngộ.
Toàn bộ các tầng tâm pháp của Phá Phong Côn Pháp đã được hắn sắp xếp lại một cách mạch lạc trong thức hải.
Hắn âm thầm có một cái đánh giá. Bộ côn pháp này, tuy rằng lấy được từ tay của một thế gia phàm nhân như Thái gia, nhưng tuyệt không phải là loại công pháp đại trà, mỗi một chiêu một thức đều ẩn giấu huyền cơ cùng vô số biến hoá xảo diệu. Đây định là một thâm sâu cổ pháp.
Ban đầu, trong lòng hắn quả thực có vài phần do dự. Thân là một kẻ thích khách, hắn đã quen với lối ra tay nhất kích tất sát, gọn ghẽ và chớp nhoáng.
Côn pháp, với ấn tượng về sự đại khai đại hợp, dường như cùng đạo của hắn đi ngược lại. Nhưng sau khi tìm hiểu sâu hơn, hắn phát hiện nếu có thể tu luyện đến cảnh giới chí cao, sự hiểm ác cùng khả năng đoạt mạng của nó tuyệt không thua kém chút nào.
Không còn lãng phí thời gian vào việc chần chừ, Lại Thiên vươn tay phải, hướng về phía thanh hắc côn đang cắm ở một bên. Ngay khoảnh khắc bàn tay chạm vào thân côn, một cỗ hàn ý cùng cảm giác nặng trịch nhất thời truyền đến.
Lúc ở trong mật thất quang ảnh không rõ, hắn chưa từng quan sát kỹ.
Giờ đây, dưới ánh sáng quang lãnh của thung lũng, hắn mới nhìn rõ chân dung của thanh Hắc Huyễn Côn.
Toàn thân nó đen tuyền một màu, phảng phất như có thể thôn phệ mọi tia sáng chiếu tới. Bề mặt trơn nhẵn, hai đầu bọc loại hợp kim gì ánh lên huyễn sắc, hoa văn xoắn ốc đan xen các vân mây càng tạo thêm vẻ cổ kính và bí ẩn. Thân côn dài chừng một mé rưỡi, khung vừa bằng một vòng tay nắm chặt,, là một khối trụ hoàn mỹ, toát ra một cỗ khí tức thuần túy bản ngã của một loại binh khí bất phàm.
Hắn dùng sức nhấc lên, cổ tay không khỏi hơi chùng xuống. Hiển nhiên đây không phải là hung khí dành cho phàm nhân.
Lại Thiên đứng dậy, thân hình chỉ khẽ nhoáng lên một cái liền hoá thành một đạo tàn ảnh, tức thì xuất hiện tại giữa bãi đồng hoang trống trước mặt.
Hắn hạ trung bình tấn, hai chân dang rộng, gối hơi chùng xuống. Tay phải nắm chắc trung đoạn thân côn, tay trái hư cầm ở phần đuôi. Hắn bắt đầu diễn luyện thức đầu tiên của tầng thứ nhất: Bổ.
Bắp thịt trên cánh tay hắn đột nhiên căng cứng, eo lưng hợp nhất phát lực, trường côn được giơ lên quá đỉnh đầu rồi hung hăng bổ thẳng xuống.
Thân côn phá không tạo ra một tiếng “vù vù” trầm thấp. Đầu côn nện xuống mặt đất, một tiếng “bịch” vang lên, một đám bụi đất nhỏ bắn ra. Thân hình hắn có chút loạng choạng, lực đạo không thể quán thông, động tác còn vài phần cứng ngắc.
Hắn lại chuyển sang thức thứ hai: Hoành. Hắn xoay người, vung côn quét ngang một vòng cung trước mặt. Quỹ đạo của thân côn cực kỳ không ổn định, đầu côn hơi trĩu xuống, không thành một đường thẳng mà có chút cong vẹo. Côn phong tạo ra cũng yếu ớt, chỉ đủ làm lay động mấy ngọn cỏ dại phụ cận.
Thích, Liêu, Vũ. Từng thức côn pháp cơ bản nhất được hắn lặp đi lặp lại. Những động tác ban đầu rời rạc vụng về, không có chút liên kết. Thanh trường côn trong tay hắn lúc thì quá nhanh, lúc lại quá chậm, lực đạo hoàn toàn không thể khống chế theo ý muốn.
Mặt trời lặn xuống sau dãy núi phía tây, rồi lại nhô lên từ hướng đông. Cái bóng của Lại Thiên trên mặt đất bị kéo dài ra rồi lại thu ngắn lại. Hắn không có một khắc dừng lại. Thời gian cứ thế trôi đi, một ngày, hai ngày, rồi mười lăm ngày.
Đối với tu sĩ mà nói, việc tu luyện những tầng công pháp cơ bản là một quá trình cực kỳ khô khan buồn tẻ. Sự lặp lại đơn điệu rất dễ sinh ra cảm giác chán ghét, khiến cho tâm thần khó có thể tập trung.
Nhưng Lại Thiên lại là một ngoại lệ. Tử độc trong người lại giống như một thanh đao phủ luôn treo trên đỉnh đầu, mỗi một nhịp tim đập đều đang nhắc nhở hắn về sự cấp bách của thời gian. Ý chí sắt đá được tôi luyện qua vô số lần sinh tử, giờ đây chỉ ngưng tụ vào một mục tiêu duy nhất: thuần thục côn pháp - diệt hạ thú linh.
