Thời Đại Mới (Phần 1: Đông Hoa Sơ Khởi Chí)

Chương 189: Hồi Chân Nguyên



Tại một nơi nào đó ngoài biển khơi...

Ầm! Ầm!

Mặt biển nổi lên những tiếng nổ kinh động. Từng cột nước khổng lồ trắng xoá bị hất tung lên trời cao, rồi vỡ tan trong tiếng cuồng phong gào thét.

Keng! Keng! Keng!

Tiếng kim loại va chạm vào nhau chói tai vang lên không dứt, lạnh lẽo mà sắc bén.

“Lũ hải khấu các ngươi chán sống rồi sao!? Thương thuyền của hoàng thất cũng dám động tới!?” Thanh âm mang theo chân khí quán chú, vang vọng khắp mặt biển.

Nam trung niên nhân siết chặt trường thương, cất giọng sang sảng, át cả tiếng sóng gầm.

Hơi thở của y có chút dồn dập, nhưng ánh mắt lại bừng bừng nộ hoả. Hai chân đạp trên mặt sóng, thân hình vững như bàn thạch.

Chiến bào màu bạc trên người hắn đã thấm đẫm nước biển, nhưng đoá kim lan thêu trên vai vẫn ngạo nghễ toả ra ánh kim.

Hắn vừa kết thúc một đòn. Thân thương trong tay hắn vẫn còn khẽ rung.

Đối mặt với trung niên nhân là hai đạo thân ảnh. Chúng cũng đứng trên mặt nước, nhưng tư thế lại ngạo mạn và tà dị hơn nhiều.

Một tên thân hình gầy gò, trên mặt đeo một cái nhãn tráo bằng da màu đen, che đi con mắt trái dường như đã bị chột.

Con mắt còn lại loé lên hung quang gian xảo và tàn độc. Tên còn lại thì hoàn toàn tương phản, thân hình khôi ngô như một toà thiết tháp, trên vai vác một cây cự phủ, lưỡi búa loang lổ vết máu đã khô quắt.

Nghe lời quát của trung niên nhân, tên độc nhãn nhếch cái mép thâm đen. Gã không nói gì, chỉ vươn tay chỉ chỉ vào thanh mã tấu cong vút, rỉ sét bên hông, một hành động khinh miệt không hề che giấu.

Nhưng kẻ lên tiếng là gã khổng lồ vác búa. Giọng gã cứ e e như sắt nguội cọ vào đá:

“Hoàng thất thì thế nào? Ở cái giới tu chân này, làm tiên giả tu luyện chưa đủ mệt hay sao mà còn suốt ngày chơi trò vương quyền, ta chán ngấy đám hoàng thất các ngươi lâu lắm rồi. Hàng hoá trong khoang thuyền khôn hồn thì nộp ra đây, có thể tha cho các ngươi một con đường sống.”

Trung niên thân hừ lạnh một tiếng, mũi thương từ từ chỉ thẳng về phía trước.

“Hừ! Lũ tặc tử cuồng vọng! Muốn lấy hàng, trước hết phải bước qua xác của Võ mỗ này đã!”

Tên độc nhãn lúc này mới phát ra một tràng cười "khà khà" khô khốc đến rợn người. Gã liếm đôi môi nứt nẻ, con mắt còn lại nheo lại, nhìn trung niên họ Võ. “Này quan phu họ Võ, tu vi Trúc Cơ trung kỳ của ngươi cũng xem như thâm hậu. Nhưng đối mặt với hai tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ viên mãn bọn ta chưa chắc đã toàn thây đâu. Hay là như thế này, ngươi chỉ cần trích ra một phần ba lượng hàng hóa, liền có thể qua ải. Ngươi thấy thế nào”

“Nằm mơ!?” Dứt lời, thân hình trung niên nhân họ Võ nhoáng lên một cái, nước dưới chân nổ tung. Thanh bạc thương, vẽ nên một đường bạch quang, xé gió lao tới. Cùng lúc đó, gã khổng lồ cũng gầm lên một tiếng, cây cự phủ được vung lên, mang theo sức nặng ngàn cân hung hãn bổ xuống.

Trong chớp mắt, hai đạo công kích một trái một phải, mang theo kình phong rách trời, đồng thời ập đến!

Đơn thương độc mã, đối mặt với hai tên cầm đầu khét tiếng của Hắc Xà Đảo. Trận chiến này, e rằng không đổ máu nhuộm đỏ cả một vùng biển thì không thể dừng lại.

