Thời Đại Mới (Phần 1: Đông Hoa Sơ Khởi Chí)

Chương 187: Hoàn thành ước định



Nhật nguyệt thoi đưa, nửa năm thời gian lại trong nháy mắt trôi qua.

Trong nửa năm này, cuộc sống của Lại Thiên gần như không có gì thay đổi. Ban ngày, hắn rời khỏi cổ trận, tiến vào sơn lâm săn giết Linh thú, đến chiều tối lại quay về bào chế dược liệu. Ngoài ra, hắn cũng bỏ chút thời gian tìm kiếm nguyên liệu, tự mình luyện chế Tụ Linh Đan, dự định dùng làm vật chia tay cho hai tên đồ đệ.

Thỉnh thoảng, hắn cũng ngồi trước mái hiên, cùng đám trang dân chất phác chuyện trò vài câu, lắng nghe bọn họ kể về chuyện mùa màng, cưới hỏi.

Đó là những niềm vui cùng nỗi lo bình dị mà hắn đã xa cách từ rất lâu. Những lúc hiếm hoi rảnh rỗi, hắn lại nghiêm khắc chỉ điểm tu luyện cho hai thiếu niên, đem từng chiêu thức, từng kinh nghiệm sinh tử mà bản thân tích lũy được truyền thụ lại không chút giữ riêng.

Đương nhiên, hắn cũng không quên định kỳ đến bái kiến Thiên Tạo Tử, mỗi lần đều mang theo một ít dược liệu quý hiếm, hoặc một vò mỹ tửu mới ủ thành. Lão nhân trước sau vẫn chỉ gật gù, không khen cũng không chê, ánh mắt luôn trầm tĩnh tựa mặt hồ thu.

Người tu đạo, vốn dĩ tranh với trời, tranh với đất, lại càng phải tranh với thời gian.

Cuối cùng, kỳ hạn ước định cũng đã tới.

Hôm nay, sau khi từ ngoại trận cổ linh lâm trở về, hắn cất bước đi về phía chủ lâu.

Thiên Tạo Tử đã ngồi sẵn ở đó, bên cạnh một bàn trà vẫn còn đang nghi ngút hơi nóng.

Lão nhân vẫn là dáng vẻ đó, một thân trường bào bạc trắng, mái tóc cũng bạc trắng như sương.

Lại Thiên cúi đầu hành lễ, sau đó đặt một túi da thú nặng trịch lên bàn gỗ, phát ra một tiếng "bịch" trầm đục.

"Tiền bối," thanh âm của hắn bình thản, "Đây là thủ cấp của Linh Thú hạ giai thứ một trăm mà tại hạ đã săn diệt được."

Thiên Tạo Tử khẽ thở dài một hơi. Tiếng thở dài này không mang vẻ mệt mỏi, mà tựa như vừa trút xuống được một gánh nặng đã đeo đẳng từ lâu. "Rất tốt, Lại Thiên. Không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy."

"Ngoài ra," Lại Thiên lại lấy ra ba bình sứ nhỏ, cẩn thận đặt thành một hàng, "Đây là mười viên Bổ Linh Đan và chín viên Bổ Nhục Đan. Tại hạ cũng chuẩn bị thêm bốn viên Tụ Linh Đan cho hai tiểu đồ kia nếu chúng có cơ hội đột phá Luyện Khí kỳ. Dựa vào phá phàm chi pháp của tiền bối, kết hợp cùng kinh nghiệm năm xưa của tại hạ... Tại hạ đã nghiệm chứng qua, hai thiếu niên này chỉ trong vòng hai năm đã đột phá Linh Thể tầng một, so với tại hạ năm đó, tốc độ còn nhanh hơn gấp đôi."

Ánh mắt Thiên Tạo Tử loé lên một tia tán thưởng hiếm thấy. "Tiểu tử ngươi, xem như cũng có chút bản lĩnh."

"Chẳng qua là nhờ Thiên lão tiền bối tín nhiệm, ra tay tương trợ nên mới có Lại Thiên của ngày hôm nay." Hắn nói, giọng điệu vô cùng thành khẩn. Đây không phải lời nịnh nọt, mà là sự thật.

Nếu không có sự chỉ điểm của lão nhân, có lẽ hắn đã sớm hóa thành một bộ xương khô trước khi được khỏi nơi này rồi.

Thiên Tạo Tử trầm ngâm nhìn hắn, ánh mắt như muốn xuyên thấu tâm can. "Lại Thiên, năm đó ngươi có thể bình an vượt qua Trầm Huyễn Giang, đủ thấy ngươi là kẻ có lòng trắc ẩn lớn, không mất mạng, cũng không mất tu vi. Điều này vừa hay lại là người mà lão phu có thể trông cậy gửi gắm. Nay ước định đã thành, lão phu cũng sẽ thuận ý, đưa ngươi quay về Chân Nguyên đại lục."

Hai chữ "quay về" đánh thẳng vào tâm hải của Lại Thiên như một tiếng hồng chung đại lữ.

Hắn hít vào một hơi thật sâu, cố gắng đè nén sự kích động đang cuộn trào trong lồng ngực. "Đa tạ tiền bối. Tại hạ chờ ngày này đã lâu."

Thiên Tạo Tử gật đầu, tay áo khẽ phất một cái, hai quyển sách cũ kỹ một dày một mỏng tức thì hiện ra trên bàn.