Vào ngày thứ mười lăm, động tác của hắn đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Vẫn là một thức Bổ, nhưng lần này, Hắc Huyễn Côn trong tay hắn lại vẽ ra một đạo hắc tuyến trong không khí, mang theo tiếng rít “xé xé” bén nhọn. Đầu côn nặng nề nện xuống mặt đất.
“Ầm!”
Một tiếng nổ trầm đục vang lên. Mặt đất dưới đầu côn rung động kịch liệt, một vết nứt dài hơn một cánh tay lấy điểm va chạm làm trung tâm mà lan tràn ra.
Tiếp theo là Hoành. Trường côn quét ngang, tốc độ nhanh đến mức chỉ lưu lại một đạo hắc ảnh hình vòng cung. Một luồng kình phong cuồng mãnh theo đó quét ra, thổi bay toàn bộ đám cỏ dại trong phạm vi ba thước, khiến chúng rạp sát xuống mặt đất.
Năm thức Bổ, Hoành, Thích, Liêu, Vũ lúc này được hắn thi triển ra như nước chảy mây trôi, không có chút nào ngưng trệ. Mỗi một động tác đều là sự nối tiếp của động tác trước đó, linh lực dồi dào được vận liên tục tạo thành một chuỗi công kích liên miên bất tuyệt, không một kẽ hở.
Đúng lúc này, trên con đường mòn cách bãi đất hoang không xa, mấy người dân trong Vọng Nguyệt Trang đang trên đường lên núi, tình cờ lại đi ngang bãi đồng hoang mà Lại Thiên đang khổ luyện. Bọn họ đồng loạt dừng bước, tiếng động từ phía Lại Thiên sớm đã kinh động đến họ.
Một lão nông da dẻ ngăm đen, trên vai vác một cái cuốc, dùng cùi chỏ huých nhẹ vào người gã thanh niên bên cạnh, đè thấp giọng nói: “Mau nhìn… phía kia kìa…”
Gã thanh niên và một phụ nhân trung niên đi cùng lập tức nhìn theo hướng tay của lão nông. Ánh mắt bọn họ trợn tròn, miệng hơi há ra.
Chỉ thấy giữa bãi đất hoang, một bóng người đang diễn luyện côn pháp. Mỗi một côn vung lên, đều mang theo tiếng gió rít gào. Mỗi một côn nện xuống, mặt đất lại khẽ rung lên, âm thanh trầm đục liên tục truyền tới tai bọn họ. Thân ảnh như thần như quỷ, lúc thì trên cao, lúc thì hạ địa, mắt thường nhìn không biết đâu mà lần.
Phụ nhân trung niên đưa tay che miệng, trong giọng nói tràn đầy vẻ kinh hãi: “Lão thiên gia ơi… đó… đó chẳng lẽ là tiên nhân trong truyền thuyết? Thần thông thật là đáng sợ.”
“Tuyệt đối là tu tiên giả không sai vào đâu được,” lão nông quả quyết nói, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Lại Thiên. “Lão hán ta sống đến từng này tuổi, cũng chỉ nghe các bậc tiền bối kể lại, đây là lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến. Nghe nói gần đây trong trang có một vị tiên nhân giá lâm. Rất có thể đây là người đó. Các người xem vị thanh niên trẻ kia đi, mỗi một đường côn vung ra, khí thế ngập trời. Cả đời này của lão hán coi như không sống uổng.”
Gã thanh niên bên cạnh thì gật đầu lia lịa, trong mắt tràn ngập vẻ sùng bái. “Được tận mắt thấy tiên nhân thi triển tiên pháp, chuyến này dù có tay trắng lên núi cũng đáng giá! Quá đáng giá!”
Trong một khoảng không địa trống trải giữa đồng, Lại Thiên hắn đã bắt đầu chuyển qua kết hợp côn pháp với Xích Vương Dao, chỉ thấy Hắc Huyễn Côn trong tay phải Lại Thiên vạch một đường vòng cung thật rộng, mang theo tiếng xé gió vù vù quét ngang. Đầu côn tuy chưa chạm vào đâu, nhưng một cỗ kình phong vô hình từ đó phát ra đã đem đám lá khô dưới mặt đất quét sạch sành sanh.
Cùng lúc đó, cổ tay trái của hắn khẽ đảo, Xích Vương Dao vốn đang được cầm ngược giấu sau cẳng tay, theo đà ấy hóa thành một đạo hồng quang chợt lóe, vô thanh vô tức đâm thẳng vào hư không phía trước. Lưỡi dao đoản tiểu, dài bằng gang tay, thân dao ánh bạc quang mang đỏ thẫm như máu, dưới tán lá rậm rạp phản xạ ra hàn quang lạnh lẽo.
Một chiêu quét ngang tạo thế, một chiêu đâm thẳng cận thân đoạt mạng.
Hắn thu côn thế lại, hai tay một trước một sau cầm chắc binh khí, hơi thở vẫn trầm ổn đều đặn. Lại Thiên duy trì tư thế này trong vài nhịp thở, lẳng lặng cảm thụ sự liên kết giữa hai loại binh khí.
Hắc Huyễn Côn trong tay phải dài hơn một trượng, toàn thân đen kịt, nặng trịch, chuyên dùng để viễn công, thế mạnh lực trầm. Xích Vương Dao trong tay trái thì lại nhẹ nhàng linh hoạt, dùng cho những đòn thâu tập kỳ bất ý ở cự ly gần.