Thời Đại Mới (Phần 1: Đông Hoa Sơ Khởi Chí)

Chương 182: Đại tế phá cảnh



Phường thất điều chế bỏ lại sau lưng, một già một trẻ cứ thế một trước một sau, băng qua khoảng sân rộng lát đá xanh mướt, rồi lách mình vào một lối mòn nhỏ hẹp, ẩn khuất sau những dãy nhà san sát.

Con đường này, tựa như một bí mật chỉ dành cho số ít, dẫn thẳng vào một khu rừng trúc xanh.

Ấy là đã ra khỏi địa phận của Vọng Nguyệt Trang.

Trúc ở đây nhiều không kể xiết, thân nào thân nấy cao vút thẳng tắp, chen chúc nhau vươn lên trời cao. Tán lá trên đầu rậm rạp đến độ đan vào nhau, kết thành một tấm màn thiên nhiên khổng lồ, một cái "thiên la địa võng" bằng lá, che lấp gần như toàn bộ ánh dương.

Chỉ còn lại vài tia sáng lốm đốm, yếu ớt như rắc xuống mặt đất ẩm ướt. Không khí thấm đẫm hàn khí mát lạnh, vạn vật tịch liêu, chỉ thỉnh thoảng nghe tiếng gió lướt qua, khiến lá trúc khẽ cất lên một khúc ca xào xạc.

Đi sâu vào nơi thâm sơn cùng cốc này, không gian trước mắt đột ngột quang đãng.

Hiện ra trước mặt Lại Thiên là một cái hàn đàm.

Nước đầm trong vắt, tĩnh lặng như một tấm gương cổ chưa từng soi bóng người, chỉ phản chiếu lại màu xanh biếc ngọc ngà của rừng trúc bao bọc xung quanh.

Hàn đàm này chẳng lớn, ước chừng vài chục bước chân là cùng, nhưng qua làn nước trong suốt có thể thấy rõ từng viên cuội thạch tròn nhẵn, sẫm màu lót dưới đáy.

Thiên Tạo Tử dừng bước bên bờ, dáng vẻ ung dung tự tại. Lão chẳng nhìn Lại Thiên, chỉ đưa tay chỉ vào mặt nước, giọng điệu bình thản như đang bàn chuyện thời tiết: “Được rồi. Uống hết Tái Cốt Thủy, sau đó ngâm mình vào hàn đàm này đúng mười ngày. Nhớ cho kỹ, trong thời gian này tuyệt đối không được rời khỏi đây nửa bước. Mười ngày sau, tự mình trở về Vọng Nguyệt Trang. Đến lúc đó, lão phu sẽ cho ngươi mở mang tầm mắt, xem cái gì gọi là một bước lên trời.”

Nói đoạn, lão phất tay áo, cũng chẳng đợi xem phản ứng của kẻ hậu bối ra sao, dứt khoát xoay người rời đi. Bóng lưng gầy gò, cô độc ấy rất nhanh đã chìm vào sắc xanh thăm thẳm của rừng trúc, phảng phất như một vị tiên nhân chưa từng vương bụi trần.

Chỉ còn lại Lại Thiên, một mình đứng bên bờ hàn đàm.

Hắn cúi đầu, ánh mắt rơi xuống chiếc bình sứ trắng tinh đang nằm gọn trong lòng bàn tay.

Ngón tay thon dài khẽ bật nút gỗ. Một tiếng "bốc" rất nhỏ vang lên. Hắn chẳng buồn ngửi, chẳng buồn nhìn, cứ thế dốc ngược miệng bình.

Ba giọt linh thủy màu ngọc bích, óng ánh như những giọt lệ, tức thì nhỏ vào trong miệng.

Nói thì chậm, xảy ra lại nhanh!

Một cảm giác buốt rát thấu xương lập tức từ cổ họng đánh thẳng xuống đan điền! Nhưng chỉ trong chớp mắt, cái lạnh lẽo ấy đã hóa thành một luồng nhiệt khí nóng rực, như một con hỏa long âm ỉ thẩm thấu vào từng tấc thịt, từng đốt xương cốt trên toàn thân.

Hắn cởi bỏ ngoại bào, để lộ thân hình gầy gò nhưng rắn chắc. Chậm rãi, từng bước một, hắn tiến xuống làn nước thanh đạm của hàn đàm. Nước hồ lạnh lẽo ngập đến ngang ngực, hắn tìm một phiến đá tương đối bằng phẳng rồi ngồi dựa vào, hai mắt từ từ khép lại, bất động như sơn.

Thời gian tựa như dòng nước lặng lờ trôi.

Lại Thiên ngâm mình trong hồ, rốt cuộc cũng cảm nhận được những biến đổi đầu tiên. Khí lực trong tứ chi bách hải của hắn, tựa như bị một bàn tay vô hình rút đi cạn kiệt.

