Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã hai năm dài đằng đẵng.
Ngay giữa chính ngọ. Vầng trăng bạc lơ lửng trên không trung bỗng dưng run rẩy, hình ảnh của nó nhòe đi, vặn vẹo, tựa như ảnh chiếu trên mặt hồ bị ai đó khuấy động.
Từng chút một, nó tan ra, rồi biến mất không một dấu vết, trả lại cho vòm trời một màu xanh biếc nguyên thủy.
Cùng một khoảnh khắc đó, trên tế đàn, cột năng lượng vốn vô hình xoay quanh thân ảnh Lại Thiên cũng theo đó mà yếu dần, sau cùng tiêu tán vào hư không.
Một tiếng "cạch" rất nhỏ vang lên, đó là âm thanh của một ngón tay vừa cử động.
Mí mắt của thân ảnh kia khẽ rung lên, rồi chậm rãi mở ra.
Đôi mắt ấy không còn chút mệt mỏi hay non nớt của hai năm về trước. Giờ đây, chúng sâu tựa vực thẳm, tĩnh như mặt hồ thu, không một gợn sóng. Hắn vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xếp bằng, nhưng thần thức, chỉ trong một sát na, đã như một tấm lưới khổng lồ vô hình, bá đạo mà bao trùm ra xung quanh.
Thần thức này, so với trước kia, quả thực là một trời một vực.
Nó không còn là sự dò xét yếu ớt, thăm dò từng li từng tí. Bây giờ, nó mạnh mẽ và rõ ràng hơn những gì mà hắn có thể tưởng tượng.
Hắn có thể "nhìn" thấy một con kiến đen đang ì ạch tha mồi về chiếc tổ nhỏ nằm sâu dưới lòng đất, "cảm nhận" được từng sợi râu của nó đang rung động trong không khí.
Hắn "nghe" được tiếng chiếc lá khô long ra khỏi cành, xoay mấy vòng rồi nhẹ nhàng đáp xuống rìa khu rừng trúc cách đây cả dặm.
Sinh hoạt của từng người trong Vọng Nguyệt Trang, nhịp thở của họ, tiếng máu chảy trong huyết quản, hết thảy đều hiện lên trong đầu hắn một cách rành mạch, chi tiết đến đáng sợ.
Linh lực trong cơ thể, tựa như một dòng đại giang thức tỉnh sau cơn ngủ đông, cuồn cuộn gầm thét, rồi bùng ra tứ phía theo một dạng hình cầu hoàn mỹ.
Luyện Khí sơ kỳ!
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng cảnh giới của mình.
Từ Linh Thể tầng mười phá vỡ đại cảnh.
Giờ đây Lại Thiên đã là một tu sĩ Luyện Khí chân chính.
Trong đầu vừa nảy ra ý nghĩ muốn đứng dậy, thân hình Lại Thiên khẽ động. Cơ thể vốn dĩ phải tê cứng sau hai năm bất động giờ đây lại nhẹ nhàng như không. Hắn từ tốn nhấc chân phải lên.
Nhưng một chuyện kinh người đã xảy ra. Bàn chân hắn chưa kịp đặt xuống bậc thềm đá, thân ảnh hắn đã như một bóng ma, đột ngột thuấn di đi mất. Trong chớp mắt tiếp theo, bàn chân ấy đã đặt thẳng vào khoảng không, cách mặt đất hơn chục trượng. Một gợn sóng linh lực hữu hình từ lòng bàn chân lan ra, tựa như ném một viên sỏi xuống mặt hồ tĩnh lặng.
Một cảm giác vững chãi, rắn chắc đến khó tin truyền đến, như thể hắn đang đứng trên mặt đất bằng phẳng nhất.
Cả cơ thể hắn lúc này đã hoàn toàn thoát ly khỏi tế đàn, lơ lửng giữa không trung.
Trong mắt Lại Thiên lóe lên một tia kinh ngạc không thể che giấu.
Đạp không cước bộ! Bốn chữ này hiện lên trong đầu hắn. Đây là thần thông mà hắn từng đọc qua trong Trấn Âm Kinh, một năng lực mà theo quy tắc của tu chân giới, chỉ có những tu sĩ đạt đến cảnh giới Khuyết Đan mới có thể thi triển.
Hắn cúi xuống nhìn hai bàn tay mình, rồi lại nội quan dòng linh lực chỉ vỏn vẹn ở mức Luyện Khí sơ kỳ viên mãn. Sự mâu thuẫn to lớn này khiến cặp mày kiếm của hắn nhíu chặt lại.
"Quả thực chỉ là Luyện Khí sơ kỳ... Nhưng tại sao?!"
Nhanh chóng dằn xuống tia nghi hoặc, thân hình Lại Thiên hóa thành một đạo huyễn quang, lao vút về phía trước. Chỉ một cái chớp mắt, sau khi triệt tiêu lực đẩy, hắn đã nhẹ nhàng đáp xuống nền đất sỏi trước một công trình kiến trúc quen thuộc. Chính là chủ lâu của Vọng Nguyệt Trang, nơi ở của Thiên Tạo Tử.
