Hai tháng ròng rã đã trôi qua kể từ ngày hắn bắt đầu tu luyện loại công kích chi thuật này. Giờ đây, cơ bắp trên hai tay hắn đã trở nên rắn chắc dị thường, dần dần thích ứng với việc đồng thời điều khiển hai kiện binh khí có cùng sát trọng nhưng phương thức sử dụng hoàn toàn khác biệt.
Lại Thiên hạ binh khí trong tay xuống, một tay đem cây trường côn cắm xuống đất, thân côn nhẹ nhàng lún sâu vào trong lớp đất ẩm.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt lại hướng về phía bìa rừng xa, nơi có một tầng quang tráo mờ mờ gần như trong suốt, đem khu vực này ngăn cách với thế giới bên ngoài. Đó chính là ranh giới của cổ trận.
Một cỗ hàn ý từ sống lưng truyền thẳng lên đỉnh đầu. Bước đến nơi đó, đồng nghĩa với việc hắn sẽ phải đối mặt với vô vàn hiểm cảnh không thể lường trước. Bàn tay đang nắm chặt Hắc Huyễn Côn của hắn bất giác dùng sức siết lại. Hắn đưa tay kia vào trong vạt áo, lấy ra một quyển thú bì đồ đã ố vàng.
Sau khi mở nó ra, có thể thấy trên bề mặt da là những đường nét chi tiết do người vẽ, đánh dấu một con đường quanh co khúc khuỷu, len lỏi qua những khu vực được tô bằng một màu đỏ sậm, đó là tiêu thị cho địa bàn của các loại cao giai Linh Thú.
Ngón tay trỏ của Lại Thiên khẽ lướt qua một điểm được khoanh tròn trên địa đồ, đó chính là mục đích địa của chuyến đi này. Hít sâu một hơi, hắn đem tấm địa đồ cuộn lại, cẩn thận cất vào trong áo. Vẻ do dự trong mắt hắn dần tan biến, thay vào đó là một tia kiên định chưa từng có.
Lại Thiên không chút chần chừ, cất bước đi về phía ranh giới.
Sau hai canh giờ tản bộ, hắn rốt cục đã đứng ngay trước tầng quang tráo, không khí phía bên kia tựa hồ có chút vặn vẹo, khiến cảnh vật trông có vẻ mơ hồ bất định. Hắn chậm rãi đưa tay phải ra, những ngón tay từ từ xuyên qua màn sáng.
Không có bất kỳ trở lực nào. Lại Thiên không do dự nữa, nhấc chân bước qua.
Vừa mới bước ra khỏi trận pháp, một cỗ mùi ẩm mốc pha lẫn mùi cỏ cây liền xộc thẳng vào mũi hắn. Thanh âm của các loại côn trùng vo ve cũng trở nên rõ ràng hơn gấp bội. Hắn đã chân chính đứng ở ngoại giới.
Hắn âm thầm vận chuyển linh lực toàn thân, đem chúng gắt gao áp súc vào trong kinh mạch, không để một tia năng lượng nào tiết ra bên ngoài.
Không lãng phí một khắc nào, hắn lập tức nhận định một phương hướng, hai chân khẽ đạp xuống mặt đất, cả người liền hóa thành một đạo tàn ảnh mơ hồ, lướt qua những thân cây to lớn cùng bụi gai chằng chịt.
Linh lực trong cơ thể thủy chung được duy trì ở mức độ thấp nhất, chỉ đủ để gia trì cho tốc độ và sự nhanh nhẹn của cước bộ.
Ước chừng sau bốn canh giờ di chuyển không ngừng nghỉ, Lại Thiên mới giảm tốc độ, thân hình nhẹ nhàng đáp xuống một nhánh cây cổ thụ sần sùi, bên trên phủ một lớp rêu xanh trơn tuột. Hắn vững vàng bám trụ, nín thở, ngưng thần quan sát khu vực phía dưới.
Hiện ra trước mắt hắn là một cái đầm ao nhỏ, rộng chừng vài chục trượng. Mặt nước một màu xanh đục, tĩnh lặng như gương, không một gợn sóng.