Một cảm giác trống rỗng, hư thoát lan tràn khắp toàn thân. Hắn thử vận chuyển một tia linh lực vốn đã ít ỏi, nhưng nó lại mơ hồ như sương khói, tu vi Linh Thể tầng mười chập chờn dao động, rồi thẳng một đường rơi xuống ngưỡng cửa Linh Thể tầng một, sau đó... hoàn toàn biến mất.

Tâm thần hắn kịch biến! Thân thể này, bỗng chốc suy nhược đến cực điểm, chẳng khác nào một gã phàm nhân tục tử tay trói gà không chặt.

Càng tệ hơn nữa, cái cảm giác đau nhức âm ỉ, quen thuộc đến đáng sợ lại một lần nữa tái hiện. Nó gặm nhấm từng thớ thịt, len lỏi vào từng khớp xương. Giống hệt, giống hệt như những năm tháng hắn điên cuồng khổ luyện mà liên tục thất bại tại các nhà kho, góc chợ hay bãi biển ở thành Đông Diêu.

Cảm giác đó lại ập về. Đau đớn. Quen thuộc. Tuyệt vọng.

Hắn chỉ có thể cắn chặt răng, cam chịu sự giày vò song hành cả về thể xác lẫn tinh thần. Trên con đường tu hành, vốn chẳng có chỗ cho kẻ yếu đuối.

Mười ngày, dài tựa như cả một thế kỷ trầm luân trong địa ngục.

Khi ánh dương của ngày thứ mười chiếu thẳng đỉnh đầu, Lại Thiên mới từ từ mở mắt. Hắn chậm rãi đứng dậy, cảm giác toàn thân nặng như đeo chì. Hoàn toàn bước ra khỏi mặt nước, bộ y phục ướt sũng dính chặt vào người, hắn lê từng bước chân nặng nhọc, men theo con đường cũ quay trở về.

Khi thân ảnh quen thuộc của cánh cổng đá Vọng Nguyệt Trang hiện ra ở cuối con đường, Lại Thiên không khỏi sững người.

Hàng chục trang dân không biết đã đứng ở đó từ bao giờ. Bọn họ im lặng xếp thành hai hàng dọc theo con đường chính, trang phục đồng nhất, thần sắc trang nghiêm. Ánh mắt họ nhìn về phía hắn, không một tia tò mò, không một chút hiếu kỳ, chỉ ẩn chứa một sự sùng kính đến khó tả. Vạn vật im phăng phắc, không một ai lên tiếng, tất cả chỉ lặng lẽ nhìn hắn từng bước đi qua.

Hắn vừa đi tới giữa hai hàng người, có hai gã trang dân bước ra, khẽ cúi đầu chào rồi đi song song hai bên. Tay họ không chạm vào người hắn, nhưng lại tạo thành một loại nghi thức hộ tống đầy tôn kính, dẫn hắn tiến về phía quảng trường trung tâm.

Trước mắt hắn là một cảnh tượng trang nghiêm đến độ có phần quỷ dị.

Ngay chính giữa quảng trường, chẳng biết từ lúc nào đã mọc lên một tòa tế đàn bằng đá. Nền tế đàn là một mặt đá hình tròn khổng lồ, ghép từ những khối thạch xám ngoét.

Bề mặt khắc đầy những đường rãnh chằng chịt, phức tạp, tất cả đều xoáy sâu vào trung tâm, trông như một cái pháp trận viễn cổ. Mà ở chính giữa, một bệ đá được điêu khắc thành hình một cái bồ đoàn khổng lồ, vừa hùng vĩ lại vừa mang một nét uy nghiêm cổ xưa.

Thiên Tạo Tử đứng chắp tay sau lưng ở chân tế đàn, tựa như đã chờ sẵn từ lâu. Thấy Lại Thiên lê bước tới, lão chỉ khẽ gật đầu, giọng vẫn bình thản: “Công đoạn cuối cùng đã đến. Lên tế đàn đi, sử dụng Tụ Linh Đan rồi lập tức bế quan nhập định.”

Ánh mắt Lại Thiên gắt gao nhìn chằm chằm vào tòa tế đàn. Nhìn thấy cảnh này, trong lòng hắn chợt dâng lên một cỗ dự cảm bất an mãnh liệt.

Tòa tế đàn này, những đường rãnh chằng chịt kia... chẳng phải giống hệt những tế đàn huyết tế sinh vật sống cho tà thần trong các bộ lạc man hoang cổ đại mà hắn từng đọc trong kinh thư hay sao?

Bất quá, hắn rất nhanh đã trấn tĩnh lại. Ánh mắt sắc như dao quét một lượt qua đám đông trang dân. Hắn cẩn thận quan sát từng nét mặt, từng cử chỉ của họ.

Không một tia sát ý, không một chút ác độc. Trong ánh mắt của mỗi người, hắn chỉ thấy sự sùng bái và một niềm hy vọng gì đó.

