Một vệt nắng xiên xuống vàng óng, làm hiện rõ vô số hạt bụi li ti tựa tinh sa đang lười biếng trôi nổi.
Lại Thiên còn chưa kịp đứng vững gót chân, một vị trung niên của Vọng Nguyệt Trang đã chắp tay dẫn hai thân ảnh trẻ tuổi tiến đến.
Hai người này, một nam một nữ, ước chừng mười bảy, mười tám tuổi, thân hình dong dỏng cao, khí vũ hiên ngang, anh khí bức người. Vừa thấy Lại Thiên, cả hai không hẹn mà cùng lúc chắp tay, khom người thành lễ.
Động tác nhất tề, gọn ghẽ như nước chảy mây trôi, không một chút thừa thãi.
"Bái kiến tiên nhân."
Thần thức Lại Thiên khẽ đảo qua người thiếu niên, một gương mặt quen thuộc hiện ra.
Chính là Tạ Tử Du, kẻ lần trước đã dẫn hắn đi một vòng quanh trang. Gã này vóc người cao lớn, vai rộng lưng thẳng, đôi mắt sáng như sao, ẩn chứa một sự cương nghị khó có thể lay chuyển. Đôi bàn tay gã to bè, khớp ngón tay nổi rõ những vết chai sạn dày cộp, vừa nhìn đã biết là người khổ luyện võ công từ tấm bé.
Ánh mắt Lại Thiên chuyển sang người bên cạnh.
Đó là một thiếu nữ, tên gọi An Tố Tâm. Nàng có một khuôn mặt thanh tú, nhưng đôi mắt lại tĩnh lặng như mặt hồ thu, toát ra một sự chuyên chú và trầm ổn không tương xứng với tuổi tác.
Mái tóc đen nhánh của nàng được búi cao gọn gàng bằng một cây trâm gỗ đơn sơ, để lộ vầng trán cao và đôi tai thanh thoát, một kiểu tóc hiển nhiên là để tiện cho việc động thủ.
Lại Thiên không đáp lời, chỉ lẳng lặng xoay người, ống tay áo bào khẽ phất lên một cái, ra hiệu cho cả hai đi theo.
Ba người một trước hai sau, tiến về phía khu đất trống quen thuộc. Gió trên hoangđồng thổi từng cơn hiu hắt, cuốn theo mùi cỏ lúa khô và cát bụi
Hai bóng người trẻ tuổi đứng thẳng tắp như hai cây thương đối diện Lại Thiên, im lặng chờ đợi, không một tiếng động.
"Tốt," thanh âm của Lại Thiên phá vỡ sự tĩnh lặng, vang vọng giữa đất trời. "Hai người các ngươi, sinh ra tại nơi cùng cốc hoang địa này mà lại có được linh căn, quả thực là một phen kỳ ngộ hiếm có. Nếu đã như vậy, các ngươi có nguyện ý bái Lại Thiên ta làm sư tôn, từ đây bước lên tiên lộ mịt mờ hay không?"
Hắn ngừng một chút, ánh mắt đảo qua hai gương mặt trẻ tuổi, giọng nói trầm xuống, mang theo một sức nặng vô hình. "Ta sẽ đem những gì mình biết truyền thụ lại, dẫn các ngươi vào tiên đồ. Còn lại phải dựa vào tự thân tu luyện, sớm ngày đột phá Luyện Khí Kỳ, rồi ly khai một chuyến khỏi nơi này. Các ngươi, thấy sao?"
Tạ Tử Du không một tia chần chừ. "Phịch" một tiếng, gã đã quỳ một gối xuống nền đất cứng, hai tay chắp lại thành quyền, đầu cúi thật sâu, giọng nói đanh như sắt thép.
"Đệ tử Tạ Tử Du, bái kiến sư tôn!"
An Tố Tâm cũng lập tức làm theo. Đầu gối nàng chạm đất mà nhẹ như lá rụng, không một tiếng động, nhưng sự quyết đoán trong động tác lại không hề thua kém.
