Thời Đại Mới (Phần 1: Đông Hoa Sơ Khởi Chí)

Chương 193: Hoán bảo (Trung)



Một gã nam tu thô kệch nào đó không thèm giữ ý, nói toẹt ra: "Chẳng có gì hấp dẫn cả. Thứ chúng ta cần đổi là những món thực dụng, có thể tăng tu vi, có thể bảo mệnh. Đám tu sĩ Luyện Khí kỳ chúng ta mà cũng đòi vác cái này đi săn Yêu Nhân, chẳng phải là tự đi tìm đường chết hay sao?"

Một giọng khác cũng hùa theo, có vẻ còn bất mãn hơn: "Đúng vậy đó! Hơn nữa, hơi đâu mà quan tâm tới mấy cái thằng cha có sở thích che giấu mặt mũi làm gì. Lão tử đây hành sự, cứ thấy đứa nào không thuận mắt là chém một nhát cho xong, cần gì phải nhìn mặt nó làm gì cho mệt!"

Lại Thiên nghe vậy cũng chỉ lắc đầu.

Quả nhiên đúng như hắn nghĩ, những loại pháp bảo có công dụng kén chọn người dùng như thế này, thường rất khó tiêu thụ.

Cái giá trị của nó không nằm ở sức mạnh, mà nằm ở công dụng đặc thù. Người cần thì xem nó như báu vật, người không cần thì nó cũng chẳng khác gì cục sắt vụn.

Sau lão nhân gia, lại có thêm vài người nữa bước lên đài.

Kẻ thì lấy ra một thanh phi kiếm cũ kỹ, người thì bày lên một tấm phù triện đã có vài vết rách. Nhưng chung quy cũng chẳng có món nào thực sự khiến người ta phải chú ý, mặc dù cũng có một hai cuộc trao đổi diễn ra thành công trong im lặng.

Mãi cho đến khi một gã nam tử bước lên.

Gã này mình mặc một bộ võ phục màu xanh chàm đã sờn vai, thân hình cao lớn, bắp thịt cuồn cuộn, trông khá là rắn rỏi.

Lại Thiên liếc mắt một cái, ước chừng tu vi của gã cũng vào khoảng Luyện Khí trung kỳ.

Gã bước thẳng đến lối lên đài, một tên đệ tử của Thiết Bạo Đường liền dang tay ra chặn lại.

Gã võ phục cũng không nói nhiều, thò tay vào trong ngực áo, lấy ra một cái túi nhỏ.

Nghe tiếng va chạm lanh canh của kim loại bên trong, chắc hẳn gã đã chuẩn bị sẵn một trăm lượng vàng từ trước.

Gã ném cái túi cho tên đệ tử kia. Tên này cầm lấy, dùng tay ước lượng sức nặng, rồi gật đầu một cái, tránh đường cho gã đi qua.

Gã võ phục bước nhanh lên bục, không một động tác thừa, rút ngay từ bên hông ra một cái bình hồ lô nhỏ, ánh quang màu nâu đất chớp động một cái rồi tắt ngấm.

Gã đặt bình hồ lô lên bục trưng bày, sau đó cất giọng sang sảng, giới thiệu.

"Vật này là Địa Thai Hồ Lô," gã nói, "không có gốc, cũng chẳng có rễ. Tại hạ từng nghe sư phụ kể lại, nó được lưu truyền ra từ một khu thảo mộc cấm địa nằm ở phía Tây Nam của Đông Hoa Quốc chúng ta."

Gã dừng lại, nhìn phản ứng của mọi người, rồi nói tiếp về công dụng. "Các vị chỉ cần bỏ đan dược vào trong hồ lô này, sau đó đem nó chôn xuống đất. Nếu tìm được nơi linh thổ thì càng tốt, còn không thì cứ chăm chỉ tưới tiêu, bồi bổ cho nó. Cứ để như vậy một thời gian, ngắn dài tùy ý, phẩm chất của viên đan dược bên trong sẽ ngày một tăng cao."

Gã vỗ vỗ vào ngực, nói tiếp: "Vật này, là do sư phụ của tại hạ trong một lần may mắn mà có được. Có điều, tại hạ hiện đang cần gấp một lượng lớn nội đan linh thú, hoặc ít nhất là năm viên linh thạch hạ phẩm. Vị đạo hữu nào có, liền có thể trao đổi với tại hạ."

