Kình phong bên tai cứ vù vù mà phập phập, mãnh liệt tựa ngàn vạn phong nhận vô hình cắt qua hư không.
Phía dưới, mặt biển xanh biếc đã hoá thành một dải ảnh mờ, lãng hoa trắng xoá cũng chỉ còn là những chấm nhỏ li ti đang cấp tốc lùi lại phía sau.
Lại Thiên đem Phá Phong Phi Hành độn thuật kết hợp cùng Nguyệt Ảnh Bộ, không phải là thân ảnh hắn đạp trên trường côn, mà là lấy trường côn phá phong dẫn đường ở phía trước, thân hình thì thi triển Nguyệt Ảnh Bộ theo sát phía sau.
Hai đại thân pháp này, giờ đây được hắn vận dụng đã có phần thuần thục hơn so với lúc còn tậptành thử nghiệm bay vòng vòng ở bầu trời của Đọa Tiên Uyên.
Với tốc độ như vậy, nếu so kè một phen, chỉ sợ tu sĩ Luyện Khí kỳ hậu kỳ bình thường cũng chưa chắc chiếm được thượng phong.
Cả người hắn hoá thành một đạo huyễn quang, tựa như một mũi tên vô hình vút qua bầu trời, thẳng tắp bắn về phía trước.
Thế nhưng, trong lúc đang độn quang phi hành, những mối nghi hoặc trong lòng Lại Thiên lại càng lúc càng cuộn lên dữ dội.
Chuyện này, quả thực có điểm quỷ dị.
Hắn không thể nào quên được lời căn dặn của Thiên Tạo Tử khi còn ở Đọa Tiên Uyên. Vị tiền bối ấy đã nói rất rõ ràng, điểm khứ hồi hoàn toàn là ngẫu nhiên.
Tàn giới Đọa Tiên Uyên tựa như một chiếc lá khô mục, đã bị gió cuốn khỏi cành cây là Chân Nguyên đại lục, trôi nổi vô định giữa hư không mênh mông.
Nếu không có vật tương liên tại chủ giới để làm toạ độ, việc quay về chẳng khác nào chim bay lạc đàn trong sương mù, vô phương định hướng.
Thế nhưng vì cớ gì, điểm khứ hồi cuối cùng lại rơi xuống vùng biển thuộc phạm vi Thương Diêu Đảo này?
Phải biết rằng, Chân Nguyên đại lục là một trong tam đại lục của Chân Giới.
Cổ tịch xa xưa nhất đều có ghi lại một sự thật như thiên địa pháp tắc: các đại lục đã bị một loại sức mạnh không thể lý giải nổi phong bế, khiến chúng hoàn toàn cách biệt.
Tu sĩ phổ thông căn bản không thể vượt biển đi lại giữa các đại lục, kẻ nào khinh suất làm việc này đều chỉ có một kết cục là đi mãi không về.
Trừ phi có được truyền tống trận cổ đại đặc thù, hoặc nắm giữ phương pháp nghịch thiên nào đó, bằng không thì đừng hòng rời khỏi mảnh đại lục dưới chân mình.
Chẳng lẽ, vận khí của bản thân lại tốt đến mức vô lý như thế? Trong vạn nhất khả năng, lại vừa vặn rơi trúng vào Hắc Xà hải vực này sao?
Thiên ý khó dò, vận mệnh trêu người. Đôi khi những chuyện tưởng chừng trùng hợp ngẫu nhiên, lại chính là sự an bài của một sợi dây nhân quả vô hình nào đó.
Đang lúc tâm tư rối như mớ bòng bong, trong đầu Lại Thiên bỗng loé lên một tia linh quang.
Hắn thiếu chút nữa đã quên mất một kiện sự vật.
Một món vật bảo mà hắn vốn định sau khi thoát ra sẽ lập tức lấy dùng để tìm người.
Không sai, nhất định là nó. Chính là bộ Âm Dương Liên Hoàng Luân của Thái lão gia.
