Hắn đứng tại chỗ lặng im một hồi lâu, sau đó mới xoay người, ánh mắt nhìn về phía thung lũng bao quanh cổ trận. Kể từ giờ khắc này, trong đầu hắn chỉ còn lại một tia ý niệm duy nhất: săn đủ trăm linh thú, đổi lấy phương pháp ly khai, đồng thời tìm cách quay về Thương Diêu đảo.
Hắn chậm rãi đưa tay vào trong vạt áo, khẽ chạm đến một vật thể cứng rắn, lạnh lẽo. Cái cảm giác băng lãnh quen thuộc này lập tức khiến tâm thần hắn tĩnh tại lại mấy phần.
Vật đó được lấy ra, lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay. Đó là một khối ấn chương vuông vức, nặng trịch, chế tác từ một loại ô mộc không rõ tên tuổi, mặt ngoài nhẵn bóng, cầm vào có cảm giác mát lạnh như ngọc thạch. Phía trên đỉnh ấn điêu khắc một đoá tường vân cuồn cuộn trông vô cùng sống động, bốn mặt còn lại thì quang khiết trơn nhẵn.
Đúng là Linh Chương của Thiên Tạo Tử.
Ngón cái khẽ miết qua, hắn lật mặt đáy của ấn chương lên. Đập vào mắt là một đồ án phù văn phức tạp, tựa như một toà linh phù trận đồ được thu nhỏ lại, mỗi một đường nét đều được điêu khắc tinh xảo vô bì.
Trong lòng khẽ động, hắn quyết định thử một phen. Theo lời của Thiên Tạo Tử, Linh Chương này khi thi triển, tuy nguyên lý tương đồng với Linh Phù, nhưng lại linh hoạt và vạn biến hơn rất nhiều.
Tâm niệm vừa khởi, một luồng linh lực nhỏ yếu như sợi tơ liền được dẫn xuất ra từ đan điền, men theo kinh mạch cánh tay, từ từ rót vào bên trong khối ô mộc.
“Ông!”
Khi tia linh lực đầu tiên được rót vào, khối Linh Chương khẽ rung lên một cái. Chỉ trong nháy mắt, đồ án phù văn ở mặt đáy bỗng nhiên sáng rực. Từng tầng quang hoa màu trắng sữa ôn hoà lan tràn dọc theo mỗi đường khắc, tựa như máu tươi chảy trong huyết quản, khiến cho cả khối ấn chương trong tay trở nên ấm áp lạ thường.
Lại Thiên ngẩng đầu, ánh mắt ngưng tụ. Tay phải hắn cầm Linh Chương giơ cao, tay trái kết một đạo pháp quyết cổ xưa trước ngực, đôi môi khẽ mấp máy, thì thầm một đoạn khẩu quyết ngắn gọn.
“Phất!”
Cánh tay vung lên, động tác sạch sẽ lưu loát. Một đạo quang ấn trong suốt tức thì thoát ra từ mặt đáy Linh Chương, lẳng lặng lơ lửng giữa không trung. Nó không hề tiêu tán, ngược lại còn ngưng tụ thành một loại quang khí gần như thực chất, giống hệt một bản sao hoàn mỹ của đồ án phù văn kia, toả ra một cỗ năng lượng dao động cực kỳ ổn định.
Chẳng đợi hắn có thêm động tác nào, đạo quang ấn kia đột nhiên run lên, rồi “vèo” một tiếng lao thẳng về phía Lại Thiên. Hắn lại không hề có ý định né tránh, vẫn đứng yên tại chỗ. Quang ấn nhẹ nhàng chạm vào ngực hắn, rồi bất ngờ vỡ tan thành bốn đạo phù văn quang khí nhỏ hơn. Bốn đạo quang khí này như bốn con du ngư linh động, cấp tốc xoay quanh thân thể hắn một vòng, sau đó lần lượt chui vào bốn vị trí ngực, lưng cùng hai bên bả vai, rồi ẩn mình vào trong đó.