Lời vừa dứt, bên dưới lại một trận xì xào to nhỏ nổi lên, còn ồn ào hơn cả lúc trước.

Nơi này, nhìn qua nhìn lại cũng bất quá chỉ toàn là tu sĩ Luyện Khí kỳ, cùng lắm là vài kẻ ở đỉnh cao của Linh Thể kỳ.

Đối với bọn họ, một viên linh thạch có khi đã là cả một gia tài, lấy đâu ra tận năm viên mà đổi lấy một cái hồ lô chứ.

Có điều, không thể phủ nhận, cái món đồ này nghe qua quả thực có chút đặc biệt.

Lại Thiên đang ngồi yên lặng quan sát, nghe đến đây thì trong lòng khẽ động một cái.

Hắn đối với chuyện luyện đan thì quả thực không có hiểu biết sâu, tài nguyên về lĩnh vực này lại càng không có.

Nhưng hắn nghĩ, nếu như có thể lấy được cái vật này về tay, sau đó tìm lấy vài phương thuốc thông thường, dùng dược liệu rẻ tiền luyện thành đan dược cấp thấp, rồi bỏ vào hồ lô này mà "trồng".

Cứ như vậy, chẳng phải là có thể miễn cưỡng bồi dưỡng cho phẩm chất của đan dược tăng lên thêm vài bậc hay sao? Đã vậy lại còn không tốn công đi tìm kiếm kỳ trân dị thảo, chẳng phải là sẽ tiết kiệm được một khoản tiền tài rất lớn.

Cái suy nghĩ này vừa lóe lên, lập tức bén rễ trong đầu hắn.

Hắn không do dự nữa. Thân hình hắn từ từ đứng dậy sau một buổi dài chỉ ngồi yên khán thính.

Cuối cùng cũng có một món bảo vật khiến hắn phải động tâm.

Hắn rời khỏi chỗ ngồi, thong dong cất bước, đi thẳng về phía cái bục đối diện với gã võ phục.

Lên đến nơi, hắn cũng chẳng nói nhiều, chỉ phất nhẹ tay áo một cái. "Xoạt" một tiếng, mười viên nội đan linh thú lớn nhỏ không đều, màu sắc khác nhau lập tức hiện ra, nằm ngay ngắn trên mặt bục.

Ánh linh quang mờ ảo từ chúng tỏa ra, thu hút không ít ánh mắt.

Hắn tiện thể cất giọng, nói với không chỉ gã võ phục mà còn với cả mười mấy thân ảnh tu sĩ phía dưới.

"Tại hạ xin dùng mười viên nội đan linh thú này, đổi lấy Địa Thai Hồ Lô của vị đạo hữu đây, không biết có được xem là tương đương không?"

Gã võ phục kia vừa nhìn thấy mười viên nội đan, hai mắt liền sáng rực lên.

Gã gần như không giấu được sự vui mừng, lắp bắp nói: "Đây... đây đích thị là thứ tại hạ cần gấp! Không ngờ vị đạo hữu này lại có trong tay nhiều nội đan linh thú như vậy!"

Từ phía dưới, một giọng nói của người nào đó lại vọng lên, mang theo ý kinh ngạc: "Quả thực không thể tin được. Trên cái quần đảo Thương Diêu này, linh thú vốn đã tương đối khan hiếm. Trừ phi là phải liều mạng đi ra mấy cái đảo hoang ở xa, hoặc là xuống biển sâu săn hải thú thì may ra mới có. Nhưng những nơi đó hung hiểm vạn phần, tỷ lệ gặp phải hung thú là rất lớn. Vị này lại có thể một lúc tung ra mười viên nội đan như vậy, quả thực có chút lợi hại."

Lại Thiên không để ý đến những lời bàn tán đó. Hắn chỉ nhìn gã võ phục. Gã kia cũng không do dự nữa, lập tức gật đầu lia lịa.

Thế là, cuộc giao dịch nhanh chóng hoàn tất.

Lại Thiên nhận lấy cái Địa Thai Hồ Lô.