Lại Thiên lúc này mới như bừng tỉnh khỏi cơn mê.
Quả nhiên, chỉ có bộ pháp bảo có tính tương thông định vị này, mới đủ sức tạo ra một luồng dẫn dắt trong chốn hư không mờ mịt, đem điểm khứ hồi của hắn kéo về quỹ đạo này.
Nếu sự tình đã như vậy, điều đó cũng đồng thời chứng minh một việc khác.
Vị nhị tiểu thư của Thái gia, người đang giữ Âm Luân trong bộ Âm Dương Liên Hoàng Luân, quả nhiên vẫn còn đang ở đâu đó trên Thương Diêu quần đảo. Mà nơi đó rất có thể là Cô Phong Cốc được Thái lão gia chỉ điểm lần trước.
Tâm niệm vừa động, Lại Thiên đang lao đi vùn vụt bỗng tay áo phất một cái.
Một chiếc vòng ngọc trắng như tuyết liền từ trong hư không hiện ra, lẳng lặng lơ lửng trước mặt hắn.
Đây chính là Dương Luân.
Vòng ngọc ôn nhuận trắng ngà, mát lạnh khi chạm vào, mặt trên khắc hoạ lấy những phù văn cổ xưa mà huyền ảo, tản ra một cỗ sinh mệnh khí tức ấm áp.
Hắn nhẹ nhàng đánh ra một đạo pháp quyết vào Dương Luân.
Vòng ngọc liền linh quang chợt loé, tự động thu nhỏ lại, ngoan ngoãn bộ tại cổ tay trái của hắn, vừa vặn khít khao như thể được chế tác riêng.
Một cảm giác huyết mạch tương liên nhàn nhạt truyền đến, khiến tâm cảnh đang hỗn loạn của Lại Thiên lắng đọng lại mấy phần.
Ổn định lại tâm thần, hắn ngẩng đầu, ánh mắt trở nên sắc bén tựa ưng, nhìn thẳng về phía chân trời trước mắt.
Nơi đó, một đường chỉ màu đen kịt đã bắt đầu xuất hiện. Đó chính là đường bờ biển của đất liền Thương Diêu quần đảo.
Cứ theo tốc độ này, không đến hai ngày nữa là có thể đến nơi.
Trường Minh thành, Cô Phong cốc.
Hai cái tên này được Lại Thiên lẩm nhẩm trong miệng, ánh mắt hắn trở nên trước nay chưa từng có sự kiên định.
Tìm được người trước, sự tình khác sau này hãy tính.
Mặt biển vùng Hắc Xà rốt cuộc cũng không còn là một màu đen kịt vô tận duy nhất nữa.
Hình dáng của những dãy núi trập trùng, những mảng rừng cây xanh thẫm đã có thể lờ mờ phân biệt. Một luồng khí tức quen thuộc của đất liền, mang theo hơi ẩm của cỏ cây cùng mùi vị khói lửa nhân gian, theo gió biển phả vào mặt hắn.
Sau không biết bao nhiêu ngày đêm chỉ có sóng to gió lớn làm bạn, rốt cuộc cũng phác hoạ ra một đường thẳng tắp màu xanh biếc.
Hắn khẽ nheo mắt lại.
Cái cảm giác sắp được đặt chân lên lại Thương Diêu đảo sau một chuyến ly khai sáu năm trời đằng đẵng, tựa như một loại giải thoát, khiến cho nội tâm dâng lên một cỗ hân hoan khó mà diễn tả thành lời.
Hắn lật tay lấy ra một tấm địa đồ của Hiệp Hưng Phái.
Hắn cẩn thận dò theo vùng biển Hắc Xà, đối chiếu với phương vị phía Đông Nam, quả nhiên không sai một ly nào.
Dải đất kia, chính là Tây Vịnh của Thương Diêu đảo.
Dù nói hắn sinh ra tại Thương Diêu đảo, nhưng bất quá từ sinh thời đến nay vẫn chỉ ở Thạch Vĩ Thôn, lần đó thì là Đông Diêu Thành, sau nữa thì là Lan Khê Quận.
