Thời Đại Mới (Phần 1: Đông Hoa Sơ Khởi Chí)

Chương 190:



Mặt biển ba đào cuộn sóng, thân ảnh Lại Thiên lại lẳng lặng đứng đó, bất động tựa u linh.

Thần thức của hắn như một tấm lưới vô hình, không một tiếng động mà bao trùm ra xung quanh.

Thần thức đầu tiên đảo qua hai chiếc cự hạm bằng hắc thiết đang cài vào nhau, trên boong tàu đầy rẫy mảnh gỗ vỡ và vết cháy đen, hiển nhiên vừa trải qua một trận đại chiến.
Tiếp đó, thần thức lại đảo qua đám tu sĩ hai phương, một bên thân mặc quan phục, một bên mình đầy hình xăm, người nào người nấy sát khí đằng đằng, nhưng đao kiếm trong tay đều đã buông xuống.

Cuối cùng, thần thức của hắn ngưng lại tại ba đạo thân ảnh có khí tức cường đại nhất.

Ba gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ, ba kẻ vốn là trung tâm của trận chiến, giờ phút này lại đang dùng ánh mắt sắc như chim ưng gắt gao nhìn chằm chằm về phía hắn.

Quả đúng là họa vô đơn chí.

Lại Thiên vừa mới thoát khỏi một kiếp nạn, quay về chủ giới chưa kịp ấm chỗ, đã vô tình rơi vào một vũng nước đục.

Người trong tu chân giới có một quy tắc bất biến, khi hai hổ đang tranh mồi mà có kẻ thứ ba xuất hiện, kẻ đó, dù là thỏ hay rồng, cũng đều trở thành cái gai trong mắt cả hai.

Hắn biết rõ, bản thân đã bất đắc dĩ trở thành tiêu điểm của một cuộc long tranh hổ đấu mà mình còn chưa rõ ngọn ngành.

Nhưng hiện tại, dưới sự dò xét của hơn một tá đạo thần thức, làm thế nào mới có thể toàn thân trở ra đây?

Trong lồng ngực, tâm mạch Lại Thiên đã nổi lên như trống trận, nhưng gương mặt lại lạnh như tiền, bình tĩnh phân tích từng tia sinh cơ một.

Quả nhiên, không ngoài dự liệu.

Gã quan tu họ Võ, kẻ có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, y phục tuy chỉnh tề nhưng hai mắt lại tràn ngập sát khí, vừa phát hiện người lạ là hắn, liền không một lời cảnh báo mà lập tức hành động.

Thân hình gã chợt hóa thành một đạo độn quang màu lam, bay vút khỏi hai tên đối thủ, quay về phía chiến thuyền của mình, nhưng cặp mắt vẫn như hai thanh lợi kiếm khóa chặt lấy Lại Thiên.

Sắc mặt gã trầm xuống, mang theo ba phần cảnh giác, bảy phần dò xét.

Cùng lúc đó, hai gã đầu lĩnh cách đó không xa cũng chẳng hề an phận.

Tên tu sĩ một mắt, quay sang gã đô con vác cây búa lớn, hạ giọng: "Kẻ này là nhân vật phương nào mà lại gây ra động tĩnh lớn như vậy? Lão đệ, sao ta chỉ cảm nhận được hắn là một tên Luyện Khí kỳ quèn?"

Gã ngừng một chút, con mắt còn lại híp lại. "Ẻi, ngươi cẩn thận dò xét lại lần nữa xem."

Gã đại hán vác rìu không nói hai lời. Tức thì, con ngươi gã co rụt lại, một luồng thần thức vô hình, sắc bén như một mũi dùi, hung hăng bắn thẳng về phía Lại Thiên.

Nhưng Lại Thiên từ sớm đã giăng sẵn thần thức của mình ra xung quanh, mọi nhất cử nhất động đều nằm trong lòng bàn tay. Khi luồng thần thức kia còn chưa kịp chạm tới, hắn đã có đối sách.