Hắn bỗng nhiên minh bạch. Trông hắn lúc này, thật chẳng giống vật tế thần cho lắm.

Lại Thiên không còn chút do dự nào nữa.

Sự đã đến nước này, nào còn đường lui?

Cho dù không thể đột phá Luyện Khí Kỳ, kết cục cũng là bị Linh Độc trong cơ thể ăn mòn mà chết. Đây chính là ván cược mà hắn phải đánh trên con đường đại đạo tu hành của hắn.

Hắn bước từng bước vững chãi lên những bậc thềm đá, tiến đến ngồi xuống ngay trung tâm pháp trận.

Hắn xếp bằng ngay ngắn lên chiếc bồ đoàn bằng thạch đá, lấy ra viên Tụ Linh Đan, chuẩn bị nhập định.

Ngay tại khoảnh khắc hai mắt hắn chuẩn bị khép lại!

Từ phía dưới tế đàn, một loạt âm thanh “xoẹt, xoẹt” rất nhỏ nhưng cực kỳ đồng đều đột ngột vang lên.
Một bộ phận trang dân, động tác như một, đồng loạt dùng tiểu đao rạch một đường trên các ngón tay. Máu tươi đỏ thẫm lập tức chảy ra, men theo những đường rãnh trên tế đàn mà lấp đầy toàn bộ pháp trận.

Cùng lúc đó, những trang dân khác lại cắm thêm mấy lá trường kỳ màu xanh sẫm thêu biểu tượng vầng trăng khuyết dọc theo vành ngoài của tế đàn.

Trong nháy mắt, một cỗ linh khí tinh thuần đến mức khó có thể tưởng tượng, hòa lẫn với mùi máu huyết nồng đậm, từ mặt đất điên cuồng bùng lên. T

oàn bộ linh khí trong phạm vi Vọng Nguyệt Trang dường như bị một lực hút kinh thiên động địa kéo về, điên cuồng quy tụ tại tòa tế đàn, tạo thành một luồng năng lượng vô hình.

Luồng năng lượng này, lấy Lại Thiên làm trung tâm, không chút khách khí mà rót thẳng vào cơ thể hắn. Lại Thiên chỉ cảm thấy một luồng linh khí khủng bố chưa từng có ập tới, sau đó thần thức nhanh chóng mơ hồ, hoàn toàn chìm vào bên trong tế trận.

Ngay khoảnh khắc ấy, toàn bộ những đường rãnh khắc trên mặt đá đồng loạt bừng lên một ánh sáng màu huyết dụ. Năng lượng từ khắp Vọng Nguyệt Trang, được máu tươi dẫn lối, được trường kỳ thôi thúc, hội tụ lại thành một cột sáng vô hình, lấy cơ thể đang ngồi bất động của Lại Thiên làm trung tâm, rồi hung hãn rót vào.

Và rồi, dị tượng kinh thiên bắt đầu xuất hiện.

Trên bầu trời ban ngày trong xanh không một gợn mây, một vầng sáng bạc mờ ảo dần dần hiện hữu. Ban đầu nó chỉ như một vết mực nhòe, nhưng rồi từ từ ngưng tụ, thành hình một vầng trăng tròn vành vạnh.

Nó không tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chỉ lẳng lặng treo ở đó, một sự hiện diện tĩnh tại và phi lý giữa ban ngày ban mặt.

Nhật nguyệt đồng không!

Dân làng Vọng Nguyệt Trang ngẩng đầu lên, nhìn thấy dị tượng trên trời, rồi lại nhìn xuống bóng người bất động trên tế đàn.

Không có kinh ngạc, không có sợ hãi. Trên gương mặt họ chỉ có một vẻ trang nghiêm và bình thản.

Rồi họ khẽ quay đi, trở lại với công việc thường ngày. Người tiếp tục bổ củi, tiếng rìu vang lên đều đặn. Người vá lại tấm lưới đánh cá cũ, những ngón tay chai sần thoăn thoắt. Trẻ con vẫn nô đùa ở đầu con ngõ nhỏ.

Ngày lại ngày trôi qua.

Vầng trăng bạc vẫn treo trên bầu trời ban ngày, trở thành một phần quen thuộc của khung cảnh.

Đông đến, Xuân sang, Hạ tới, tuyết phủ trắng những mái ngói và khu rừng trúc, nhưng cột năng lượng vô hình bao quanh tế đàn khiến cho một khoảng không gian xung quanh Lại Thiên không một bông tuyết nào rơi xuống. Tuyết tan, cỏ cây đâm chồi nảy lộc. Nắng oi ả.

Thu về, lá vàng rơi xào xạc.

Dân làng vẫn sống cuộc sống của mình . Vầng trăng bạc vẫn ở đó.

Và Lại Thiên, vẫn ngồi đó, thân ảnh bất động như một bức tượng đá đã tồn tại từ ngàn xưa.