Thời Đại Mới (Phần 1: Đông Hoa Sơ Khởi Chí)

Chương 180: Trạc Ngư Thú



Thái dương đã bay ngày trầm luân sau phế tích đoạn tường, nơi Lại Thiên đang ẩn nấp.

Một tầng bụi mỏng đã phủ lên vai áo, tựa như sự kiên nhẫn của hắn cũng đang từng chút một bị thời gian bào mòn. Ngón trỏ của hắn khẽ gõ từng nhịp vô định lên chuôi Hắc Huyễn Côn đang đặt ngang trên đùi.

Tầng thứ nhất của Hắc Huyễn Pháp quyết căn bản không thể đem lại cho Lại Thiên bất cứ thần thông đặc thù nào, ngoại trừ những động chiêu cơ bản.

Không mấy tự tin. Ánh mắt hắn đảo qua tứ trụ thạch bi sừng sững giữa khu sân bãi hoang phế.

Trên mỗi thân cột, hắn đã dán từng tấm hoàng chỉ linh phù cấp thấp được dán ngay ngắn, những nét chu sa đỏ thẫm ẩn hiện ánh quang nhè nhẹ đã bị ẩn giấu đi. Đây đã là một vài trong số toàn bộ linh phù cấp thấp cùng khống chế mà hắn tìm thấy trong mật thất của Thái gia.

Hắn trọng trọng thở ra một ngụm trọc khí, luồng hơi trắng đục tức thì dung nhập vào không khí se lạnh của buổi hoàng hôn.

Có lẽ phương pháp đặt bẫy này không có hiệu quả. Ý niệm từ bỏ, trực tiếp đi đến Đầm Ô Gia kia đối mặt với nghiệt súc kia bắt đầu nảy sinh trong đầu hắn. Bàn tay hắn bất giác siết chặt, các đốt ngón tay phát ra một tràng âm thanh "răng rắc".

Đúng lúc này, một thanh âm rất nhỏ truyền đến tai hắn.

Xột… xoạt…

Thanh âm không lớn, phảng phất như có vật gì đó nặng nề đang lê mình trên đám cỏ dại khô héo. Lại Thiên lập tức nín thở, toàn thân căng cứng như dây đàn, cặp mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào con đường mòn duy nhất dẫn vào khu sân bãi.

Một cái bóng đen từ trong bóng tối chậm rãi hiện ra. Phần trên là một cái đầu cá trê to bè, da thịt trơn tuột không một mảnh lân giáp, màu sắc xám tro.

Hai cái râu thật dài không ngừng run run trong không khí, dò xét bốn phía. Nó dùng hai chi sau to khoẻ để bước đi, trong khi hai chi trước có màng cùng móng vuốt sắc nhọn, đang có chút vụng về nhặt lên những luống thảo dại mà Lại Thiên đã cố tình gieo rắc trên đường.

Con Trạc Ngư Thú không chút nghi ngờ, một đường tiến thẳng đến một ụ đất được đắp lên giữa bốn cột đá, nơi đó tập trung nhiều thảo dại nhất. Nó cúi người xuống, cái miệng rộng ngoác ra, bắt đầu gặm lấy đám cỏ kia.

Thời cơ đã đến.

Lại Thiên không chút do dự. Tay phải hắn tức thì bấm một đạo pháp quyết đơn giản, một luồng linh lực mỏng manh từ đan điền theo kinh mạch chảy đến đầu ngón tay.

"Kích!" Hắn khẽ quát một tiếng.

Tấm linh phù dán trên cột đá phía đông gần nhất quang mang chợt loé. Một vệt sáng màu vàng nhạt bắn ra, nối liền với cột đá phía nam. Ánh sáng tiếp tục loé lên trên hai cột đá còn lại, trong nháy mắt đã hình thành một mạng lưới quang mang hình vuông, đem toàn bộ khu vực trung tâm bao bọc lại.

Một tầng quang tráo mờ ảo hiện ra, rung động phát ra tiếng "ong ong" trầm thấp.