Từ dưới lòng ao, vài bộ rễ cây đen nhánh to như cổ tay người lớn mọc ngược lên không trung, đầu rễ phân ra vô số nhánh nhỏ trông như những bàn tay khô quắt dị dạng. Trong không khí thoang thoảng mùi bùn non và lá cây mục rữa. Nơi đây tĩnh lặng đến lạ thường, không nghe thấy tiếng chim kêu thú gầm, chỉ có tiếng vo ve đơn điệu của muỗi mòng cùng các loại độc trùng khác.
Lại Thiên hai mắt khẽ híp lại. Đây đích thị là Đầm Ô Giao được ghi chú trong địa đồ mà hắn được cung cấp từ Vọng Nguyệt Dựa theo những gì ghi lại trên địa đồ, nơi đây là địa bàn của một loại linh thú hạ giai.
Thông thường, mỗi một cái đầm ao như thế này chỉ có một cá thể duy nhất chiếm cứ. Nó được miêu tả là có cái đầu như cá trê, mang theo hai sợi râu thật dài, nhưng thân mình lại mọc ra tứ chi cùng làn da trơn nhớt. Chiều cao của nó khi đứng thẳng có thể đạt tới hai trượng.
Lại Thiên vẫn bất động thanh sắc đứng trên nhánh cây, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm mặt đầm. Hắn đang cần một mục tiêu để nghiệm chứng thực lực hiện tại của bản thân, tự có chút nghi ngờ khi đối đầu sắp là một đối tượng vô cùng thích hợp.
ời Lại Thiên thu liễm thân hình trên một nhánh cây đại thụ, thân thể cơ hồ dung hợp làm một thể với lớp vỏ cây sần sùi.
Tại vị trí này, thân hình hắn không nhúc nhích chút nào, đã được một lúc lâu.
Sự tĩnh mịch trong không gian đột ngột bị phá vỡ bởi tiếng "xào xạc" càng lúc càng lớn, từ xa truyền đến.
Một đạo hắc lục ảnh từ trong rừng rậm chậm rãi đi ra.
Tốc độ của nó không nhanh, mỗi một bước đều giẫm lên đám lá khô dày đặc trên mặt đất, phát ra những tiếng "răng rắc" đầy nhịp điệu.
Mãi cho đến khi thân ảnh kia tiến vào một mảnh đất bồi ven bờ ao, hắn lúc này mới thấy rõ được hình dạng của nó.
Đây là một con Linh thú có hình dáng tựa như một người đàn ông cao khoảng hơn một trượng, cơ thể cao lớn hơn hắn khác nhiều, nhưng toàn thân lại được bao phủ bởi một bộ lông màu rêu xanh sẫm. Bộ da vừa dày vừa mượt mà, khẽ lay động theo từng khối cơ bắp cuồn cuộn bên dưới. Nó có bốn chân, móng vuốt sắc bén mà thon dài, mỗi một bước đều cắm sâu vào lớp đất mềm. Cái đầu của nó nhìn chẳng khác nào đầu của một loại cá trê, hơi ngẩng lên, một đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng đảo qua bốn phía, tràn đầy cảnh giác.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là Trạc Ngư Thú, một loại Linh thú hạ giai.
Ánh mắt hắn ngưng lại, phát hiện trong lòng nó đang ôm một vật. Đó là một bó linh thảo, rễ vẫn còn dính bùn đất mới. Nó ôm khư khư bó thảo dược vào ngực, bộ dạng cực kỳ cẩn thận, không giống như đang mang theo con mồi, rồi bước từng bước một đến bên bờ ao.
Hắn hai mắt híp lại.
Đầm ao này mặt nước tuy tĩnh lặng, nhưng phía dưới tất nhiên là địa bàn của con linh thú kia. Bùn lầy phía dưới sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tốc độ của hắn, trái lại linh thú kia vốn đã quen thuộc địa hình. Giao thủ tại đây, chẳng khác nào tự tìm đường chết. Hắn cần phải tìm cách dẫn dụ nó rời khỏi nơi đây.