Cánh cửa chính bằng gỗ lim khép hờ, để lộ một khe hở.
Trên thềm đá, một bóng người đã đứng sẵn, hai tay chắp sau lưng. Thiên Tạo Tử vẫn mặc bộ y phục vải gai màu nâu sẫm, mái tóc bạc được búi gọn bằng một cây trâm gỗ đơn sơ. Chòm râu dài trắng như tuyết của lão khẽ lay động trong gió.
Lại Thiên bước tới, dừng lại khi còn cách thềm đá chừng ba trượng. Hắn chắp hai tay trước ngực, trịnh trọng cúi người, giọng nói trầm ổn mà hữu lực: "Vãn bối Lại Thiên, bái kiến tiền bối."
Thiên Tạo Tử không đáp lời ngay. Lão khẽ nheo mắt, ánh mắt sắc bén như chim ưng đánh giá hắn một lượt từ đầu đến chân. Một lúc sau, khóe môi lão mới nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt.
"Tiểu tử, ngươi cuối cùng cũng tỉnh. Cảm giác dùng tu vi Luyện Khí mà có thể đạp không phi hành, thế nào?"
Lại Thiên từ từ đứng thẳng dậy, nét kinh ngạc trên mặt vẫn chưa tan hết. "Việc này, quả thực khiến tại hạ có một phen chấn động. Không ngờ được phương pháp của tiền bối lại thần kỳ đến thế. Luyện Khí sơ kỳ có thể đạp không, không cần ngự khí, chuyện này nếu truyền ra ngoài, e rằng sẽ gây nên sóng to gió lớn. Mong tiền bối diễn giải đôi chút, để tại hạ được mở mang tầm mắt."
"Vậy thì phải nói đến ngọn nguồn của Vọng Nguyệt Trang này," Thiên Tạo Tử chậm rãi nói, tay phải vuốt nhẹ chòm râu. "Theo nghiên cứu trăm năm của lão phu, Vọng Nguyệt Trang vốn là hậu duệ của một ngoại tộc từng tồn tại ở Chân Nguyên lục địa. Tổ tiên họ cũng là tu sĩ, nhưng vì một lý do nào đó mà phải di cư đến tàn giới này. Thời gian dài dằng dặc trôi qua, linh căn của họ dần dần tiêu tán, cuối cùng chỉ có thể an phận làm phàm nhân."
Lại Thiên khẽ nhíu mày. "Lại có chuyện này. Nhưng tại hạ nhớ ngày đó, tiền bối đã để một số phàm dân trong trang cử hành một nghi thức đối với tế trận. Phải chăng chính điều đó đã giúp tại hạ không chỉ đột phá Luyện Khí sơ kỳ, mà còn có được năng lực đặc thù này?"
"Tiểu tử nhà ngươi đầu óc quả nhiên nhanh nhạy," Thiên Tạo Tử gật đầu, trong mắt ánh lên một tia tán thưởng. "Thứ mà lão phu dung hợp cho ngươi, chính vào thời khắc ngươi tái tạo linh thể, đột phá Luyện Khí kỳ, chính là huyết thể của tộc nhân Vọng Nguyệt. Nhục thân của ngươi đã hoàn toàn dung hòa với loại huyết mạch này, do đó mới có được bộ pháp đặc thù kia, chính là Nguyệt Ảnh Bộ. Đây là thiên phú huyết mạch của tộc nhân Vọng Nguyệt."
Lại Thiên im lặng trong giây lát, các ngón tay vô thức siết lại. Hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Thiên Tạo Tử. "Tiền bối... Ngài làm như vậy, không biết là có dụng ý gì?"
Vẻ mặt của Thiên Tạo Tử chợt trở nên nghiêm túc. Lão thở ra một hơi dài, âm thanh trầm thấp như tiếng chuông chùa buổi chiều tà. "Thực không dám giấu, Đọa Tiên Uyên này, lão phu ước tính chưa đầy hai trăm năm nữa sẽ hoàn toàn sụp đổ."
Câu nói vừa dứt, Lại Thiên chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, thân hình khẽ động. "Có chuyện như vậy sao? Nếu thế, toàn bộ sinh linh nơi đây, từ Linh Thú đến tộc nhân Vọng Nguyệt... chẳng phải sẽ đồng quy vu tận hay sao?"
"Số trời đã định, vận kiếp khó tránh," Thiên Tạo Tử đáp, giọng bình thản đến lạ thường. "Đây có lẽ là ý trời, muốn nơi này đến đây phải tận diệt."
Lại Thiên bước lên một bước, sự bình tĩnh trên mặt đã bị phá vỡ, thay vào đó là vẻ cấp bách hiếm thấy. "Vậy tiền bối không có suy tính đến chuyện đưa tộc nhân Vọng Nguyệt rời khỏi đây sao?!"
"Lão phu sống gần cạn ngày, chẳng còn gì tiếc nuối," Thiên Tạo Tử lắc đầu. "Nhưng căn bản là bất lực. Họ chỉ là phàm nhân, làm sao chịu nổi sức xé rách của không gian khi rời đi, trừ khi... họ có được thân thể của tu sĩ."