Trên mặt biển phía bên này, hai chiếc cự hạm song song đang giằng co, như hai con mãnh thú sắp lao vào tử chiến. Một bên là thương thuyền vỏ gỗ kiên cố, tuy không phải chiến hạm hạng nặng nhưng trên cột buồm chính vẫn ngạo nghễ treo lá cờ thêu kim tuyến đồ án một đóa hoa, biểu tượng của hoàng thất.

Đối diện nó là một con thuyền lớn hơn, toàn thân sơn đen kịt, cũ kỹ nhưng vững chãi, thân gỗ chi chít những vết chém ngang dọc. Trên cột buồm của nó, một lá cờ đầu lâu bị hắc xà quấn quanh đã rách bươm đang bay phần phật trong gió.

Trên boong thuyền hoàng gia, lác đác vài tên tu sĩ Luyện Khí thân mang khinh giáp, tay cầm binh khí, đang vừa hộ pháp vừa cường chiến kịch liệt.

Địch nhân của họ, một đám hải tặc tu sĩ ánh mắt hung tàn như ác lang, đang tràn sang.

Tiếng la hét, tiếng vũ khí va chạm cùng tiếng gỗ vỡ vụn.

Mỗi một âm thanh vang lên, liền có một tia lửa loé lên trong màn mưa bụi, và rất có thể, cũng có một sinh mạng vừa mới lìa đời.

Biển cả vốn dĩ không hiền hoà, mà lòng người lại còn hung hiểm hơn cả sóng dữ.

Giữa chốn vô pháp vô thiên này, đạo lý chỉ nằm ở trên lưỡi đao.

Đích thị là Hắc Xà Thuyền, nỗi kinh hoàng của cả vùng biển phía Nam. Hải tặc tu sĩ.

Trên mặt biển, hai chiếc cự hạm đang ở thế long tranh hổ đấu, thanh thế đương nhiên là kinh người.

Tiếng pháp bảo va chạm vào nhau không ngừng vang lên, linh quang ngũ sắc chớp tắt liên hồi, mỗi một đợt dư chấn khuếch tán ra đều thổi quét nên những con sóng bạc đầu vỗ vào thân tàu.

Thế nhưng, trái ngược với cảnh tượng đó, bầu trời lại vẫn một màu trong sáng, mây trắng lững lờ trôi, phảng phất như cuộc chém giết sinh tử phía dưới chỉ là một màn kịch vui của đám hài đồng.

Thế nhưng, vẻ bình yên giả tạo này cũng không duy trì được bao lâu.

Thiên địa chi uy, vốn dĩ hỉ nộ vô thường.

Đột nhiên, gió bỗng ngừng bặt.

Mây đen kìn kịt từ bốn phương tám hướng không hề có dấu hiệu báo trước mà cuồn cuộn kéo tới, tựa như có một bàn tay vô hình đang vung bút vẩy mực lên lụa.

Từng đạo thiểm điện xé rách thương khung, tiếng sấm rền vang động đất trời khiến lồng ngực ai nấy đều cảm thấy khó chịu.

Một cỗ uy áp kinh khủng từ trên cao ầm ầm giáng xuống, khiến cho đám tu sĩ đang giao chiến kịch liệt cũng không khỏi tâm thần kịch chấn, động tác bất giác trở nên trì trệ, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an khó có thể diễn tả bằng lời.

Sau đó, một đạo hắc quang xé rách tầng mây dày đặc, tựa như một ngôi sao băng xuất hiện lao thẳng xuống vùng biển nằm giữa hai chiếc cự hạm.

VU VU VU!

Một tiếng nổ kinh thiên vang lên! Nước biển bị hất tung lên không trung tạo thành một cột nước cao đến mấy chục trượng, dư âm như một tiếng chuông chùa khổng lồ lan ra bốn phía, khiến cho tất cả mọi người trên tàu đều lảo đảo.

Khi màn nước dần lắng xuống, mọi ánh mắt đều đồng loạt đổ dồn về một nơi.

Tại nơi đó, cách phía hai cự thuyền không xa, một vật thể dài chừng một mét rưỡi, bao bọc bởi một đạo huyễn quang u tối, đang lẳng lặng trôi nổi trên mặt biển.

Vật thể đó dần dần hiện rõ hình dáng. Đó là một thanh trường côn toàn thân đen nhánh. Chỉ có hai đầu của nó được bọc một lớp hợp kim không rõ tên, phía trên có khắc những đường vân mây hình xoắn ốc mang đầy vẻ cổ xưa.

