Thời Đại Mới (Phần 1: Đông Hoa Sơ Khởi Chí)

Chương 186: Nhất Nhật Vi Sư



Sáng hôm sau như thường lệ, hắn lại đến xem tình hình của hai người đệ tử mới “nhặt” được cách đây không lâu như thế nào.

Bên trong đế phường thất, tiếng "tư tư" trầm thấp vang vọng, tựa như tiếng ve kêu râm ran. Một cỗ dược hương nồng đậm mang theo vị đắng ngọt giao hoà, tràn ngập toàn bộ không gian, quấn quýt lấy từng luồng khói trắng lượn lờ từ một chiếc đỉnh thạch thô sơ toả ra. Bên trong đó, địa tâm hoả vẫn cháy đều đặn, liếm quanh thân đỉnh, toả ra nhiệt độ hầm hập đủ để nung chảy kim loại tầm thường.

Trước lò luyện, Lại Thiên khoanh chân ngồi tĩnh tọa, hai mắt khép hờ, một đạo ấn quyết đơn giản được kết trong tay.

Lần luyện chế này, hắn không cần phải tập trung toàn bộ tâm thần như những lần luyện Tái Cốt Thuỷ trong lúc sinh tử chỉ mành treo chuông khi trước.

Luyện những loại đan cấp thấp đối với hắn hiện tại, cũng bất quá chỉ như một lão nông quen tay cuốc xới mảnh linh điền của mình.

Cái Đọa Tiên Uyên, nói là tàn giới với sơn cùng thuỷ tận cũng không quá đáng, mặc dù chẳng có cơ duyên gì mấy, nhưng linh thú cấp thấp lại có thể nói là chạy đầy đất, thảo dược tầm thường cũng không tính là khó tìm, miễn cưỡng xem như có thứ để dùng.

Phụt!

Nắp đỉnh bật mở, đan hương lượn lờ bay ra. Hơn mười viên Bổ Nhục Đan cùng Dưỡng Linh Đan tròn vo như mắt sẻ, mang theo sắc xanh biếc ôn nhuận, nhẹ nhàng lăn vào trong khay ngọc.

Lại Thiên nhìn chúng nó, trong lòng không khỏi dâng lên một loại cảm giác phức tạp. Bổ Nhục Đan, Dưỡng Linh Đan, hai loại linh dược mà khi còn chật vật ở Linh Thể kỳ, hắn nhìn thấy chúng chẳng khác nào tên ăn mày trông thấy kim sơn ngân sơn.

Bắt gặp một viên chẳng khác nào gặp được bảo vật. Vậy mà giờ đây, luyện ra cả một lò lớn, chúng đối với tu vi hiện tại của hắn lại trở thành vật vô dụng, chẳng khác gì một nắm đất ven đường.

Hắn chỉ có thể nhìn đống tài vật này mà khẽ thở dài, một tiếng thở dài cho cả chuỗi tháng năm đã trôi qua.

Thu thập xong xuôi, thân hình Lại Thiên khẽ động.

Chẳng cần nghi thức rườm rà, một đạo độn quang trắng xoá đã xé rách không gian, chỉ trong vài lần hô hấp đã bay thẳng đến giữa một khoảnh đồng hoang quen thuộc.

Nơi đây vốn là chốn hắn thường độc lai độc vãng luyện công, hiện tại lại bị hai gã đồ đệ bất đắc dĩ chiếm cứ làm nơi tu luyện riêng.

Gió trên đồng hoang bỗng nhiên ngừng lại.

Giữa bãi cỏ xanh rì, dưới tán một gốc cổ thụ cành lá sum suê tựa một chiếc ô khổng lồ, hai bóng người một nam một nữ đang tĩnh tọa trên hai chiếc bồ đoàn đặt song song.

Đúng là Tạ Tử Du và An Tố Tâm. Phía trước mỗi người đều có một chiếc bàn gỗ nhỏ, bên trên bày biện vài cuốn kinh thư bằng da thú, mấy trục lụa thư và một ít binh khí thông thường như đoản kiếm, chủy thủ.

Đột nhiên, tựa như có thần giao cách cảm, cả hai đồng thời mở choàng mắt. Ánh mắt bọn họ sắc như đao, cùng lúc hướng về một điểm giữa không trung phía trước.

Tại nơi đó, một đạo thân ảnh mặc trường bào trắng đen đang nhẹ nhàng thu lại linh lực bao quanh thân.

Gương mặt hắn giờ đã thêm bội phần tuấn tú, mái tóc đen theo gió khẽ bay, ung dung phiêu nhiên hạ xuống mặt đất mà không gây nên một tiếng động nào.

Hai bóng người trên bồ đoàn lập tức chấn động. Bọn họ không chút do dự, động tác gọn gàng dứt khoát, lập tức đứng dậy, hai tay ôm quyền, đồng thanh cúi người hành lễ.

Giọng nói trong trẻo, mang theo sự kính ngưỡng không hề che giấu.

“Đồ nhi bái kiến sư tôn.”

Lại Thiên nhìn hai người trước mặt, bất giác khoát tay, trong giọng nói mang theo vài phần dở khóc dở cười. “Thôi, thôi được rồi. Các ngươi bất quá nhỏ hơn ta chừng mười niên tuổi, ta cũng không phải lão tổ tông nhà các ngươi, đừng một tiếng ‘đồ nhi’, hai tiếng ‘sư tôn’ như vậy.”

