Thời Đại Mới (Phần 1: Đông Hoa Sơ Khởi Chí)

Chương 188: Ly khai (Đọa Tiên Uyên)



Theo sự dẫn dắt của Thiên Tạo Tử, hắn bước vào bên trong tháp, men theo một cầu thang đá xoáy tít lên cao.

Càng lên cao, cuồng phong càng thêm hung hãn. Chúng rít lên những thanh âm thê lương qua những khe hở trên vách đá, khiến cho người nghe phải rùng mình, trong lòng không khỏi phát lạnh.

Vừa đặt chân lên tầng cao nhất của tháp, một khung cảnh hùng vĩ đến mức làm người ta phải choáng ngợp liền hiện ra trước mắt.

Nơi này không hề có mái che, chỉ có khung trời bao la tựa như một cái lồng úp ngược khổng lồ. Nhìn ra xa, là phiến Linh Thú Sâm Lâm bên ngoài cổ trận cách ly bạt ngàn một màu xanh thẳm, được những dãy núi trập trùng ẩn hiện trong sương mù bao bọc lấy.

Thế nhưng, thứ chân chính thu hút ánh mắt của hắn, lại nằm ngay dưới chân.

Giữa sân thượng bằng đá là một toà pháp trận cự đại. Vô số phù văn cổ xưa phức tạp được khắc sâu vào nền đá, từ đó tản mát ra một cỗ khí tức man hoang, thương tang.

Từ trung tâm trận pháp, mười tám đạo câu rãnh như mạng nhện toả ra bốn phương tám hướng, mỗi một rãnh đều nối liền với một trận nhãn được đào khoét sâu vào nền đá, hình dáng cực kỳ tinh xảo.

Cách đó không xa, một đống bạch cốt trắng hếu đã chất thành một ngọn đồi nhỏ. Chỉ cần liếc mắt một cái là biết toàn bộ đều là hài cốt của đám Linh Thú mà hắn đã săn về. Trong không khí phảng phất một mùi tử khí nhàn nhạt.

Trong lòng Lại Thiên không khỏi thầm nghĩ, xem ra đây lại là một loại nghi thức cổ quái nào đó rồi.

Hắn chỉ có thể tự giễu trong lòng. Con đường trở về cố hương, đôi khi lại phải bước qua những thứ không thể dùng lẽ thường mà lý giải. Bất quá, điểm cuối đã ở ngay trước mắt, hắn còn có thể do dự cái gì?

"Được rồi." Thiên Tạo Tử mở miệng, thanh âm bình thản đến lạ thường, phá vỡ sự tĩnh lặng. Lão chỉ tay về phía đống xương cốt: "Ngươi đem Thập Bát Cốt Linh này, phân ra đặt vào mười tám trận nhãn kia."

Lão dừng lại một chút, ánh mắt liếc về trung tâm pháp trận: "Sau đó ngồi vào trận tâm, vận chuyển linh lực để thôi động. Đợi trận pháp hoàn toàn thôn phệ cốt tủy của mười tám loại linh thú bất đồng, nó sẽ có thể mở ra ‘Nguyệt Môn’, đưa ngươi trở về Chân Nguyên Giới. Bất quá..."

Thiên Tạo Tử xoay người lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Lại Thiên.

"...điểm truyền tống là ngẫu nhiên."

Hai chữ "ngẫu nhiên" như một cây búa tạ vô hình, hung hăng nện thẳng vào thái dương của hắn. Thân hình Lại Thiên cứng đờ, vẻ hưng phấn cùng hy vọng tích góp bấy lâu trong đáy mắt tức thì ngưng kết lại.

"Ngẫu… ngẫu nhiên?"

"Không sai." Thiên Tạo Tử gật đầu, khuôn mặt không có nửa điểm cảm xúc: "Trừ khi trên người ngươi có tín vật mang liên kết sâu đậm với nơi ngươi muốn đến tại Chân Nguyên giới, bằng không thì vô phương xác định."

Hắn tứ cố vô thân, toàn bộ gia sản đều mang theo người, cho dù ở quê nhà xa xôi thực sự có lưu lại thứ gì, thì làm sao có thể sinh ra cái loại liên kết huyền diệu đó được?

Xem ra, chỉ có thể phó mặc cho thiên ý.

Chỉ sợ mệnh của hắn không đủ lớn, lỡ như bị truyền đến một tuyệt địa hung hiểm nào đó, với tu vi Luyện Khí sơ kỳ này, e rằng bảo mệnh còn khó.

Nhưng mà, vậy thì đã sao? Đây đã là biện pháp duy nhất rồi. Con đường độc nhất đã bày ra trước mắt, mặc cho phía cuối là vực sâu vạn trượng hay là lối thoát lên trời, hắn đều không còn lựa chọn.