Một cảm giác trầm ổn, vững chãi tức thì lan ra khắp toàn thân. Tựa như đã khoác lên mình một tầng khôi giáp vô hình, khiến cho tâm thần vốn luôn căng thẳng của hắn được buông lỏng đi mấy phần.
Lúc này, Lại Thiên mới khép hờ hai mắt, linh thức của hắn trầm xuống, tiến nhập vào bên trong thức hải.
Tại trung tâm của thức hải, nơi đạo Độc Linh kia đang bị trấn áp, một sự biến đổi kinh người đã diễn ra. Vốn dĩ, đạo Độc Linh này chỉ bị tầng cấm chế mỏng như cánh ve của tên hộ vệ Thái gia kia phong toả một cách yếu ớt. Nhưng giờ đây, một tầng cấm chế hoàn toàn mới đã lặng lẽ hiện ra, trực tiếp bao trùm lên trên tầng cấm chế cũ kỹ kia.
Tầng cấm chế mới này hiển lộ ra hình dạng của chính đồ án trên Linh Chương, toả ra quang mang màu trắng bạc, kiên cố dị thường, vững như thái sơn, gắt gao phong bế mọi hoạt động của Độc Linh, khiến cho nó triệt để lâm vào trạng thái ngủ say.
“Phù…”
Lại Thiên chậm rãi mở mắt, một ngụm trọc khí cũng theo đó được hắn từ từ thở ra. Trong lòng đã an tâm hơn rất nhiều. Hắn thầm tính toán, với tầng cấm chế này, có lẽ có thể trì hoãn độc linh phát tác thêm khoảng hai năm.
Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua rồi lập tức bị hắn gạt đi. Trị ngọn không trị gốc, chung quy vẫn là tai hoạ ngầm. Dựa vào ngoại vật để trấn áp, sao có thể so được với việc diệt trừ tận gốc cái của nợ này. Việc đó, phải làm càng sớm càng tốt!
Giải quyết xong mối lo ngay trước mắt, không một chút chần chừ. Lại Thiên hai chân khẽ nhún, thân hình liền nhẹ như chiếc lá bay lên khỏi mặt đất, đạp không mà đi. Một đạo độn quang màu xanh nhạt bao phủ lấy toàn thân, xé gió lao thẳng về phía bìa rừng rậm rạp nơi tiếp giáp với cổ trận.
Cuộc đi săn, bây giờ bắt đầu.
Ánh dương chói chang bị tầng tầng lớp lớp tán lá rậm rạp của khu rừng ngoài cổ trận Vọng Nguyệt ngăn lại, chỉ có thể để lọt xuống mặt đất những đốm sáng lưa thưa, yếu ớt.
Thân hình Lại Thiên từ trên không hạ xuống, nhẹ nhàng đáp trên một cành cây đại thụ, cặp mắt hắn tĩnh như mặt hồ, đảo qua bốn phía. Không khí trong rừng vô cùng ẩm ướt, tràn ngập mùi lá cây mục nát và đất bùn đặc trưng. Hắn bắt đầu di chuyển, thân pháp thi triển, bước chân lướt đi trên lớp thảm lá dày mà không hề phát ra một tiếng động nào.
Linh thức của hắn không một chút giữ lại, khuếch tán ra phạm vi trăm thước xung quanh, cẩn thận dò xét từng dao động năng lượng dù là nhỏ nhất. Không bao lâu sau, bước chân hắn khựng lại, ánh mắt ngưng tụ về phía một lùm cây rậm rạp cách đó không xa. Từ nơi đó đang truyền ra một cỗ linh lực dao động rất mờ nhạt.
Hắn nấp mình sau một gốc cây cổ thụ sần sùi, bám đầy rêu xanh, cẩn thận quan sát qua một khe hở.