Tạ Tử Du vẫn giữ nguyên tư thế, ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định lạ thường. “Việc này, e rằng không hợp lễ pháp. Tuổi tác là một chuyện, nhưng đạo tâm cùng tu vi của sư tôn lại là một trời một vực. Mười năm tại nhân gian có thể là ngắn ngủi, nhưng trên con đường tu tiên, đó chính là khoảng cách không thể vượt qua. Đồ nhi không dám thất lễ.”

Bên cạnh, An Tố Tâm cũng nhẹ nhàng tiếp lời, giọng nói của nàng tuy mềm mại nhưng lại ẩn chứa sự cứng rắn không cho phép người khác cự tuyệt. “Phải đó, sư tôn. Vọng Nguyệt Trang chúng ta, tôn ti trật tự chính là gốc rễ, lễ nghĩa chính là cốt cách. Đồ nhi tuyệt không thể thay đổi cách xưng hô.”

“Thôi được, thôi được,” Lại Thiên thở dài một hơi, biết là không thể lay chuyển được hai tảng đá này. “Tuỳ các ngươi vậy.”

Hắn lật tay một cái, một chiếc bình sứ trắng muốt liền hiện ra. “Đây là lô Bổ Nhục Đan cùng Dưỡng Linh Đan lần này. Ghi nhớ, một lần chỉ được dùng hai viên, không được tham nhiều. Ta đã cảm ứng qua, các ngươi đang ở giai đoạn phá phàm, linh lực trong cơ thể đã bắt đầu lưu chuyển như trong trứng nước. Rất tốt, tư chất này so với ta năm đó cũng không kém bao nhiêu.”

Hai mắt Tạ Tử Du lập tức sáng rực lên, khẽ reo một tiếng. “Oa, lại là đám đan dược này! Sư tôn quả nhiên lợi hại, mỗi lần người ra tay đều là cực phẩm. Đồ nhi tuyệt không phụ sự kỳ vọng của sư tôn!”

“Được rồi,” Lại Thiên gật đầu, sắc mặt nghiêm túc lại đôi chút. “Các ngươi phải nhanh chóng đột phá đến Linh Thể kỳ, thời gian không còn nhiều lắm. Sư tôn của các ngươi sắp phải ly khai nơi này.”

Nghe đến hai chữ “ly khai”, nụ cười trên gương mặt hai người tức thì đông cứng lại. An Tố Tâm bước lên một bước nhỏ, trong giọng nói đã có mấy phần hoang mang.

“Sư tôn, người muốn đi sớm như vậy sao? Nơi này… chẳng lẽ không phải là nhà của chúng ta sao? Nếu người đi ra ngoại giới, chúng con biết tìm người ở đâu?”

Lại Thiên nghe vậy không khỏi trong lòng cười khổ một tiếng.

Ngoại giới? Rõ ràng nơi đây mới chính là ngoại giới, một mảnh thiên địa sắp sửa băng hoại mà thôi.

Bọn họ, cũng giống như hắn của ngày xưa tại Thạch Vĩ Thôn, cứ cho rằng cái ao làng nhỏ bé của mình chính là trung tâm của trời đất.

Nào biết được, thế giới bên ngoài kia thiên cao địa hậu, mây rồng hội tụ.

E rằng dù có đi hết con đường tu hành vạn dặm này, cũng chưa chắc đã khám phá hết được sự rộng lớn của nó.

Hắn ngửa mặt nhìn trời, khẽ thở ra một hơi, một nỗi cô độc man mác chợt dâng lên trong lòng.

“Đến lúc đó, nếu hữu duyên, tự nhiên sẽ tương kiến. Ta cũng chưa có dự định cụ thể nào. Còn về hai chữ ‘sư tôn’ này,” Hắn nhìn thẳng vào mắt hai người, “Các ngươi có con đường của riêng mình, có cơ duyên của riêng mình. Không cần phải mãi mãi đi theo ta.”

Hắn dừng lại một chút, rồi giọng nói trầm xuống, từng chữ từng chữ rõ ràng như được khắc vào không khí.
“Nếu quả thực... có một ngày các ngươi muốn tìm đến bổn tôn để giải hoặc, vậy thì hãy ghi nhớ cho kỹ.”
“Đông Hoa Quốc, Tán tu Thương Diêu Đảo, Lại Thiên.”

Tạ Tử Du và An Tố Tâm trong lòng đại chấn, lập tức đem cái tên và địa danh xa lạ này khắc sâu vào trong thức hải. Cả hai lại một lần nữa đồng loạt cúi đầu, giọng nói lần này còn mang theo một tia thề non hẹn biển.
“Đồ nhi ghi nhớ, thưa sư tôn! Nhất định khi tu vi cường đại, chúng con sẽ đến tìm người để tiếp tục phụng dưỡng!”

“Được rồi,” Lại Thiên khẽ phất tay áo. “Các ngươi tiếp tục tu luyện đi. Ta đi trước một bước.”

“Vâng, thưa sư tôn. Cung tống sư tôn!”

Dứt lời, thân hình Lại Thiên lại hoá thành một đạo huyễn quang, màu sắc độn quang đặc trưng của Nguyệt Ảnh Bộ, nhoáng một cái đã biến mất tại cuối chân trời.

Trên đồng hoang, gió lại nổi lên. Tạ Tử Du và An Tố Tâm đứng lặng hồi lâu, nhìn về phương hướng hắn vừa rời đi.

Sau đó, cả hai đưa mắt nhìn nhau, trong mắt loé lên một vẻ quyết tâm trước nay chưa từng có. Bọn họ không nói thêm lời nào, lặng lẽ quay về bồ đoàn, nhắm mắt tĩnh tọa, tiếp tục cuộc hành trình tu luyện của mình.

Chỉ là lần này, trong lòng bọn họ đã có một ngọn hải đăng để định hướng.