Nếu đã không cách nào nhìn thấu, vậy thì cứ để cho nó càng thêm hỗn loạn đi. Khí tức toàn thân vốn đã nội liễm, nay lại càng chìm sâu vào khí hải.

Chiếc nhẫn Trữ Vật trên ngón tay hắn khẽ lóe lên một tia sáng u uất. Thần không biết, quỷ không hay, một tu sĩ Trúc Cơ kỳ căn bản đừng mong nhìn thấu được.

Gã đại hán dò xét hồi lâu, vẻ mặt hung tợn dần chuyển thành kinh ngạc, đưa tay gãi gãi cái đầu trọc lóc của mình: "Đại ca, thật là quái lạ! Ta thế nào lại cảm nhận được tu vi của người này... chỉ khoảng Linh Thể tầng một, tầng hai mà thôi?"

"Thật vô lý!" Tên độc nhãn gắt lên, thanh âm tràn đầy vẻ khó tin. "Tu sĩ Linh Thể làm sao có thể phi hành ra giữa biển khơi? Càng không thể nào vừa mới xuất hiện đã tạo ra động tĩnh kinh người đến như vậy được!"

Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của hai gã Trúc Cơ kỳ kia, trong đầu Lại Thiên chợt lóe lên một ý niệm.

Một ý nghĩ vừa táo bạo, lại có phần ngông cuồng. Hắn quyết định, bọn chúng với tu vi Trúc Cơ kỳ, căn bản không để lọt vào mắt cái tu vi Luyện Khí kỳ của hắn được. Đến bây giờ vẫn chưa có kẻ nào động thủ hơn nửa khả năng là do chúng đang tự mình suy diễn, vậy thì cứ diễn cho trót.

Cây Hắc Huyễn Côn đang lơ lửng bên cạnh Lại Thiên bỗng run lên một cái, rồi hóa thành một vệt hắc quang, lặng lẽ thu vào bên trong túi trữ vật.

Mà hành động kế tiếp của hắn, lại khiến cho tất cả mọi người phải trợn mắt há mồm
.
Hắn không bay, cũng không lướt tới.

Chân phải của hắn từ từ nhấc lên, nhẹ nhàng như thể đang bước lên một bậc thềm vô hình giữa không trung.
Sau đó, hắn hung hăng đạp xuống một cái!

Ong!

Một tiếng nổ trầm đục không phải vang lên từ không khí, mà là từ trong thần thức của tất cả tu sĩ có mặt tại đây.

Thân hình Lại Thiên trong nháy mắt trở nên mơ hồ.

Đương nhiên cái tốc độ thuấn này căn bản không qua mắt được đám tu sĩ Trúc Cơ.

Chỉ một cái chớp mắt sau, hắn đã xuất hiện trở lại, nhưng đã ở một vị trí hoàn toàn mới.

Một vị trí còn cao hơn cả cột buồm đã rách nát của hai chiếc cự hạm đang bốc khói.

Hắn đứng đó, với cái tu vi Luyện Khí kỳ mà chắp tay sau lưng, áo bào trong gió bay phần phật, dáng vẻ thong dong tự tại, phảng phất một vị tiên nhân đang dạo chơi hồng trần.

Dưới đế giày của hắn, tại điểm hư không vừa bị đạp xuống, một vòng gợn sóng huyễn quang mỹ lệ lan tỏa ra, lấp lánh như nguyệt quang rồi mới chậm rãi tan biến.

Đó chính là đặc trưng không thể nào nhầm lẫn của bộ pháp Nguyệt Ảnh Bộ!

Tên quan phu họ Võ, kẻ lúc nãy cũng đã dò xét Lại Thiên mà không có kết quả, giờ đây tận mắt chứng kiến một màn kinh điển. Yết hầu y khẽ động, đồng tử co rút lại thành một điểm nhỏ xíu, miệng vô thức buột ra một câu, một câu rất nhỏ mà dường như chính y cũng không tin nổi: "...Đạp không thuấn độn? Chẳng lẽ... là tu sĩ Khuyết Đan?!"

