Trong đầu Lại Thiên vừa nảy ra ý niệm, việc đầu tiên hắn làm tất nhiên là phải vận dụng thần thức dò xét một phen.
Một luồng thần thức vô hình, không một tiếng động từ mi tâm hắn lặng lẽ khuếch tán ra, tựa như gợn sóng lan trên mặt hồ tĩnh, chậm rãi bao trùm lấy toàn bộ khu vực phụ cận.
Lập tức, từng luồng khí tức tu sĩ hoặc mạnh mẽ hoặc yếu ớt, lần lượt phản hồi lại trong thức hải của hắn.
Cảnh này khiến trong lòng hắn không khỏi dâng lên một tia dị sắc.
Chốn này, nhìn lướt qua thì sơn thế không cao, thủy thế chẳng sâu, linh khí cũng chỉ thuộc loại bình thường, tuyệt không phải là nơi phúc địa động thiên gì, vậy mà số lượng tu sĩ ẩn hiện lại có vẻ không ít.
Ánh mắt hắn khẽ động, nhìn về phía trước.
Cách đó không xa có một khu từ đường được dựng lên hết sức rộng lớn ngay giữa trời quang.
Vị trí chính diện của từ đường là một tòa đài cao, xem ra là nơi dành cho nhân vật có thân phận đứng trên đó phát biểu.
Bên dưới tòa đài cao, vô số chỗ ngồi được bố trí có phần hỗn loạn, chẳng hề tuân theo một hàng lối quy củ nào.
Có chiếc ghế làm từ gỗ mun điêu khắc tinh xảo, vừa nhìn đã biết là vật của phú quý nhân gia.
Lại có chiếc chỉ là một khối đá xanh được mài phẳng bề mặt, ra vẻ vô cùng tạm bợ.
Thậm chí có nơi, người ta chỉ đơn giản trải một tấm chiếu cói rồi trực tiếp ngồi bệt xuống mặt đất.
Đưa mắt quét một vòng, Lại Thiên trong lòng đã thầm tính toán. Quanh khu vực có đặt ghế ngồi kia, đã có gần hai người đang an tọa tại vị.
Mỗi người một dạng vẻ, có lão giả râu tóc bạc phơ đang bế mục dưỡng thần, có trung niên đại hán mặt mũi hung tợn, lại có cả một nữ tử trẻ tuổi mặc y phục diễm lệ, ngón tay đang vân vê một chiếc túi gấm. Tất cả mọi người đều giữ im lặng, dường như đang tĩnh tâm chờ đợi một sự kiện gì đó.
Bên ngoài khu vực thì cũng có không ít phàm nhân đứng hóng chuyện.
Trong lòng Lại Thiên không nén nổi một tia kinh ngạc. Một nơi có vẻ tầm thường thế này, sao lại có thể tụ tập được nhiều tu sĩ đến vậy?
Hắn chỉ mới nhắm mắt cảm ứng sơ qua, cũng đã phát hiện được trong đám người này, có khoảng năm người mang khí tức Linh Thể tầng chín hoặc tầng mười.
Ngoài ra, còn có mấy luồng khí tức ba động không hề thua kém hắn, cũng đã đạt tới cảnh giới Luyện Khí sơ kỳ, thậm chí Luyện Khí trung kỳ.
Tất cả bọn họ tụ tập tại đây, ngồi ngay ngắn như thế, thật chẳng khác nào một buổi tụ hội của môn phái.
Nhưng nhìn vào cách ăn mặc và khí chất hoàn toàn khác biệt của mỗi người, hắn biết rõ bọn họ tuyệt không phải xuất thân từ cùng một nhà.
Hắn cứ thế thong dong cất bước tiến tới.
Những người đang ngồi tại chỗ cũng chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái rồi thôi, không một ai có ý định ngăn cản hay dò hỏi.
Lại Thiên trong lòng tức thì minh bạch, xem ra nơi này là một chốn công khai, người muốn đến thì đến, kẻ muốn đi thì đi, không có bất kỳ quy củ ràng buộc nào.
Đã như vậy, hắn cũng chẳng cần phải khách khí. Tìm một vị trí để xem xem rốt cuộc đám người này đang giở trò quỷ gì mới là chuyện chính.
Hắn đảo mắt một vòng, sau đó chọn một chiếc ghế đá còn trống ở một góc khá xa, ngay cạnh một gốc đại thụ, rồi lặng lẽ ngồi xuống.
Từ vị trí này, hắn có thể quan sát rõ ràng mọi động tĩnh trên đài cao.