Chỉ thấy trong bụi cây có một con Linh Thú cỡ nhỏ. Đó là một con Lão Thử Răng Sắt, thân mình to bằng một con chó con, bộ lông màu xám tro dính đầy bùn đất. Đặc điểm dễ nhận thấy nhất của nó là hai cái răng cửa quá khổ lòi cả ra ngoài, ánh lên sắc màu kim loại lạnh lẽo dưới những tia nắng hiếm hoi. Nó đang dùng cặp răng này để gặm một đoạn rễ cây lồi trên mặt đất, phát ra những tiếng "kèn kẹt" chói tai.
Lại Thiên không vội vàng hành động, mà vẫn kiên nhẫn quan sát. Con chuột này tựa hồ chỉ chú tâm vào việc ăn uống, thỉnh thoảng mới dừng lại một chút để giật giật cái mũi, đánh hơi không khí xung quanh.
Sau khi đã nắm được quy luật của nó, Lại Thiên mới đưa tay phải ra phía trước, mấy ngón tay thon dài kết thành một thủ ấn đơn giản. Một luồng linh lực màu xanh nhạt tụ lại nơi đầu ngón tay, nhanh chóng hoá thành một sợi dây thừng bằng quang tia.
Hắn cổ tay khẽ động, sợi dây quang tia lặng lẽ bay ra, nhanh như chớp đã quấn chặt lấy bốn chân của con Lão Thử.
Con chuột giật nảy mình, miệng phát ra tiếng "chít chít" đầy kinh hoảng, liều mạng giãy giụa nhưng sợi dây linh lực siết ngày càng chặt.
Lúc này Lại Thiên mới từ sau thân cây như chớp đã độn ra, tay trái đã rút từ bên hông thanh Thanh Xích Vương Dao. Hắn không chút do dự, cổ tay khẽ lật, dao găm trong tay vạch một đường vòng cung chuẩn xác, ‘phập’ một tiếng cắm ngập vào gáy con thú. Con Lão Thử toàn thân co giật lần cuối rồi mềm nhũn ra, triệt để bất động.
Một.
Quả nhiên tu Luyện Khí sơ kỳ viên mãn của hắn đối với Linh Thú hạ giai giờ chỉ như món vật trong tay, có điều cũng do đây là một loại tương đối vô tri, dùng linh lực cường đại đối kháng là đủ. Không cần quá nhiều thủ pháp tinh vi.
Hắn tiện tay thu xác con thú vào túi trữ vật rồi tiếp tục tiến sâu vào trong rừng.
Đi được khoảng nửa canh giờ, một tiếng tru từ phía xa bỗng vọng lại. Tiếng tru này nghe qua có chút khác biệt với loài sói thông thường, nó ngắn, gọn và thanh âm cao vút hơn. Lại Thiên không chần chừ, lập tức thay đổi phương hướng, hướng về phía tiếng tru mà đi tới.
Hắn leo lên một tảng đá lớn, vị trí này vừa đủ để hắn bao quát một khoảng đất trống nhỏ phía dưới. Quả nhiên, có hai con linh thú đang đi tuần tra ở đó. Chúng là Thảo Lang.
Loại sói này có thân hình thon dài hơn sói thường, bộ lông mang một màu xanh lục nhạt đặc trưng, cực kỳ dễ dàng hoà lẫn với cây cỏ trong rừng. Dưới bốn bàn chân của chúng có những luồng khí lưu màu xanh mờ nhạt không ngừng quẩn quanh, khiến cho mỗi bước di chuyển đều trở nên nhẹ nhàng và tốc độ hơn rất nhiều.
Đối phó với hai con cùng lúc, quả thật có chút phiền toái. Hắn cũng không vội, kiên nhẫn chờ đợi. Một lát sau, đúng như hắn dự liệu, một con Thảo Lang tách ra khỏi đồng bạn, tiến về một gốc cây gần đó để đánh dấu lãnh thổ.