Nghe đến đây, trong mắt Lại Thiên lóe lên một tia sáng.
Hắn đã lờ mờ hiểu ra vấn đề. "Nếu đã như vậy, tại hạ cũng mạo muội xin được biết cách thức để rời khỏi Đọa Tiên Uyên này."
"Ngươi vội gì chứ," Thiên Tạo Tử khoát tay, vẻ mặt lại trở về điềm tĩnh. "Chuyện đó để sau. Trước tiên, ta có vài điều kiện, trước khi nói cho ngươi phương pháp rời đi." Lão lật tay, một phiến ngọc giản xanh biếc hiện ra, "Đây là một phiến Linh Chương chuyên dùng để hạ cấm chế. Lão phu không còn tu vi, không thể sử dụng. Nhưng ngươi chỉ cần vận linh lực là có thể kích hoạt để kìm hãm linh độc trong cơ thể. Tạm thời bỏ qua việc này đã."
Lại Thiên hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng đang dậy sóng. Hắn lại chắp tay, thái độ cung kính. "Tiền bối có ân tái tạo, Lại Thiên trước kia từng nói, chỉ cần là việc trong khả năng, tuyệt không hai lời."
"Được. Những việc này, với khả năng hiện tại của ngươi, sẽ không có gì quá khó khăn," Thiên Tạo Tử nói, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén. "Điều thứ nhất, ta muốn ngươi thu nhận hai đứa trẻ có linh căn duy nhất trong Vọng Nguyệt Trang này làm đồ đệ, dẫn dắt chúng bước lên tiên đạo."
Lại Thiên ngẩn ra một lúc, trên mặt lộ rõ vẻ bất ngờ. "Có chuyện này sao? Việc này đương nhiên không thành vấn đề. Nhưng tiền bối từng là tu sĩ nửa bước Kim Đan, việc dạy dỗ hai đứa trẻ há chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay, tại sao không sớm thực hiện?"
"Lão phu đương nhiên biết," Thiên Tạo Tử thở dài. "Nhưng con đường phá phàm của mỗi người mỗi khác. Lão phu năm xưa là nhờ cao nhân dùng linh lực quán đỉnh, lại có đan dược phụ trợ, mới may mắn bước lên tiên đạo. Hiện tại ta chỉ là thân xác thịt phàm, làm sao có thể dùng pháp tu truyền công, hay bồi bổ đan dược cho chúng?"
"Quả nhiên là vậy," Lại Thiên gật đầu, đã hoàn toàn thông suốt. "Nếu chỉ là việc này, tuyệt không thành vấn đề. Tại hạ sẽ kết hợp phương cách phá phàm độc đáo của tiền bối, cùng với kinh nghiệm của bản thân, tất sẽ giúp chúng đặt xuống nền móng tiên đạo vững chắc nhất."
"Nghe ngươi nói vậy, lão phu cũng yên tâm rồi," Thiên Tạo Tử mỉm cười hài lòng. "Đến lúc đó, chúng có thể tự mình thoát khỏi Đọa Tiên Uyên, xem như giữ lại một tia huyết mạch cho Vọng Nguyệt tộc."
Lão bỗng dừng lại, thái độ lại thay đổi. Giọng nói không còn ôn hòa mà trở nên rành mạch, mang theo một tia áp lực vô hình. "Điều thứ hai, ngươi phải săn đủ một trăm con Linh Thú hạ giai. Nội đan của chúng tùy ngươi xử lý, nhưng toàn bộ thi thể, từ xương cốt đến da thịt, đều phải giao lại cho Vọng Nguyệt Trang. Chỉ cần ngươi hoàn thành, lão phu nhất định sẽ cho ngươi phương pháp trở về Chân Nguyên lục địa."
"Một trăm con... Linh Thú hạ giai?" Lại Thiên lẩm bẩm, đôi mày bất giác cau lại. Đây không phải là một con số nhỏ.
Thiên Tạo Tử hừ nhẹ một tiếng, trong giọng nói mang theo ý vị khích tướng. "Thế nào, không làm được sao? Với tu vi của ngươi bây giờ, diệt sát chúng chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian. Đúng là số lượng có hơi nhiều, sẽ tốn chút công sức, nhưng quay về hồi phục rồi lại tiếp tục, chẳng lẽ không được?"
Lại Thiên im lặng suy tính trong vài nhịp thở. Sau đó, hắn ngẩng đầu lên, sự do dự trong mắt đã biến mất, thay vào đó là sự kiên định như sắt đá. "Tại hạ đã rõ. Chút việc vặt này, so với đại ân của tiền bối, đâu có đáng gì để kêu ca."
"Hảo," Thiên Tạo Tử gật đầu dứt khoát. "Vậy ngươi đi trước đi. Mau chóng nhận hai đứa nhóc kia làm đồ đệ, sau đó bắt đầu rèn luyện chúng."
Lại Thiên cũng không nhiều lời, chỉ khẽ gật đầu một cái. Thân hình không chút do dự, hắn xoay người, sải bước đi về phía khu nhà ở của dân làng.