Trạc Ngư Thú cả kinh, động tác gặm cỏ dừng lại, cái đầu cá trê ngẩng lên, lộ ra vẻ mặt mờ mịt. Nó bước về phía trước, đưa một chi trước chạm vào quang tường.

"Xèèèo!"

Một làn khói xanh từ đầu ngón tay nó bốc lên, mang theo mùi da thịt cháy khét lẹt. Con thú vội vàng rụt tay lại, cái miệng rộng phát ra một tiếng gầm gừ vừa thống khổ vừa phẫn nộ.

Nó đã ý thức được mình rơi vào bẫy.

Thân ảnh Lại Thiên từ sau đoạn tường chậm rãi bước ra, tay phải nắm chặt Hắc Huyễn Côn, tay trái thì đặt hờ trên chuôi Xích Vương Dao Găm ở bên hông. Hắn không vội công kích, ánh mắt lạnh như băng quan sát phản ứng của con thú.

Trạc Ngư Thú lại gầm lên một tiếng, cơn thịnh nộ đã áp đảo đi lý trí vốn không có bao nhiêu của nó.

Thân hình nặng nề của nó "bịch bịch" lao thẳng về phía Lại Thiên. Cái đuôi dài đầy vây gai của nó hung hăng quất vào không khí, tạo ra tiếng xé gió vù vù.

Mũi chân Lại Thiên điểm nhẹ xuống đất, thân hình linh hoạt chợt loé, nghiêng mình tránh đi. Móng vuốt sắc nhọn của con thú sượt qua không khí, chỉ cách ngực hắn vài tấc. Hắn thậm chí có thể cảm nhận được luồng kình lực lạnh lẽo từ cú vồ hụt đó.

Cùng lúc đó, Hắc Huyễn Côn trong tay linh quang phủ đầy được hắn vung lên, một côn chuẩn xác đập vào khớp khuỷu của con thú.

Một tiếng "Cốp" trầm đục vang lên.

Trạc Ngư Thú chỉ lảo đảo một chút, gần như không bị chút tổn thương nào. Lớp da thịt cùng cơ bắp của nó quả thực quá mức rắn chắc. Lực đạo của Hắc Huyễn Côn tầng thứ nhất hiển nhiên không đủ để gây ra thương tổn.

Con thú gầm lên, xoay người lại, cái đuôi dài tựa như một cây roi thép quét ngang một vòng. Lại Thiên chỉ có thể bất đắc dĩ giơ côn lên đỡ
.
"Rầm!"

Một cỗ cự lực truyền đến, khiến cả cánh tay hắn tê rần. Thân hình hắn bị đẩy lui lại ba bước, hai bàn chân trên mặt đất cày ra hai rãnh dài. Lực lượng thuần tuý của linh thú quả không thể xem thường.

Biết rằng không thể kéo dài, Lại Thiên lập tức thay đổi chiến thuật. Thừa dịp lùi lại để kéo dãn khoảng cách, tay trái hắn rời khỏi chuôi dao găm, thò tay vào trong vạt áo, nhanh như chớp đã lấy ra thêm một tấm linh phù. Vẫn là loại hoàng chỉ cấp thấp. Hắn không chút nghĩ ngợi ném về phía con thú đang lao tới.

"Định!"

Linh phù bay đi, chuẩn xác dán lên ngực Trạc Ngư Thú. Một vòng sáng màu vàng đất loé lên, những sợi quang liên hư ảo hiện ra, đem tứ chi của nó trói chặt lại. Con thú nhất thời khựng lại, thân hình khổng lồ gồng lên, điên cuồng giãy giụa làm những sợi quang liên rung động kịch liệt.

Lại Thiên sao có thể bỏ qua cơ hội này. Hắn lại lấy ra tấm linh phù thứ hai.

"Băng!"

Linh phù giữa không trung tự động phát nổ, một luồng hàn khí thấu xương toả ra. Một lớp sương trắng mỏng manh nhanh chóng bao trùm lên thân thể Trạc Ngư Thú, làm cho động tác giãy giụa của nó trở nên trì trệ thấy rõ.