Gió biển vẫn vu vu, mang theo mùi máu tanh cùng hơi ẩm.

Cách đó không xa, cách hai boong tàu hỗn loạn, gã tu sĩ độc nhãn và tên hộ pháp to con tựa như hai ngọn núi nhỏ, không nhanh không chậm mà dịch chuyển thân hình sang một bên.

Hành động này vừa như đang dọn ra một sân khấu, lại vừa như một lời tuyên bố không lời: nơi này, chỉ có chúng và Lại Thiên. Không gian thoáng đãng hơn, nhưng khí tức lại ngưng trọng đến cực điểm, căng như dây đàn.

Tên đô con vác rìu bước lên nửa bước, thân hình hộ pháp của hắn che khuất cả ánh sáng yếu ớt phía sau. Hắn ôm quyền, một động tác có vẻ khách sáo nhưng lại ẩn chứa sự dò xét nặng nề. Giọng hắn ồm ồm như tiếng trống vỡ: "Vị đạo hữu này... à không, vị tiền bối này, không biết tôn tính quý danh là gì? Chẳng hay cơn gió độc nào lại đưa ngài giá lâm đến địa bàn làm ăn của Hắc Xà đảo chúng ta?"

Lại Thiên đứng im, tà áo bay phần phật. Bên trong lớp vỏ trấn tĩnh ấy, tim hắn đã như trống đập loạn xạ. Hắn biết rõ, tình thế này ngàn cân treo sợi tóc, chỉ cần một sơ suất nhỏ, cái mạng này coi như bỏ.

Phải giải quyết nhanh, trước khi chúng kịp nhận ra hắn chỉ là một con hổ giấy, chắc chắn sẽ đuổi giết để truy xét đến nguồn gốc của Nguyệt Ảnh Bộ.

Lại Thiên cố hạ giọng: "Tại…”

Nhưng hắn vừa kịp khựng lại, một tia cố hữu thoáng qua, như lục tìm thấy lại thứ gì trong quá khứ, phát ra một thanh âm trầm thấp, mang theo vẻ tang thương của một người đã sống quá lâu: ‘Bổn tọa... Tà La Linh Quân, Diệt Phong."

Cái gọi là cáo mượn oai hùm, chính là đạo lý này. Cái tên được thốt ra có phần ngượng ngùng, tựa như một thanh đao rỉ sét vừa được rút khỏi vỏ. Câu nói dường như không làm cục diện thay đổi chút nào.

Chỉ là, tại một thế giới hoàn toàn cách biệt bên trong Trữ Vật Giới trên tay Lại Thiên, nơi một luồng tàn hồn của Diệt Phong đang yên vị trong Trấn Linh Đăng, một tiếng "hắt xì" đột ngột vang lên.

"Kẻ nào vừa nhắc tới Bổn tọa?"

Đối diện Lại Thiên, hai gã thủ lĩnh Hắc Xà đảo nghe xong cái danh xưng vừa lạ vừa kêu kia thì đưa mắt nhìn nhau, trên mặt hiện rõ vẻ mờ mịt.
Gã đại hán khẽ truyền âm: "Diệt Phong? Ngươi đã từng nghe qua cái tên này chưa?"

Gã độc nhãn chau mày đáp lại: "Tất nhiên là chưa! Lão tử và ngươi lúc nào chẳng như hình với bóng, chuyện ngươi không biết, sao ta lại biết được!?"
Thấy hai kẻ kia nhìn nhau, miệng lẩm bẩm truyền âm, Lại Thiên biết mình phải giành lại thế chủ động. Hắn hắng giọng một tiếng "E hèm...", âm thanh mang theo uy áp giả tạo vang lên, rồi vẫn dùng cái giọng trầm khàn đó, hắn hỏi: "Nơi này là địa phương nào?"