"Đây là một quyển Địa Tâm Ấn Quyết, trong đó ta đã sao chép lại toàn bộ tâm đắc của mình. Dù sao ta cũng từng là trưởng lão Địa Tâm Môn, kinh quyết này có thể giúp ngươi chế tạo các loại Linh Chương từ cơ bản đến phức tạp, tùy thuộc vào công dụng mà ngươi muốn. Bên cạnh đó là một quyển Vọng Nguyệt Cổ Pháp, được ta sao chép từ một trong những cổ thư của Vọng Nguyệt Trang truyền lại qua nhiều thế hệ. Bên trong ghi lại phương pháp tu luyện vài trọng điểm đặc thù của Vọng Nguyệt tộc nhân, đặc biệt là cước pháp Nguyệt Ảnh Bộ."

Lại Thiên tiếp nhận hai quyển sách, cảm nhận rõ sức nặng của cơ duyên năm tháng đang nằm trên tay mình.

Món truyền thừa này thực sự quá mức quý giá. "Thứ này... đối với tại hạ vô cùng hữu dụng. Vạn phần đa tạ tiền bối đã chiếu cố." Hắn ngẩng đầu, trong mắt loé lên tinh quang. "Nếu đã như vậy, không biết tiền bối có khúc mắc nào còn lưu lại ở Chân Nguyên đại lục cần vãn bối gửi gắm hay không? Tại hạ nếu có khả năng, nhất định sẽ toàn lực thành toàn cho tiền bối."

Quả nhiên, nợ ân tình vẫn phải dùng giao dịch để hoàn trả thì trong lòng mới có thể an ổn được
.
Thiên Tạo Tử bật cười, một nụ cười hiếm hoi làm giãn cả những nếp nhăn nơi khoé mắt. "Tiểu tử ngươi, tuổi còn trẻ mà trong đầu toàn là giao dịch, xem ra cũng là kẻ lanh lợi. Thiên Tạo Tử ta thưở thiếu thời cũng không phải một cao nhân gì, ở trên đời này đã không còn gì để tiếc nuối nữa rồi."

Lão nhân ngừng lại một chút, ánh mắt chợt trở nên xa xăm. "Chỉ là... ta có một di vật của cố nhân. Người này là Viêm Hồng Chi, ta đã từng nhắc qua với ngươi."

Lão từ trong tay áo lấy ra một vật nhỏ, đặt lên bàn. Đó là một miếng cốt bội được làm từ xương thú, màu trắng ngà, mặt trên có khắc những đồ văn cổ xưa. "Đây là cốt bội của hắn mà ta nhặt được bên bờ sông. Vật này được làm từ chất liệu đặc biệt nên mới không bị Trầm Huyễn Giang làm cho tiêu tán. Viêm Hồng Chi là một trưởng lão của Thanh Lư Cung tại Vân Vũ Quốc, y còn có một người con trai. Nếu tiểu tử ngươi có dịp đi qua Vân Vũ Quốc, có thể giúp ta trao trả di vật này về tay hài tử của hắn."

Lại Thiên cẩn thận nhận lấy miếng cốt bội, cảm nhận được một tia ấm áp còn vương lại từ tay lão nhân. "Tại hạ nhất định sẽ lưu ý việc này."

"Được rồi, không cần nhiều lời nữa." Thiên Tạo Tử đứng dậy, thần sắc quay trở lại vẻ nghiêm nghị thường ngày. "Lão phu cũng có một lời khuyên bảo. Ngươi tiểu tử này bất quá cũng chỉ mới là Luyện Khí sơ kỳ, mặc dù bản lĩnh không tệ nhưng khi đối mặt với cường giả chân chính cũng chỉ như kiến cỏ. Phải nhớ kỹ một điều bảo mệnh là trên hết!"

"Đa tạ tiền bối chỉ dạy, tại hạ nhất định không quên lời này." Lại Thiên trịnh trọng cúi đầu thật sâu.
Lão nhìn thẳng vào mắt hắn, thanh âm trở nên đanh thép, từng chữ từng chữ một như khắc sâu vào trong tâm trí Lại Thiên. "Được rồi,"

Thiên Tạo Tử xoay người. "Đi theo ta."

Lão nhân cũng không nhiều lời, chắp hai tay sau lưng, thong dong cất bước. Lại Thiên chỉ lẳng lặng đi theo phía sau, bóng lưng một già một trẻ, một trắng một xám, một cao một thấp, kéo dài trên con tiểu kinh phủ đầy lá khô vàng úa.

Hai người một trước một sau, rẽ vào một con đường nhỏ hoang tịch ở hướng chính Tây của Vọng Nguyệt Trang.

Con đường càng đi càng dốc ngược lên trên, không khí cũng dần trở nên loãng và mỏng, trong đó còn mang theo hàn ý của sương đêm. Đi đến cuối con tiểu kinh, hiện ra trước mắt hắn là một tòa kiến trúc có hình dáng vô cùng quái dị.

Nói nó là một ngọn tháp, nhưng lại không hoàn toàn giống. Tòa kiến trúc này cao bất quá chỉ chừng năm sáu trượng, thế nhưng chu vi lại lớn đến mức kinh người, sừng sững chiếm cứ toàn bộ một mỏm núi đá.
Toàn thân nó được xây dựng bằng một loại hắc thạch không rõ tên, bề mặt lồi lõm không bằng phẳng, xa xa nhìn lại tựa như một đầu hung thú thời thái cổ đang phủ phục say ngủ. Lại Thiên nhận ra, nơi này có một địa thế cực kỳ đặc biệt. Đứng từ đây nhìn xuống, vạn vật trong tầm mắt phảng phất đều bị thu nhỏ lại.