Thời Đại Mới (Phần 1: Đông Hoa Sơ Khởi Chí)

Chương 181: Tái Cốt Thủy



Sau khi hoàn khinh công cước bộ đến cuối con đường dẫn ra khỏi khu phế tích, thân ảnh Lại Thiên chậm rãi bước đi khi vượt qua màn tráo của Vọng Nguyệt cổ trận.

Dưới chân, lớp lá khô bị giẫm lên phát ra những thanh âm "sa sa" có quy luật, phá vỡ sự tĩnh mịch của màn đêm đang dần dần buông xuống.

Tâm thần tuy không còn căng thẳng, nhưng bước chân của hắn đã không còn vẻ kiên quyết như lúc rời đi.

Hắn bất giác siết chặt túi trữ vật trong tay. Xúc cảm băng lãnh mà cứng rắn từ chiếc hộp không ngừng nhắc nhở hắn về những chuyện vừa mới phát sinh.

Trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm, khiến đôi mày của hắn phải khẽ nhíu lại.

Con Trạc Ngư Thú kia, vốn chỉ khoanh vùng trong lãnh địa của mình, ăn loại dã thảo mà nó yêu thích, trước nay chưa từng gây thương tổn cho bất cứ ai ở Vọng Nguyệt Trang, cũng chẳng hề ngăn trở con đường của hắn.

Vậy mà hắn lại tinh vi bố trí cạm bẫy, dùng mồi nhử, rồi không chút do dự nào mà kết liễu tính mạng của nó.

Hành vi này, ngẫm lại mà xem, cùng đám tu tiên giả mà hắn thường thấy thi triển thủ đoạn "giết người đoạt bảo" thì có gì khác nhau?

Chẳng phải đều là vì tư lợi của bản thân mà đi tước đoạt sinh mệnh của kẻ khác hay sao?

Lại Thiên thở ra một hơi thật dài, một luồng trọc khí màu trắng từ miệng tuôn ra rồi hoà tan vào trong màn đêm.

Hắn lắc đầu, lẩm bẩm tự giễu sự đa cảm của mình.

Bất quá, nếu không làm như vậy, thứ chờ đợi hắn chính là cái chết khi cấm chế độc linh trong cơ thể toàn diện phát tác.

Đây vốn là quy tắc sinh tồn của thế gian này, mạnh được yếu thua, cá lớn nuốt cá bé.

Căn bản không có đúng sai, chỉ có lựa chọn để sinh tồn mà thôi.

Đem những ý niệm phức tạp này ném ra sau đầu, thân hình hắn khẽ động, tăng nhanh tốc độ, rất nhanh đã quay lại khu cổ trận dịch chuyển ẩn nấp sau một cụm loạn thạch.

Sau một khoảnh khắc chớp mắt, thân ảnh của hắn đã hiện ra ở bìa một khu rừng nhỏ bên ngoài Vọng Nguyệt Trang.

Sắc trời lúc này đã hoàn toàn tối đen. Nguyệt quang bị tầng mây dày đặc che khuất, trên màn trời đen kịt chỉ có vài ba ngôi sao đang gắng gượng lấp lóe.

Nhìn từ xa, Vọng Nguyệt Trang tựa như một con thú khổng lồ đang say ngủ trong màn đêm, chỉ có vài ngọn đèn lồng treo trước cổng chính và dọc theo các dãy nhà là phát ra ánh sáng yếu ớt.

Thứ ánh sáng ảm đạm này chẳng những không xua đi được bóng tối, ngược lại càng khiến cho khung cảnh thêm phần tĩnh mịch, quỷ dị.

Hắn cũng không muốn kinh động bất cứ trang dân vào canh giờ này.

Lặng lẽ xuyên qua cổng chính, hắn không đi về phía khu chủ trạch mà rẽ vào một con đường nhỏ, dẫn tới một toà lâu viện đặc biệt chuẩn bị, dành cho khách nhân như hắn.

Men theo hành lang bằng gỗ, hắn cố gắng thả nhẹ bước chân hết mức có thể. Cánh cửa phòng phát ra một tiếng "kẽo kẹt" rất nhỏ khi bị đẩy vào, rồi khép lại sau lưng, hoàn toàn ngăn cách hắn với thế giới bên ngoài.

Ngày hôm sau.

Mặt vừa mới nhô lên khỏi đỉnh núi, thân ảnh Lại Thiên đã xuất hiện trên những bậc thềm đá cuối cùng, dẫn thẳng tới chủ lâu của Vọng Nguyệt Trang.

Một vệt thần quang ban mai chiếu nghiêng qua khung cửa rộng mở, rọi xuống nền đá được mài phẳng một vệt sáng thật dài, bên trong có vô số hạt bụi li ti đang lững lờ trôi nổi.