Cơ hội chỉ có một lần! Lại Thiên đem toàn bộ khí lực vào hai chân, cả người như một mũi tên lao vút về phía trước. Tay trái của hắn đã nắm chắc chuôi Xích Vương Dao Găm. Hắn rút dao ra, lưỡi dao dài chừng hai gang tay người lớn, dưới ánh quang tráo toả ra xích mang nhàn nhạt, sắc bén dị thường.

Hắn không chém, mà xoay ngược cổ tay, dùng toàn lực hung hăng phóng đi.

Xích Vương Dao Găm trong không trung xoay tròn tít mù, hoá thành một đạo hồng quang, "phập" một tiếng cắm sâu vào ngực Trạc Ngư Thú, chính là vị trí trái tim.

"GRÀO!"

Con thú phát ra một tiếng rống thống khổ đến tột cùng, thanh âm chói tai vang vọng khắp sân bãi. Nó điên cuồng giãy giụa, làm cho đám quang liên mờ đi rồi vỡ tan. Lớp băng mỏng cũng nứt ra từng mảng.

Thế nhưng, Lại Thiên đã ở ngay trước mặt. Hắn đạp mạnh lên đầu gối con thú đang khuỵu xuống, mượn lực nhảy vọt lên cao, hai tay đồng thời nắm chặt Hắc Huyễn Côn, giơ cao quá đầu. Toàn bộ sức nặng cơ thể cùng một chút linh lực còn sót lại đều được hắn dồn vào một kích cuối cùng này.

Hắn nhắm thẳng đỉnh đầu con cá trê hung hăng bổ xuống.

"Phầm!"

Âm thanh không lớn, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác rợn cả tóc gáy. Thiên linh cái của Trạc Ngư Thú trong nháy mắt đã vỡ nát.

Một dòng chất lỏng đặc sệt màu xanh đen bắn ra. Cơ thể to lớn của nó co giật lần cuối cùng, sau đó ầm ầm đổ sập xuống, khiến mặt đất cũng phải rung lên. Sinh cơ đã hoàn toàn biến mất khỏi đôi mắt nó.

Lại Thiên đáp xuống đất, hô hấp có chút dồn dập, lồng ngực phập phồng không thôi. Hắn đứng yên vài giây để điều tức lại, sau đó mới tiến đến bên thi thể.

Hắn rút Xích Vương Dao Găm ra khỏi ngực con thú, huyết dịch của nó lại không hề dính trên lưỡi dao. Hắn dùng chính con dao sắc bén này, bắt đầu rạch một đường dài trên bụng cái xác. Sau một hồi tìm kiếm trong đống nội tạng, hắn lấy ra một cái túi mật nhỏ, màu xanh đậm, vẫn còn chút ấm áp và toả ra một luồng linh khí yếu ớt.

Đây chính là thứ hắn cần: Trê Linh Chi Mật.

Đây là thứ mà Thiên Tạo Tử nói rằng Lại Thiên cần phải thu hoạch được trong chuyến đi lần này, cũng như chính là sinh cơ duy nhất của hắn để đối phó thứ độc linh kia.

Hắn cẩn thận đặt nó vào trong một chiếc ngọc hạp đã chuẩn bị sẵn, sau đó không hề lãng phí, bắt đầu đem toàn bộ thịt và các bộ phận có giá trị của con thú thu vào một cái túi trữ vật.

Nhìn ngọc hạp trong tay, trong mắt Lại Thiên loé lên một tia sáng.

Sau khi thu thập xong xuôi chiến trường, quang tráo cũng bởi vì linh lực trong phù đã cạn kiệt mà tự động tiêu thất. Lại Thiên liếc nhìn bãi chiến trường một lần cuối, sau đó xoay người một cái, thân hình loé lên rồi nhanh chóng chìm vào trong màn đêm, hướng về cổ trận Vọng Nguyệt mà đi.