"Đệ tử An Tố Tâm, bái kiến sư tôn!"
"Hảo," một nụ cười nhàn nhạt chợt hiện trên môi Lại Thiên, tựa gió thoảng qua. "Không ngờ Lại Thiên ta bước lên tiên đồ chưa bao lâu, cái tu vi Luyện Khí nho nhỏ này đã có thể thu nhận đồ đệ. Đã là người của Vọng Nguyệt tộc, lại cư tại Đọa Tiên Uyên, vậy cứ lấy hiệu là Đọa Nguyệt đi. Sau này, phải khiến cho thanh danh ‘Đọa Nguyệt Song Đồ’ của các ngươi vang chấn khắp Chân Nguyên đại lục."
Hắn dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng vào hai người, mang theo một tia khảo nghiệm: "Nghe nói hai ngươi từ sớm đã được Thiên lão tiền bối cho rèn luyện võ nghệ, xem như cũng là hàng tinh anh của Vọng Nguyệt Trang."
Tạ Tử Du ngẩng đầu, ánh mắt quả quyết: "Bẩm sư tôn, bọn đệ tử không dám lười biếng, ngày ngày đều chăm chỉ khổ luyện."
"Hảo, nếu đã vậy," Lại Thiên nói, ánh mắt chợt trở nên sắc bén như dao cạo, "Khảo nghiệm đầu tiên để bước lên tiên đồ, chính là cùng ta đấu một trận. Ta sẽ triệt để thu liễm khí tức tu sĩ, chỉ dùng thân thể phàm tục và võ nghệ giang hồ để so chiêu."
Tạ Tử Du khẽ chau mày, một tia ngần ngại thoáng qua: "Việc này... Kính xin sư tôn bỏ qua cho hành động bất kính của đệ tử."
"Không sao," Lại Thiên khoát tay, ra vẻ bất cần. "Cứ việc xuất toàn lực. Sát chiêu cũng được, hiểm chiêu cũng chẳng sao. Bằng vào thân thể tu sĩ của ta, các ngươi đánh không chết được đâu."
An Tố Tâm, người từ đầu đến giờ vẫn im lặng như một cái bóng, bỗng nhiên lên tiếng, thanh âm trong trẻo mà ẩn chứa sự cương quyết: "Vâng, thưa sư tôn. Tạ sư huynh, chúng ta cùng xuất thủ."
Dứt lời, nàng cùng Tạ Tử Du trao đổi một ánh mắt. Chỉ trong một cái chớp mắt, cả hai lập tức tản ra hai bên, hình thành thế gọng kìm, khóa chặt mọi đường lui của Lại Thiên. Bọn họ đồng thời hạ thấp trọng tâm, hai chân dang rộng, hai tay thủ thế trước ngực. Đây chính là thế tấn đặc trưng của Vọng Nguyệt võ học, vững như bàn thạch.
Lại Thiên vẫn đứng yên tại chỗ, hai tay buông thõng tự nhiên, khí tức tu sĩ trên người đã tan biến không còn một dấu vết. Hắn giờ đây trông không khác gì tên thích khách ngày xưa của Hiệp Hưng Phái, thậm chí còn có vài phần uể oải, lười nhác.
Người động thủ trước, là Tạ Tử Du.
Gã dậm mạnh chân phải xuống đất, mặt đất khẽ rung lên.
Mượn lực từ cú dậm, thân hình gã như một mũi tên rời cung, xé gió lao tới. Khoảng cách mười mét được rút ngắn chỉ trong một hơi thở. Một chưởng mang theo tiếng gió rít gào, hung hãn đẩy thẳng vào lồng ngực Lại Thiên.
Chưởng phong chưa đến, mà áp lực đã khiến vạt áo bào của Lại Thiên bay phần phật!