Trên đó lúc này đã có một gã trung niên nam tử đang đứng.
Người này thân vận một bộ trường bào màu nâu sẫm, lưng thẳng tắp, khí độ bất phàm, ánh mắt nhìn xuống phía dưới mang theo một sự uy nghiêm không lời. Đứng hai bên và lùi về sau gã một bước là hai gã nữ tử trẻ tuổi.
Hai người này ăn mặc có phần quái dị, phục sức khá giống với tư tế trong các miếu thờ cổ xưa, toàn thân một màu đen tuyền, trên áo có thêu những đồ văn hình hoả diễm màu bạc.
Gương mặt hai ả lạnh như băng, đứng im phăng phắc, tựa như hai pho tượng đá sống.
Lại Thiên cảm nhận được, hai nữ tử này cũng có tu vi trên người, tuy không tính là cao thâm nhưng cũng tuyệt không phải tầm thường.
Gã trung niên kia hiển nhiên đã nói gì đó từ trước, Lại Thiên vì vừa mới đến, mới ổn định chỗ ngồi, nên chỉ nghe được đoạn sau.
Thanh âm của gã trầm hùng hữu lực, vang vọng khắp cả quảng trường.
"Chư vị," gã cất lời, "Hôm nay, cũng như lệ thường, chính là buổi giao dịch vật phẩm cá nhân do Thiết Bạo Đường chúng ta đứng ra tổ chức. Mọi người đều là bằng hữu bốn phương, việc trao đổi phải tuân thủ quy tắc công bằng, thuận mua vừa bán, tuyệt không được có chuyện lừa gạt hay gây hấn với nhau."
Gã ngưng lại một chút, ánh mắt sắc bén đảo qua một lượt, rồi mới nói tiếp.
"Quy tắc giao dịch cũng rất đơn giản. Tại đây, chúng ta đã chuẩn bị sẵn hai đài trưng bày vật phẩm. Vị nào có ý định muốn trao đổi thứ gì, cứ việc bước lên một trong hai đài này, rồi đặt vật phẩm của mình ra. Sau đó, những người ở dưới nếu cảm thấy hứng thú, muốn dùng đồ của mình để đổi, thì chỉ cần đưa ra bảo vật mà mình cho là có giá trị tương đương. Nếu cả hai bên đều đồng ý, không có dị nghị, cuộc trao đổi đó liền được xem là thành giao."
Nói tới đây, thanh âm của gã trung niên bỗng trở nên nghiêm nghị hơn vài phần.
"Nhưng có một điều phải ghi nhớ. Nơi này là địa bàn của Thiết Bạo Đường chúng ta. Tuyệt đối không được phép động thủ đấu pháp, tranh đoạt tại đây. Kẻ nào cả gan làm trái, thì đừng trách Thiết Bạo Đường chúng ta lật mặt vô tình."
Gã hắng giọng một tiếng, ngữ khí đã hòa hoãn hơn trước.
"Đương nhiên, để duy trì hoạt động cho những buổi hội giao dịch thế này, Thiết Bạo Đường chúng ta cũng cần một chút chi phí. Vì vậy, trước khi bước lên đài trao đổi vật phẩm, mỗi một vị chỉ cần nộp một trăm lượng vàng gọi là lệ phí, xem như là ủng hộ cho chúng ta. Vị nào muốn lên đài trao đổi đầu tiên, xin mời."
Lại Thiên ngồi ở dưới, nghe thấy con số một trăm lượng vàng, ban đầu trong lòng cũng cho rằng cái giá này khá là rẻ mạt.
Đối với tu sĩ mà nói, hoàng kim thế tục vốn không phải là thứ gì quá mức trân quý.
Nhưng rồi hắn lại suy nghĩ sâu thêm một tầng. Nghe khẩu khí của gã trung niên kia, xem ra cái hội trao dịch này được tổ chức khá thường xuyên.
Cứ cho là mỗi lần có khoảng mười lăm mười sáu người tham gia, thế nào cũng phải có vài ba người lên đài đổi đồ. Mỗi một người lên đài là thu một trăm lượng. Nếu có một trăm lượt người lên trao đổi, chẳng phải là bọn họ đã thu về cả vạn lượng vàng sao? Mà vạn lượng vàng cũng đã gần bằng giá trị của một viên ngọc thạch.
Cái này chính là tích tiểu thành đại. Xem ra cái Thiết Bạo Đường này cũng là một phường hội biết cách sinh tài.
Hắn bất giác đưa tay sờ lên túi trữ vật bên hông.