Ngay giữa đại sảnh, Thiên Tạo Tử đang khoanh chân ngồi thong dong trên một cái ghế dựa lớn màu nâu sẫm, hai mắt nhắm chặt, bộ râu bạc trắng dài tới ngực đang theo từng nhịp hô hấp mà khẽ phập phồng.

Dường như nghe được tiếng bước chân của Lại Thiên, mí mắt lão khẽ run lên một chút rồi mới chậm rãi mở ra. Ánh mắt lão không có chút kinh ngạc nào, chỉ lướt qua một lượt từ đầu đến chân hắn, sau cùng dừng lại trên chiếc túi vải thô hắn đeo bên hông.

Lại Thiên tiến lên vài bước, rồi dừng lại ở khoảng cách chừng năm bước chân, chắp tay hành lễ. Hắn không nói lời nào, chỉ lẳng lặng chờ đợi.

"Không tệ." Giọng của Thiên Tạo Tử trầm thấp mà không mang theo cảm xúc gì. Lão khẽ gật đầu, một cái gật đầu rất nhẹ. "Trong vòng ba tháng đã xoay sở săn được Linh Thú hạ giai, quả nhiên lão nạp đã không nhìn lầm ngươi."

Nói xong, lão liền chống một tay xuống đất, chậm rãi đứng lên, làm cho bộ đạo bào rộng thùng thình trên người cũng khẽ lay động. "Được rồi, tiếp theo ngươi hãy cùng ta đến một nơi."

Lại Thiên khẽ cúi đầu: "Vâng."

Thiên Tạo Tử không nói thêm lời nào, chỉ xoay người đi về phía một hành lang tối om ở bên hông đại sảnh, Lại Thiên lập tức bước theo sau.

Hành lang này được lát bằng đá xanh, càng đi vào sâu càng âm u và lạnh lẽo. Trong không khí phảng phất mùi ẩm mốc của nham thạch cùng mùi khô khốc của các loại dược liệu không rõ tên. Cuối hành lang là một cánh cửa đá nặng nề. Thiên Tạo Tử đưa tay đặt lên bề mặt thạch môn, khẽ dùng sức đẩy nhẹ, cánh cửa liền trong một tiếng "két" chói tai mà mở ra.

Một luồng nhiệt khí hỗn tạp cùng mùi khoáng thạch và thảo dược nồng đậm tức khắc phả thẳng vào mặt Lại Thiên.

Bên trong là một gian thạch thất không lớn lắm, bốn bức tường thô ráp không có lấy một chút trang trí nào. Giữa phòng đặt một cái bệ đá cao ngang hông, trên bệ là một cái đỉnh lò ba chân bằng đồng đen, bề mặt có khắc những hoa văn xoắn ốc trông rất đơn sơ. Chung quanh bệ đá, trên những chiếc kệ gỗ mộc mạc, là vô số hũ, lọ, hộp lớn nhỏ đủ loại bằng sành, sứ và gỗ.

Thiên Tạo Tử đi đến cạnh bệ đá, bàn tay khô gầy vỗ nhẹ lên thân lò, phát ra một tiếng "boong" trầm đục. "Luyện chế đan dược phức tạp thì lão nạp không dám nói là tinh thông, nhưng mấy thứ điều chế dịch thủy thế này thì trong cổ thư của Vọng Nguyệt Trang ta cũng đọc qua không ít."

Lại Thiên đi theo, ánh mắt hắn không rời khỏi cái đỉnh lò. Hắn có thể nhìn thấy những vết khói đen kịt ám ở miệng lò và đáy lò. "Dịch thủy?" Hắn có chút nghi hoặc mà hỏi.

"Không sai." Thiên Tạo Tử đáp, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào đỉnh lò. "Có Trê Linh Chi Mật, chúng ta có thể luyện ra Tái Cốt Thủy. Tới lúc đột phá Luyện Khí Kỳ, ngươi một mặt dùng Tụ Linh Đan có sẵn để hấp thu linh khí, một mặt dùng Tái Cốt Thủy này để không ngừng kích phát và tái tạo linh cơ bị phân rã." Lão ngừng một chút, rồi quay đầu nhìn thẳng vào mắt Lại Thiên. "Quá trình này sẽ có chút thống khổ, nhưng lại có thể giúp ngươi cưỡng ép đột phá đại cảnh giới."

Nghe thấy hai chữ "đột phá", Lại Thiên bất giác nhíu mày, vẻ mặt hiện rõ sự bối rối. "Đột phá đại cảnh giới? Không phải tiền bối nói là dùng nó để đối phó Linh Độc Ấn Chú sao?"