Một luồng tử quang mờ ảo nơi đầu côn lúc sáng lúc tối, trông vừa ma mị lại vừa vô cùng quỷ dị.

Một vài tu sĩ Luyện Khí kỳ đã ngừng hẳn công kích, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào vật thể lạ.

Ngay cả ba đạo thân ảnh đang giao thủ kịch liệt nhất ở phía xa là ba vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ uy thế kinh người cũng bị dị biến này hấp dẫn.

Một đòn pháp bảo vừa đánh ra bỗng trở nên vô lực, một đạo kiếm quang đang chém tới cũng đột ngột khựng lại giữa không trung.

Dường như không cần phải chờ đợi thêm nữa.

Ngay tại vị trí thanh trường côn đang lơ lửng, một tiếng rít kinh thiên động địa bỗng vang lên. Từ trung tâm của tầng mây đen kịt, một cột vòi rồng khổng lồ đột nhiên giáng thẳng xuống!

Nó tựa như một cây cột chống trời nối liền thiên địa. Nước biển bị một lực hút kinh người kéo ngược lên không trung, hòa cùng sấm chớp và cuồng phong, tạo thành một cơn lốc xoáy hủy thiên diệt địa, gầm thét dữ dội.

Trong khoảnh khắc, trời và biển như nối liền thành một, mây và nước hòa quyện vào nhau, vô số đạo lôi xà điên cuồng giáng thẳng vào trung tâm cơn bão.

Cả vùng không gian tối sầm lại tựa như đêm cuối tháng. Cỗ uy áp lúc này không còn là sự đe dọa đơn thuần nữa, mà đã hóa thành sự hủy diệt hữu hình.

"Cái... cái gì thế này?"

Một tu sĩ thất thanh kêu lên, thanh âm đã hoàn toàn lạc đi vì sợ hãi.

Toàn bộ tu sĩ hai bên, không cần bất cứ mệnh lệnh nào, cũng không cần ai phải bàn bạc, liền đồng loạt ngừng giao chiến.

Sắc mặt ai nấy đều đại biến, từ trắng bệch chuyển sang tái nhợt, trong đôi mắt chỉ còn lại vẻ kinh hãi cực độ. Ba kẻ tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia cũng không dám ở lại gần, thân hình lóe lên một cái đã cấp tốc lùi ra xa mấy chục trượng, từ xa quan sát dị tượng kinh thiên vừa xuất hiện.

Cơn cuồng phong gầm thét đến cực điểm rồi cũng dần dần tiêu tán. Cột nước khổng lồ nối liền trời đất cũng từ từ thu nhỏ lại, tiếng gió rít cũng theo đó mà yếu dần, chỉ còn lại một bầu trời mây đen vẫn đang vần vũ cùng những tiếng sấm rền xa xa vọng lại.

Sau đó, trong màn hơi nước mờ mịt đang dần tan đi, một bóng người chậm rãi hiện ra.

Đó là một gã thanh niên tướng mạo phi thường anh tuấn.

Hắn mặc một bộ trường bào có kiểu cách vô cùng phong nhã, áo khoác ngoài thì trắng muốt như tuyết, nhưng ống tay và thân quần bên trong lại đen kịt như mực, tạo thành một sự đối lập mãnh liệt. Mái tóc đen dài tùy ý bay trong gió, sống mũi cao thẳng, đôi mắt sâu thẳm tựa như vực sâu không đáy.

Một tay hắn chắp sau lưng, dáng vẻ ung dung thản nhiên. Tay còn lại thì kết một đạo pháp quyết cực kỳ đơn giản, chỉ dùng ngón trỏ và ngón giữa khẽ điểm trước ngực, phảng phất như trận cuồng phong kinh thiên động địa vừa rồi chỉ do một cái phất tay hời hợt của hắn mà thành.

Thanh trường côn đen tuyền kia khẽ bay lên, cực kỳ ngoan ngoãn mà lơ lửng bên cạnh hắn.

Thân ảnh này, chính là Lại Thiên.

Ngay khi hoàn tất quá trình khứ hồi, hắn nhanh chóng dùng thần thức Luyện Khí sơ kỳ của mình quét nhanh cục diện xung quanh mặt biển nơi mình vừa đáp xuống, trong lòng chỉ kêu thầm một tiếng: “Không hảo…”