Bây giờ lại đặt chân đến Tây Vịnh xa lạ, trước hết phải biết mình biết người.
Nơi này cách Trường Minh thành cũng chừng vài trăm dặm. Đối với tu vi Linh Thể năm đó là một hành trình gió bụi mệt mỏi.
Nhưng đối với một gã tu sĩ Luyện Khí kỳ như hắn hiện tại, khoảng cách ấy chẳng qua cũng chỉ là vài canh giờ ngự khí phi hành mà thôi.
Sự tự tin này, là thứ mà trước đây hắn chưa bao giờ có được. Mà luận mới nhớ không biết con hắc mã Dạ Hành sáu năm nay không biết như thế nào rồi, lần đó nhờ gia đinh Thái gia đưa về Mộc Khê Điếm, qua đó cũng thoát được một trận loạn lạc. Có lẽ, một người một ngựa một đời này khó lòng gặp lại.
Bên trong lồng ngực, đạo cấm chế của Linh Cương vẫn như một chiếc khoá vô hình, vững vàng niêm phong Linh Độc đang tuỳ thời phát tác.
Nhờ đó mà hắn cũng chẳng việc gì phải quá vội.
Nghĩ đến đây, hắn liền quyết định hạ độn quang xuống thăm dò cái Tây Vịnh này một phen.
Với tu vi Luyện Khí kỳ của bản thân, hành tẩu tại những chốn thị tứ phàm tục thế này, trong lòng đã có thêm vài phần nắm chắc.
Trừ phi xui xẻo đụng phải mấy lão nhân Trúc Cơ Kỳ nào đó xuống núi du ngoạn, bằng không, mọi sự căn bản đều sẽ không có gì đáng ngại.
Hắn chậm rãi tính toán.
Chuyến đi này, mục tiêu trước mắt là phải an bài ổn thoả chuyện của vị Tiểu thư Thái Linh Cơ kia. Sau khi xong việc, hắn sẽ chính thức vượt biển, đến đất liền Đông Hoa một chuyến.
Khi đó mới thực sự là long hành hổ bộ, chân chính bước vào chốn tu chân trập trùng.
Còn Thương Diêu đảo này, nói cho cùng cũng chỉ là một quần đảo xa khơi, một trạm dừng chân tạm thời cho những kẻ có hùng tâm tráng chí mà thôi.
Tâm niệm vừa dứt, hắn liền thu lại độn quang. Linh quang bao quanh thân hình chợt tắt, tựa như một ngọn nến bị gió thổi qua.
Hắn chỉ nhẹ nhàng phiêu đãng, đáp xuống con đường đất phía sau một khu dân cư ở mạn Đông Bắc Tây Vịnh, khá gần biển.
Cảm giác hai bàn chân vững chãi chạm vào mặt đất, thật sự khiến lòng người an định.
Tiểu trấn dần dần hiện ra trước mắt.
Nơi này quả đúng là một thương cảng, nhưng lại toát ra một cỗ khí tức nghèo nàn hơn là trù phú.
Không khí tràn ngập một thứ mùi vị đặc trưng của biển cả, vừa có vị mặn của muối, vị tanh nồng của cá đang được phơi trên những giàn tre, lại xen lẫn cả mùi gỗ mục cùng mùi dầu trẩu dùng để sơn thuyền.
Không có những thương thuyền to lớn cắm cờ hiệu rực rỡ, chỉ có dăm ba chiếc thuyền đánh cá nhỏ, mạn thuyền trầy xước, đang lẳng lặng neo mình bên những cầu tàu bằng gỗ đã mục nát.
Vài gã ngư phủ mình trần trùng trục, đang hò nhau kéo lưới.
Tiếng búa gõ lốc cốc từ một xưởng sửa thuyền gần đó, tiếng hải âu kêu quang quác trên những bờ biển.
Hắn sửa sang lại vạt áo rồi mới cất bước thong dong tiến vào trong.