"Đối phó?" Thiên Tạo Tử khẽ nhếch một bên mép, lộ ra nụ cười như có như không. "Ngươi tin là thật sao?" Giọng lão hoàn toàn thản nhiên, phảng phất như đang nói một chuyện không đáng để vào lòng. "Cái gọi là gia tăng cấm chế để kiềm hãm độc linh này, căn bản là không thể thực hiện với tu vi hiện tại của ngươi. Chỉ có một con đường duy nhất, đó là ngươi phải đột phá Luyện Khí Kỳ, sau đó chế luyện một loại chú phiến đặc thù để áp chế đạo Ấn Chú này. Loại chú phiến này tương tự như linh phù phổ thông nhưng lại thiên biến vạn hóa hơn bội phần, chính là thứ ta nghiền ngẫm học được trong suốt thời gian tại Địa Tâm Môn, đợi ngươi đột phá xong, ta tự khắc sẽ truyền cho."

Lại Thiên đứng ngây ra tại chỗ. Hai vai hắn trong một khoảnh khắc ngắn ngủi dường như sụp xuống, nhưng ngay lập tức lại thẳng tắp trở lại. Hắn hít một hơi thật sâu, lồng ngực khẽ phập phồng. Sau mấy hơi thở im lặng, hắn mới ngẩng đầu lên, ánh mắt đã trở nên vô cùng kiên định. Hắn cúi người thật sâu.

"Hảo, mọi sự xin nhờ tiền bối phân phó."

Thiên Tạo Tử gật đầu, sắc mặt vẫn như cũ không đổi. "Lấy Trê Linh Chi Mật ra, đặt vào trong đỉnh lò đi."

Lại Thiên nghe vậy liền làm theo. Hắn cẩn thận mở túi vải, lấy ra một khối mật óng ánh như hổ phách, vẫn còn tỏa ra một mùi hương thanh ngọt nhàn nhạt, rồi nhẹ nhàng đặt nó vào trong lòng đỉnh.

"Bây giờ," Thiên Tạo Tử chỉ vào hai vị trí đối diện nhau trên thành lò, nơi có hai dấu tay được khắc lõm vào.
"Ngồi xuống, đặt hai tay ngươi vào đó, vận chuyển linh lực trong cơ thể từ từ rót vào."

Lại Thiên khoanh chân ngồi xuống nền đá lạnh lẽo. Hắn đặt hai lòng bàn tay vào hai dấu khắc, bắt đầu vận chuyển cỗ linh lực yếu ớt trong cơ thể, một luồng hơi ấm dần dần từ lòng bàn tay lan tỏa vào trong đỉnh lò.

Thời gian cứ thế lẳng lặng trôi đi, không biết đã qua bao lâu, có lẽ đã qua một ngày, một đêm.

Thạch thất chìm vào bóng tối, chỉ còn lại thứ ánh sáng yếu ớt phát ra từ khối Trê Linh Chi Mật bên trong đỉnh lò.

Mãi cho đến khi Lại Thiên cảm thấy linh lực trong cơ thể tiêu hao quá độ, một tiếng "tách" rất nhỏ bỗng từ trong đỉnh lò truyền ra. Hắn liền mở mắt, nhìn vào bên trong.

Khối mật lúc này đã hoàn toàn tan chảy, chỉ còn lại một vũng chất lỏng sền sệt. Và từ chính giữa vũng chất lỏng đó, một giọt nước màu xanh biếc từ từ ngưng tụ, lơ lửng một chút rồi nhỏ xuống đáy lò. Kế tiếp là giọt thứ hai, giọt thứ ba.

Thiên Tạo Tử, người từ đầu đến giờ vẫn đi đâu đó bên ngoài Vọng Nguyệt Trang, lúc này mới bước vào như tự có thể ước tính được thời gian.

Lão lấy ra một chiếc lọ sứ trắng tinh chỉ lớn bằng ngón tay cái, mở nắp gỗ ra. Lão ra hiệu cho Lại Thiên ngừng rót linh lực, sau đó cẩn thận nghiêng đỉnh lò, đem những giọt linh thủy màu ngọc bích kia rót hết vào trong lọ.

Tổng cộng chỉ có vỏn vẹn ba giọt. Lão đậy nắp lại, đưa cho Lại Thiên.

"Đây chính là Tái Cốt Thủy."

Thiên Tạo Tử xoay người lại, thân mặc bộ đạo bào màu xám tro không một nếp uốn khẽ lay động. Thanh âm của lão vẫn bình thản như mặt hồ thu, không mang theo một tia tình cảm nào: “Tiểu tử, công đoạn mấu chốt kế tiếp đã tới, mau theo ta.”

Lại Thiên thần sắc không đổi, chỉ lẳng lặng gật đầu rồi cất bước theo sát phía sau.