Một luồng thần thức cực kỳ yếu ớt từ mi tâm hắn khẽ phóng ra. Hắn cũng không dám dùng nó để trực tiếp dò xét con yêu thú, hành động này rất có thể sẽ lập tức kinh động đến nó.
Ngược lại, hắn đem thần thức tập trung vào bó thảo dược trong lòng nó, giống như ngưng thần nhìn chăm chú vào một vật. Từng chiếc lá, từng cọng rễ cây đều hiện lên rõ mồn một trong đầu hắn. Lá cây có hình răng cưa li ti, thân màu tím nhạt, rễ chùm bám đầy bùn đất màu đen.
Sau khi đã đem hình dạng của loại thảo dược này khắc sâu vào trong trí nhớ, hắn mới chậm rãi thu người lại, lặng lẽ rút lui. Thân hình hắn cử động cực kỳ chậm chạp, bám vào thân cây để trợ lực, hai chân tiếp đất mà không phát ra bất cứ tiếng động nào. Hắn không lập tức quay về, mà di chuyển men theo phương hướng con yêu thú vừa đến.
Hắn đi dọc theo bìa rừng, hai mắt không ngừng đảo qua mặt đất cùng những vách đá gần đó. Dấu chân của nó vẫn còn khá mới, lưu lại những vết hằn sâu trên nền đất ẩm. Đi được một quãng, ánh mắt hắn chợt sáng lên, hắn đã tìm thấy thứ mình cần.
Dưới một tảng đá lớn, một bụi thảo dược giống hệt loại mà con yêu thú mang về đang mọc um tùm. Hắn ngồi xổm xuống, tiện tay nhổ một cây lên xem xét cẩn thận. Hắn dùng ngón tay vê nát một chiếc lá, đưa lên mũi ngửi thử. Một mùi cỏ dại rất đỗi bình thường, không hề ẩn chứa chút linh khí nào. Hắn kiểm tra thêm vài cây nữa tại các bụi rải rác gần đó, kết quả vẫn y hệt như cũ.
"Đây chỉ là một loại cỏ dại tầm thường." Hắn trong lòng thầm đánh giá. "Lối vào Đọa Tiên Uyên này hung hiểm trùng trùng, không ngờ tài nguyên bên trong lại nghèo nàn đến thế, chỉ có số lượng yêu thú là không ít."
Không chút do dự, hắn lập tức hành động. Hắn bắt đầu thu hoạch loại cỏ dại này với số lượng lớn, nhổ cả gốc lẫn rễ. Động tác của hắn cực kỳ nhanh gọn và có phương pháp, chỉ trong chốc lát đã gom được một bó to.
Hắn quay trở lại khu vực phụ cận đầm ao. Lần này, hắn không leo lên cây nữa mà tìm một thân cây đại thụ để ẩn nấp phía sau.
Sau khi trong đầu nhanh chóng tính toán phương hướng và khoảng cách, hắn liền bắt đầu thực thi kế hoạch. Hắn từ trong bó cỏ dại rút ra một cây, đặt nó trên một con đường mòn nhỏ. Sau đó, hắn lùi lại vài bước, lại đặt xuống một cây khác. Cứ như thế, hắn tạo ra một vệt mồi nhử bằng cỏ dại, kéo dài men theo con đường mòn.
Con đường mòn này không dẫn sâu vào trong rừng, mà ngược lại hướng thẳng đến một khu đất hoang rộng lớn, trống trải.
Từ vị trí của mình, hắn có thể thấy được điểm cuối của con đường đã chọn. Nơi đó, trên một nền đất bằng phẳng, có bốn cây cột đá khổng lồ đang đứng trơ trọi, sừng sững. Chúng được tạo tác từ một loại đá xám tro, bề mặt đã loang lổ dấu vết của năm tháng, cứ thế lẳng lặng chỉ thẳng lên bầu trời u ám, tựa như bốn ngón tay khô héo, xương xẩu.