Đối mặt với một đòn tấn công mãnh liệt như vậy, Lại Thiên lại không hề có ý lùi bước. Thân hình hắn tựa lá liễu trong gió, chỉ khẽ nghiêng sang trái một li, vừa vặn để lòng bàn tay của Tạ Tử Du sượt qua mép áo.
Ngay khoảnh khắc Tạ Tử Du lướt qua, gã hét lớn: "An sư muội, có sơ hở!"
Chẳng cần cân nhắc, An Tố Tâm đã như một bóng ma lặng yên tiếp cận từ bên hông. Nàng xoay người, một cước quét ngang tầm mắt cá chân của Lại Thiên, vừa nhanh vừa hiểm, tựa như một con rắn độc đang đớp mồi.
Lại Thiên co một chân lên, mũi chân kia điểm nhẹ xuống đất, thân hình như một chiếc lá khô nhẹ nhàng xoay nửa vòng trên không, tránh đi đòn quét. Hắn vừa mới tiếp đất, Tạ Tử Du đã như mãnh hổ quay đầu, tung ra một chuỗi ba quyền liên tiếp. Quyền ảnh điểm tới, phân biệt nhắm thẳng vào thượng, trung, hạ tam lộ của hắn.
Cùng lúc đó, An Tố Tâm cũng không cho hắn một khắc ngơi nghỉ, hai bàn tay nàng xòe ra, những ngón tay thon dài cứng như thép chọc thẳng vào các yếu huyệt bên sườn Lại Thiên.
Phối hợp công thủ, thiên y vô phùng! Một người chủ công chính diện, thế công như vũ bão. Một người lại tập kích từ góc chết, chiêu thức hiểm hóc khôn lường.
Trong phút chốc, Lại Thiên hoàn toàn bị cuốn vào tiết tấu của hai người.
Thân pháp hắn biến ảo khôn lường, lúc lách qua, khi né tránh, khi luồn lách giữa những đòn tấn công như một chiếc thuyền con giữa cơn bão táp.
Tiếng quyền cước xé gió "vù vù" vang lên không ngớt. Dù không một đòn nào có thể chạm được vào người, nhưng Lại Thiên rõ ràng không thể tìm ra cơ hội phản công, chỉ có thể bị ép vào thế thủ trong chật vật, đôi lúc còn phải dùng đến những động tác vặn người, uốn lưng đến mức khó tin.
Hai đồ đệ mới thu nhận, chỉ bằng vào Vọng Nguyệt võ công, vậy mà lại đem vị sư tôn này dồn vào thế hạ phong tuyệt đối. Quả không hổ là tinh anh của Vọng Nguyệt Trang!
"Vụt!"
Một tiếng xé gió thanh thúy vang lên. Thân hình Lại Thiên chợt lóe lên rồi lùi lại ba bước dài, phiêu nhiên như một chiếc lá rụng, nhẹ nhàng như trở bàn tay đã thoát khỏi vòng vây công kích. Hắn đứng thẳng người, hai tay chắp sau lưng, trên mặt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
"Bốp, bốp."
Hai tiếng vỗ tay giòn giã vang lên, cắt đứt tiết tấu tấn công dồn dập của hai người.
"Được rồi, được rồi, không đánh nữa," hắn nói, hơi thở vẫn dài và đều, trên trán không có lấy một giọt mồ hôi. "Vọng Nguyệt võ học của các ngươi quả nhiên có chỗ hơn người. Riêng về kỹ xảo phàm nhân, so với chút bản lĩnh thích khách giang hồ của ta thì quả thật cao minh hơn không chỉ một bậc."
Tạ Tử Du và An Tố Tâm đồng loạt thu thủ, lập tức dừng lại. Hô hấp của cả hai đã có chút dồn dập, trên trán lấm tấm mồ hôi. Bọn họ thu lại thế tấn, đứng thẳng người, hai tay chắp trước ngực, đồng thanh cúi đầu.
"Là sư tôn đã nhường."