Gã độc nhãn lúc này mới giật mình bừng tỉnh, vội vàng ôm quyền đáp: "Tiền bối nói đùa rồi. Nơi đây đương nhiên là hải vực Hắc Xà. Từ đây đi về hướng Nam chừng hai trăm dặm chính là Thương Diêu Đảo."

"Thương Diêu Đảo!"

Hai chữ này như một đạo sấm sét đánh vào tâm thần Lại Thiên. Hắn ra vẻ gật gù, trong mắt lóe lên một tia sáng như người đi lạc tìm thấy sao Bắc Đẩu: "Được rồi. Bổn tọa bế quan đã lâu, sơn hà biến đổi, nhất thời quên mất đường đi lối về."

Đúng lúc này, viên quan tu họ Võ tiến lên vài bước, giọng đầy hy vọng: "Tiền bối! Đây là thương thuyền của hoàng thất! Nếu ngài ra tay tương trợ, chúng ta nhất định sẽ bẩm báo hoàng thất, hậu lễ tất sẽ không thể thiếu! Chỉ cần tiền bối ra tay đánh đuổi đám hải khấu vô pháp vô thiên này!"

"Ngậm miệng!"

Gã tu sĩ độc nhãn nghiến răng ken két. Hắn chỉ thẳng tay về phía viên quan họ Võ, giọng đầy căm hận: "Hoàng thất các ngươi đáng chết vạn lần! Sẽ không có ai cứu các ngươi đâu!"

Nói xong, gã và tên vác rìu đồng loạt quay phắt lại phía Lại Thiên. Khí thế của chúng lúc này đã khác, không còn vẻ dò xét, mà là sát ý hừng hực, chỉ còn sót lại một tia kiêng dè cuối cùng.

Uy áp của hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ đồng thời tỏa ra, như hai ngọn núi vô hình ép tới, khiến không khí xung quanh Lại Thiên trở nên sền sệt.

Tâm thần khẽ động!

Lại Thiên biết rõ, không thể ở lại đây thêm một khắc nào nữa. Tẩu vi thượng sách!

"Bổn tọa không có hứng thú với chuyện tranh đoạt của các ngươi," hắn lạnh lùng tuyên bố. "Nếu đã như vậy, Diệt Phong ta cáo từ!"

Dứt lời!

Lại Thiên không cho bọn chúng bất cứ cơ hội nào để phản ứng. Hắn phất tay, thanh Hắc Huyễn Côn đen kịt phá không bay ra trước, hóa thành một đạo huyễn quang lao đi.

Ngay sau đó, hắn vận dụng lượng lớn linh lực còn sót lại, toàn bộ dồn vào đôi chân, hung hăng đạp lên không trung. Nguyệt Ảnh Bộ được thi triển, thân hình hắn như một bóng ma hư ảo, chỉ nhoáng lên một cái đã đuổi theo đạo huyễn quang, nhanh chóng bỏ lại sau lưng boong tàu.

Vút một tiếng, thân ảnh đã chỉ còn là một chấm đen nhỏ nơi cuối chân trời.

Mãi cho đến khi bốn bề chỉ còn lại tiếng gió gào thét cùng mặt biển mênh mông, Lại Thiên mới dám thở phào một hơi. Bàn tay hắn không kìm được mà run lên, khẽ gạt đi một giọt mồ hôi lạnh vừa rịn ra trên trán.

Mà ở phía sau, trên boong tàu hoàng thất, ngay khi đạo huyễn quang kia vừa biến mất, tia kiêng dè cuối cùng cũng tan thành mây khói. Con hổ giấy đã đi rồi, bầy sói đói lập tức quay lại với con mồi. Tiếng pháp bảo va chạm, tiếng kêu la thảm thiết lại một lần nữa vang lên, hỗn loạn và tàn khốc.