Lại Thiên hít một hơi thật sâu, đem tất cả kinh sợ cùng bất an trong lòng hung hăng nén xuống tận đáy. Hắn chỉ khẽ gật đầu.

Sau đó, hắn liền ôm quyền, hướng về phía Thiên Tạo Tử, trịnh trọng cúi người thật sâu, thi một đại lễ. Đây là tạ ơn, cũng là cáo biệt.

Không nói thêm một lời thừa thãi, Lại Thiên dứt khoát xoay người, sải bước tiến vào trong pháp trận.
Trên đỉnh tháp, vạn vật lặng như tờ.

Đã ba ngày trôi qua. Kể từ khi Lại Thiên ngồi xuống, hắn chưa từng nhúc nhích dù chỉ nửa phân.
Thân thể bất động, hai tay kết tĩnh tâm ấn, an nhiên đặt trước bụng. Chỉ có linh lực thuần hậu là không ngừng nghỉ tuôn ra, như những dòng suối ngầm len lỏi vào từng câu rãnh, thắp sáng lần lượt mười tám trận nhãn của đại trận dưới thân.

Đám cốt linh trong trận nhãn mỗi khi bị linh quang chạm tới liền bị ma diệt đi một ít, dần dần hóa thành tro bụi.

Và rồi, vào ngày thứ ba, trận pháp đã thành.

Một tiếng "ong" trầm đục không phải từ không trung, mà là từ lòng đất truyền lại. Mười tám trận nhãn đồng loạt bừng sáng, hội tụ thành một cột quang trụ màu trắng bạc, lao thẳng lên trời cao. Sau đó cột quang này lập tức tiêu tán.

Chỉ để lại dị tượng bắt đầu.

Trời vốn đang quang đãng, bỗng nhiên phong vân biến sắc.

Phía trên đỉnh tháp, mây đen kịt từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn kéo về, điên cuồng xoáy tròn, nén chặt lại thành một con mắt bão khổng lồ sâu hun hút.

Bên trong con mắt đen đặc ấy, lôi điện không nổ vang, mà chỉ âm ỉ rền rĩ. Từng sấm chớp điện quang chói lòa ngoằn ngoèo. Thiên địa quy tắc nơi đây dường như bị khuấy động, khiến vạn vật phải kinh sợ.

Phía xa dưới chân núi, tại Vọng Nguyệt Trang, vài trang dân đang làm lụng cũng phải dừng tay. Họ ngẩng đầu, đưa tay che mắt, kinh nghi bất định nhìn về phía ngọn tháp ẩn trong sương. Có kẻ thì thầm, có người chắp tay cầu nguyện. Không ai biết chuyện gì đang xảy ra, bọn họ chỉ biết, đây là dấu hiệu của một sự kiện chuyển nghịch nào đó.

Lại Thiên vốn không muốn kinh động bất cứ ai. Hắn chỉ âm thầm cùng Thiên Tạo Tử giao dịch, xong xuôi liền lặng lẽ rời đi, không một lời từ biệt. Duyên đến thì hợp, duyên hết thì tan, níu kéo chỉ thêm phiền muộn.

Ầm!

Giữa bãi đất hoang, một tiếng va chạm trầm đục vang lên.

Tạ Tử Du tung một quyền mang theo kình phong sắc lẻm, An Tố Tâm nghiêng người né tránh, cổ tay khẽ lật, một chưởng nhẹ nhàng vỗ vào hư không, hóa giải kình lực của đối phương. Tu vi Linh Thể tầng một, quyền cước của đôi nam nữ va chạm đã có thể tạo ra những tiếng "bốp bốp" giòn giã.

Đột nhiên, cả hai cùng lúc sững lại.

Bọn họ cảm nhận được sự rung chuyển bất thường của linh khí đất trời. Ngẩng đầu lên, đập vào mắt hai người là con mắt bão đen kịt đang xoáy vần trên đỉnh tháp.

An Tố Tâm đưa tay che miệng, đôi mắt trong veo mở lớn, giọng nói có chút run rẩy: "Tạ sư huynh... đó, đó là..."

Tạ Tử Du không đáp lời, nhưng trong đôi mắt đã ánh lên vẻ ngưng trọng cực độ. Hắn siết chặt nắm tay. Hắn biết đó là cái gì. Một cảm giác mất mát không thể gọi tên bỗng dâng lên trong lòng.

Sư tôn… sắp ly khai!

Không ai bảo ai, cả hai lập tức bỏ lại buổi luyện công còn dang dở. Thân hình như hai mũi tên rời cung, lao nhanh về phía ngọn tháp.