Chính là lúc này!
Lại Thiên từ trên tảng đá lao xuống, thân hình nhẹ bẫng như không trọng lượng. Hắn tiếp đất không một tiếng động ngay sau lưng con Thảo Lang đang mất cảnh giác. Một đường hàn quang loé lên, thanh chủy thủ trong tay hắn nhẹ nhàng lướt qua yết hầu của nó. Con sói khổng lồ ngã quỵ xuống đất, đến một tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra.
Hai.
Con Thảo Lang còn lại lập tức cảnh giác. Nó quay phắt lại, bộ lông trên gáy dựng đứng cả lên, miệng nhe ra hàm răng trắng ởn sắc nhọn. Nó gầm lên một tiếng giận dữ rồi bốn chân phát lực, cả thân hình như một mũi tên xanh lục lao về phía Lại Thiên, luồng khí dưới chân nó bùng lên, cuốn tung cả lá khô trên mặt đất.
Lại Thiên đứng tại chỗ, sắc mặt không chút biến đổi. Ngay khi con sói vồ tới, hắn chỉ khẽ lách người sang phải, hiểm hóc tránh được cú táp trực diện của nó. Cùng lúc đó, cánh tay cầm dao của hắn lại đâm ngược ra sau, con thú khi vừa lướt qua cảm nhật được đao quang liền lách người né tránh. Nhưng Lại Thiên cũng dự tính được sự này, cánh tay còn lại của hắn nắm ra một đạo huyễn quang chính là Hắc Huyễn Côn, xoay người đúng một vòng cung đậm đặc linh lực đập trực diện vào đầu con Thảo Lang. Con Linh Thú rú lên một tiếng đau đớn thảm thiết, lảo đảo chạy thêm vài bước rồi cũng ầm một tiếng ngã vật xuống.
Ba.
Hắn tiếp tục cuộc đi săn của mình. Chuyến đi này tựa như biến thành một chuỗi những hành động được lặp đi lặp lại một cách máy móc.
Bốn.
Năm.
…
Ba mươi.
Mười tháng sau.
Lại Thiên phát hiện một con Mộc Tiêu Xà đang ngụy trang trên cành cây, cảm nhận được cái bóng của nó từ trên lao xuống liền phản xạ nghiêng người né tránh, đồng thời tiện tay bắn ra một cây linh lực ám kim đâm xuyên qua đầu nó.
Hắn đối mặt với một bầy Thạch Giáp Trùng, là một loại bọ cánh cứng lớn xác. Lại Thiên biết chủy thủ vô dụng với lớp vỏ cứng như nham thạch của chúng, hắn không tấn công trực diện mà thi triển Vô Côn Đinh Thể, mặt đất bên dưới bỗng nhiên sụt xuống một hố nông, khiến cả bầy mất thăng bằng lật ngửa, để lộ ra phần bụng mềm yếu. Hắn bình thản đi tới, kết liễu từng con một.
Sáu mươi lăm, sáu mươi sáu, sáu mươi bảy, sáu mươi tám, sáu mươi chín, bảy mươi.
Mặt trời dần ngả về tây. Áo bào trên người Lại Thiên đã dính vài vệt máu tươi và bùn đất. Hắn lại săn thêm được sáu con Linh Thú các loại: một con lợn lòi có cặp nanh phát ra quang mang nhàn nhạt, hai con vượn đen cực kỳ nhanh nhẹn cùng hai con chim có chiếc mỏ cứng như sắt.
Tổng cộng là bảy mươi sáu.
Hôm nay như vậy là quá đủ rồi, mau chóng trở về nghỉ ngơi khôi phục, với cái đà này không khéo khi vừa trở về Thương Diêu đảo hắn liền có thể đột phá Luyện Khí trung kỳ mất.
Tối hôm đó Lại Thiên chỉ bế quan khôi phục sơ bộ.