"Được rồi," Lại Thiên gật đầu, cất bước đi đến trước mặt cả hai. "Ta cũng nói thẳng, giai đoạn rèn luyện thân thể của các ngươi xem tình hình thì đã viên mãn hơn ta lúc trước rất nhiều. Từ bây giờ, các ngươi sẽ bắt đầu học cách dẫn khí nhập thể. Quá trình này sẽ hao tổn không ít thời gian. Trong lúc đó, ta sẽ ra ngoài săn giết linh thú, tìm kiếm thảo dược để điều chế Bổ Nhục Đan cùng Dưỡng Linh Đan. Trong thời gian ngắn ngủi ta còn ở lại, các ngươi nhất định phải đột phá Linh Thể cảnh."
Nói đến đây, Lại Thiên bắt đầu đi đi lại lại, hai tay vẫn chắp sau lưng, ánh mắt nhìn về một nơi xa xăm.
"Đến lúc đó, có lẽ ta cũng nên rời khỏi Đọa Tiên Uyên này rồi. Ta sẽ điều chế thêm Tụ Khí Đan cho các ngươi. Các ngươi cứ an tâm ở đây tu luyện, đợi khi nào đột phá đến Luyện Khí Kỳ, tự khắc sẽ có đủ thực lực để rời đi. Đến lúc đó, chúng ta nếu hữu duyên, ắt sẽ gặp lại. Còn nếu vô duyên... thì hãy tự đi con đường của riêng mình."
Tạ Tử Du khẽ nhíu mày: "Bẩm sư tôn, bọn đồ nhi sinh ra và lớn lên tại đây. Thực sự phải rời đi sao?"
Lời dặn của Thiên Tạo Tử về sự sụp đổ tất yếu của Đọa Tiên Uyên lại một lần nữa vang vọng trong đầu Lại Thiên. Hắn biết, lời này không thể nói ra.
Hắn dừng bước, xoay người lại nhìn thẳng vào hai người đồ đệ, thần sắc trở nên nghiêm nghị. "Đây là phân phó của Thiên lão tiền bối. Các ngươi cần phải ra ngoại giới du lịch một phen để tăng thêm kiến thức, rèn luyện tâm cảnh. Đợi khi nào căn cơ vững chắc, tu vi thâm hậu, quay trở lại bảo hộ Vọng Nguyệt Trang cũng chưa muộn." Lại Thiên thầm thở dài trong lòng, một khi đã rời đi, e rằng hai đứa trẻ này vĩnh viễn không còn cơ hội trở lại.
Vừa nghe đến ba chữ "Thiên lão tiền bối", vẻ nghi hoặc trên mặt Tạ Tử Du và An Tố Tâm lập tức biến mất. Hai người liếc nhìn nhau một cái, rồi cùng lúc đáp lại dứt khoát.
"Đệ tử tuân mệnh!"
"Hảo," Lại Thiên gật đầu, đưa tay vào trong áo bào, lấy ra một quyển trục thư bằng da thú, bên trên đã sao chép một phần tâm pháp của Trấn Âm Kinh.
Hắn đưa nó ra trước mặt hai người. "Đây là pháp môn dẫn khí nhập thể, các ngươi cứ y theo đây mà tu tập. Quá trình này tương đối gian nan, phải tuyệt đối chuyên tâm."
Tạ Tử Du cẩn trọng bước lên, dùng cả hai tay để tiếp nhận quyển trục. "Vâng, thưa sư tôn."
Sau khi nhận chỉ thị, cả hai cùng cúi đầu cáo từ một lần nữa rồi xoay người, cất những bước chân dứt khoát đi về phía trang làng.
Lại Thiên một mình đứng trên hoang địa, ánh mắt nhìn theo bóng lưng của hai người cho đến khi họ hoàn toàn khuất sau những dãy nhà gỗ. Gió lạnh thổi qua, mang theo một nỗi cô tịch mênh mang.