Trên đỉnh tháp, Lại Thiên chậm rãi quan khán mắt bão.

Trong không gian chỉ có tiếng gió rít gào cùng tiếng sấm chớp động âm ỉ, Thiên Tạo Tử mang theo ý tứ vừa gấp gáp vừa trang trọng cất giọng: "Nguyệt Môn đã mở. Tiểu tử, mau chóng xuất thủ ly khai!"

Lại Thiên vẫn còn chút mờ mịt sau ba ngày tiêu hao, hắn hỏi lại: "Xuất thủ?"

"Phải!" Thiên Tạo Tử đáp. "Mau chóng phi hành vào con mắt của vòng xoáy trên trời kia. Đó chính là Nguyệt Môn, là cổng ra duy nhất giữa hai giới. Một khi đã tiến vào, thiên địa cách biệt, vĩnh viễn không có đường quay lại nơi này.”

Lại Thiên hít một hơi thật sâu. Hắn đứng dậy, phủi đi lớp bụi không tồn tại trên áo, rồi hướng về phía hư không, nơi hắn biết Thiên Tạo Tử đang quan sát, khẽ cúi người.

"Sáu năm Đọa Tiên Uyên. Đa tạ tiền bối đã chiếu cố."

“Được rồi. Duyên phận của chúng ta, đến đây là tận." Thanh âm thương lão của Thiên Tạo Tử vang lên

Lại Thiên ngừng một nhịp, ánh mắt lướt qua khung cảnh núi non quen thuộc này một lần cuối cùng, rồi cất giọng trầm ổn.

"Lại Thiên... cáo từ."

Dứt lời, động tác dứt khoát đến cực điểm.

Lại Thiên không bay lên ngay. Tay phải hắn bấm một đạo pháp quyết. Hư không trước mặt gợn sóng, ngay sau đó, Hắc Huyễn Côn, từ từ hiện ra, phát ra một tiếng "ong" trầm đục.

"Đi!"

Hắn quát khẽ một tiếng. Hắc Huyễn Côn như một con hắc long thoát xiềng, lao vút lên trước, thân côn xoay tròn tít, tạo thành một mũi khoan vô hình xé toạc không khí dẫn đường, đây là thần thông: Phá Phong Phi Hành.

Ngay sau đó, Lại Thiên mới nhún chân. Hắn thi triển Nguyệt Ảnh Bộ. Thân ảnh hắn hóa thành một vệt mờ ảo, đạp không mà vút theo sát phía sau cây hắc côn.

Cứ như vậy, một người một côn, thân sau và khí trước, hóa thành một đạo hắc quang xé rách trường không, hung hãn lao thẳng vào trung tâm của con mắt bão đang gào thét.

Tạ Tử Du và An Tố Tâm vừa chạy đến cách tháp không xa. Họ ngước lên, nhưng đã quá muộn.

Tất cả những gì họ kịp nhìn thấy, là đạo hắc quang cuối cùng kia, một đường không chút do dự, đang trên cao đâm xuyên đến vòng xoáy mây đen lôi điện.

Cả bầu trời như nín lặng trong khoảnh khắc đó.

An Tố Tâm và Tạ Tử Du đứng lẳng lặng nhìn lên bầu trời, nơi vị “sư tôn” của chúng vừa biến mất. Gió núi thổi qua, làm vạt áo của hai thiếu niên bay phần phật.

Không cần một lời hẹn trước, Tạ Tử Du và An Tố Tâm cùng lúc quỳ xuống, cúi rạp người, hướng về phía bầu trời đã dần yên ắng trở lại, trịnh trọng khấu đầu.

Giữa không gian tĩnh lặng, giọng nói của cả hai hòa vào làm một, trang nghiêm và thành kính.

"Đọa Nguyệt Song Đồ, cung tống sư tôn!"

Mà Lại Thiên lúc này, thân ảnh đã hoàn toàn chìm vào bên trong Nguyệt Môn.

Tầm mắt hắn đen kịt, bốn phía chỉ có tinh vân cuồn cuộn và những tia lôi điện màu tím rạch ngang, soi tỏ khuôn mặt lãnh khốc của hắn.

Tiếng gió gào thét bên tai, dường như muốn xé rách cả không gian. Cả thân thể như bị một lực hút kinh khủng kéo vào một nơi vô định.

Giữa vạn tiếng sấm rền và cuồng phong gào thét đó, trong thức hải của hắn chỉ có một thanh âm trầm thấp khẽ vang lên.

Đó là lời tuyên cáo.

"Chân Nguyên đại lục, Lại Thiên ta... trở lại rồi đây!”