Bên trong lúc này, ngoài một ít vật dụng linh tinh khác, chỉ còn lại vỏn vẹn đúng một trăm lượng vàng. Số vàng này, e rằng chỉ đủ cho hắn lên đài một lượt duy nhất.
Hắn lại nghĩ đến một trăm viên nội đan linh thú mà mình thu được tại Đọa Tiên Uyên.
Thứ này hiện tại giữ trong người cũng vô dụng, trình độ luyện đan của hắn bây giờ phải gọi là một chữ cũng không biết, nếu có thể nhân cơ hội này đổi lấy một ít kim thạch hay ngọc thạch để chi dùng thì cũng là chuyện tốt.
"Cứ ngồi đây quan sát một phen trước đã, xem xem những kẻ khác sẽ tung ra được món hàng tốt gì, xem cái hội trao đổi này rốt cục có đáng để mình bỏ vốn tham gia hay không."
Nghĩ thông suốt rồi, Lại Thiên liền đem những tính toán trong đầu tạm thời gác lại, thu liễm tâm thần.
Ánh mắt của hắn, vốn còn có chút lơ đãng, giờ đây ngưng tụ lại, trở nên chuyên chú hơn bao giờ hết. Hắn nhìn thẳng một đường về phía đài cao, nơi hai chiếc bục gỗ dùng để trưng bày vật phẩm vẫn đang trống không, lẳng lặng chờ đợi món đồ đầu tiên.
Sau khi gã trung niên của Thiết Bạo Đường phổ biến xong lệ phí, quả nhiên là đã có người không thể chờ đợi mà bước ra.
Người đi đầu là một lão giả, nhìn dáng vẻ bên ngoài, tóc bạc như sương, lưng đã hơi còng, tuổi tác sợ rằng cũng phải ngoài bảy mươi.
Lão chống một cây quải trượng bằng gỗ mun, bước chân chậm rãi, trên người vận một bộ y phục vải gai mộc mạc, nhìn qua không có lấy nửa phần tiên phong đạo cốt.
Lão vừa bước ra, cũng có điều kỳ lạ, mấy gã tu sĩ tính tình vốn có vẻ ngang tàng đang định nhấc chân lên trước, vừa thấy bóng lưng của lão cũng liền tự giác thu chân về, không ai lên tiếng, phảng phất như nơi này có một quy củ bất thành văn là phải kính lão.
Bọn họ đều tự động đứng sang một bên, nhường đường cho lão đi lên đài.
Lại Thiên nheo mắt lại quan sát, thử cảm ứng một chút. Lão giả này, khí tức quanh thân chỉ dao động ở Luyện Khí sơ kỳ.
Có điều, hắn lại âm thầm tự nhủ, ở cái chốn rồng rắn lẫn lộn thế này, chuyện gì cũng có thể phát sinh. Hắn có thể dùng thuật thu liễm khí tức, thì kẻ khác tự nhiên cũng có thể che giấu tu vi khiến người ta không thể nhìn thấu.
Tại những nơi đông người như thế này, tốt nhất là cứ an phận một chút, không nên vô cớ đắc tội với ai.
Lão giả kia chậm chạp bước đến bên cạnh bục gỗ. Lão không nói một lời, chỉ giơ bàn tay khô gầy của mình lên, phất nhẹ một cái qua mặt bục. Một vệt sáng loé lên, tức thì, một chiếc kính tròn bằng đồng cổ đã xuất hiện, yên vị trên mặt gỗ. Ánh quang lấp loáng từ mặt kính phản chiếu ra có chút chói mắt.
Làm xong xuôi, lão mới hắng giọng một tiếng, cất lên cái thanh âm già nua khàn đục của mình để giới thiệu vật phẩm.
"Vật này," lão nói, giọng điệu đều đều, "gọi là Huyễn Diện Kính. Nó là một loại pháp bảo, công dụng cũng đơn giản thôi, chính là dùng để phá giải các loại huyễn thuật ngụy trang."
Lão dừng lại một nhịp, đưa mắt nhìn xuống đám đông bên dưới, rồi nói tiếp: "Chỉ cần tu vi của đối phương đồng cấp hoặc thấp hơn, đem kính này ra chiếu một cái, liền có thể nhìn rõ chân dung thật của kẻ đó. Đặc biệt hữu dụng khi đi săn giết đám Yêu Nhân."
Lão vừa dứt lời, Lại Thiên liền nghe thấy đám người bên dưới bắt đầu có tiếng xì xào bàn tán, ban đầu chỉ là vài âm thanh lí nhí, sau đó lớn dần lên.