Còn gã võ phục thì cẩn thận thu lại mười viên nội đan vào một cái túi trữ vật, vẻ mặt không giấu được sự thỏa mãn.

Có điều, sau khi trao đổi xong, Lại Thiên vẫn chưa vội bước xuống. Hắn nán lại trên bục trưng bày, lại phất tay một lần nữa. Lần này là ba viên nội đan khác hiện ra.

"Tại hạ vẫn còn ba viên nội đan linh thú nữa, có phần đặc biệt hơn một chút," hắn cất giọng bình thản, "không biết có vị đạo hữu nào muốn trao đổi vật gì không? Tại hạ thực sự đang cần một ít kim thạch hoặc ngọc thạch lẻ. Nếu tiện, thì có thể đổi ở mức giá ba khối ngọc thạch cho mỗi viên nội đan. Còn nếu không tiện, ba mươi viên kim thạch mỗi viên cũng được."

Hắn chỉ vào từng viên, giới thiệu thêm: "Ta cũng giới thiệu luôn, hai viên nội đan màu xanh lục này là của Mộc Tiêu Xà. Còn viên màu đỏ rực kia, là của một loại linh thú tên là Hỏa Quang Lão Thử."

Lúc này, gã trung niên của Thiết Bạo Đường, người vẫn đứng ở một bên chủ trì cuộc trao đổi, bỗng nhiên lên tiếng, giọng điệu có chút nhắc nhở: "Vị đạo hữu này, theo quy định đã nói qua, trước tiên phải nộp một trăm lượng vàng rồi mới được trưng bày vật phẩm. Nếu không, ngay từ ban đầu các vị có thể ra ngoài gặp riêng để trao đổi, cần gì phải vào nơi này của chúng ta nữa."

Lại Thiên nghe vậy mới "A" lên một tiếng, như thể vừa sực nhớ ra. Hắn chắp tay, tỏ vẻ áy náy: "Tại hạ quên mất, đắc tội, đắc tội. Đây là phí trao đổi của ta."

Nói rồi, hắn lại phất tay, một túi gấm khác chứa đầy vàng thỏi liền bay về phía tên đệ tử của Thiết Bạo Đường đang đứng bên dưới.

Tên này nhận lấy, kiểm tra qua loa rồi gật đầu ra hiệu với gã trung niên.

Vừa thấy tiền đã vào túi, nét mặt của gã trung niên lập tức thay đổi, trở nên khảng khái hơn hẳn.

"Chư vị," gã cao giọng nói, "chúng ta cùng tiếp tục! Không biết có ai muốn đổi lấy ba viên nội đan của vị công tử này không?"

Gần như ngay lập tức, một tên mập lùn từ hàng ghế đầu đứng bật dậy.

Gã này bụng phệ, tu vi cũng chỉ khoảng Linh Thể tầng mười. Gã đi lên phía trước bục, phất tay một cái, ba khối ngọc thạch xanh đậm liền lơ lửng trước mặt.

"Ta không đủ tiền mua cả ba viên," gã mập nói, "không biết đạo hữu có thể đổi cho ta một viên nội đan của Hỏa Quang Lão Thử kia không?"

Lại Thiên nhìn ba viên ngọc thạch, rồi lại nhìn gã mập.

Hắn gật đầu: "Đương nhiên là được. Thành giao."

Gã mập mừng rỡ, vội vàng thu lấy viên nội đan màu đỏ, còn Lại Thiên cũng nhận về ba khối ngọc thạch.

"Còn hai viên nội đan của Mộc Tiêu Xà..." Lại Thiên định nói tiếp.

Nhưng gã trung niên của Thiết Bạo Đường lại một lần nữa cắt lời hắn: "Đạo hữu này, nếu muốn tiếp tục trưng bày, lại phải thêm một trăm lượng vàng nữa."

Lại Thiên nghe xong trong lòng chỉ biết cười khổ.

Cái đám Thiết Bạo Đường này quả nhiên là biết cách làm tiền.

Hắn lắc đầu một cái, không muốn đôi co thêm, đành lấy ra một trong ba viên ngọc thạch vừa nhận được, đưa cho tên đệ tử kia để quy đổi lại thành kim thạch và một đống vàng. Quả thực là phiền phức.