Sau khi xong xuôi mọi thủ tục, hai viên nội đan Mộc Tiêu Xà vẫn nằm im lìm trên bục.
Dường như cái giá ba khối ngọc thạch cho một viên cũng là tương đối mắc, không có ai lên tiếng hỏi mua nữa.
Lại Thiên thấy vậy, trong lòng đã dự định sẽ thu chúng về, xem như mất trắng một trăm lượng vàng làm phí vô ích.
Ngay lúc hắn định phất tay thu lại nội đan, thì từ trong đám đông, một bóng dáng yêu kiều chậm rãi bước ra.
Ngay khi bóng dáng ấy xuất hiện, dường như mọi ánh mắt trong cả khuôn viên đều đổ dồn về phía đó.
Đó là một thiếu nữ. Tuổi của nàng trông chỉ độ mười bảy mười tám, trên người mặc một bộ y phục màu xám nhạt, gương mặt đeo một chiếc màn che mặt kiểu dáng giống như của những người hành nghề y dược, chỉ thấy được mỗi đôi mắt thanh tú.
Nhưng điều khiến Lại Thiên cảm thấy bất ngờ nhất, chính là khi hắn thử dò xét sơ bộ, cô gái này dường như chỉ là một phàm nhân, trên người không có lấy một tia linh lực dao động.
Một phàm nhân, lại dám một mình đi vào nơi tụ tập của tu tiên giả này?
Cô gái ấy không hề để tâm đến những ánh mắt xung quanh.
Nàng bước thẳng đến trước bục trưng bày, đối diện với Lại Thiên. Đôi tay trắng nõn của nàng đưa ra một quyển kinh thư trông có vẻ sơ sài, hướng về phía hắn.
"Tiểu nữ," giọng nàng trong trẻo như tiếng suối chảy, "xin được dùng quyển sách này, bên trong có ghi lại một vài phương đan phổ biến gia truyền, để đổi lấy hai viên nội đan của tiên nhân."
Lại Thiên nghe xong, nhìn quyển sách rồi lại nhìn cô gái, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc. Một phàm nhân, lại muốn dùng một quyển đan phương để đổi lấy nội đan linh thú của tiên giả. Đây là cái chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy.
Hắn đưa tay ra, nhận lấy quyển sách. Bìa sách làm bằng giấy dầu, cũ kỹ nhưng không phải loại cổ xưa quý hiếm, có lẽ chỉ là một loại chất liệu thấp kém thông thường.
Hắn cầm lấy, lật ra xem thử. Quả nhiên, bên trong ghi lại một vài phương đan phổ biến mà hắn đã từng nghe qua tên, như Tụ Khí Đan Hay Hồi Xuân Đan. Có điều, về công thức của Tụ Khí Đan xem như chính xác, còn những loại chưa thử luyện chế bao giờ, nên cũng thật sự không thể kiểm chứng được công hiệu của những phương thuốc này có gì khác biệt không.
Hắn ngẩng lên, nhìn lại cô gái. Nàng vẫn đứng đó, ánh mắt trong veo, không có chút gì là gian xảo. Nhìn cái bộ dạng này, có vẻ không giống như đang gạt người.
Hơn nữa, một phàm nhân bé nhỏ, lấy đâu ra can đảm mà qua mặt một tiên giả ngay giữa chốn này.
Có điều, hắn không hiểu, một phàm nhân như nàng, cần nội đan của Mộc Tiêu Xà để làm gì.
Lại Thiên suy xét một hồi trong lòng, cuối cùng cũng đưa ra quyết định. Hai viên nội đan này đối với hắn cũng không quá quan trọng, giữ lại cũng không có tác dụng lớn. Thôi thì cứ đổi thử xem sao.
"Hảo," hắn nói một tiếng dứt khoát, "thành giao."
Lời vừa nói ra, một vài ánh mắt tu sĩ bên dưới lập tức lộ vẻ kinh ngạc.
Lại một trận xì xào vang lên. "Như vậy mà cũng được sao? Một phàm nhân dùng một quyển sách quèn, đổi lấy hai viên nội đan linh thú? Ngươi đang đùa ta chắc?"
"Tên đó bị ngu à? Hay là bị con nhỏ kia mê hoặc rồi?"
Nữ nhân kia dường như không nghe thấy những lời đó. Nàng chỉ lặng lẽ lấy ra từ trong tay áo một cái hộp gỗ dài và nhỏ. Lại Thiên thấy vậy cũng thuận thế phất tay, hai viên nội đan màu xanh lục liền bay một đường vòng cung nhẹ nhàng, rơi vào nằm gọn gàng bên trong chiếc hộp.
Nữ nhân nhận được nội đan, chỉ khẽ cúi đầu chào Lại Thiên một cái thay cho lời cảm tạ.
Sau đó, nàng không nói thêm một lời nào, lẳng lặng quay người, thân hình nhỏ nhắn lại một lần nữa hòa vào trong đám đông phàm nhân đang đứng ngoài xem rồi biến mất.
Sau khi hội trao đổi kết thúc, ánh mắt của Lại Thiên đảo qua, rơi vào trên người vị tu sĩ Luyện Khí trung kỳ vận võ phục, chính là người đã trao đổi Địa Thai Hồ Lô cho hắn.
Trong lòng hắn vốn không có ý định kết giao, chỉ là bản thân dù sao cũng đã bỏ ra một cái giá không nhỏ, trong lòng tự nhiên muốn tìm hiểu thêm một hai phần về lai lịch của nó, xem thử có chỗ nào cần phải chú ý hay không.
Tâm niệm vừa động, hắn liền cất bước, thân hình như một làn khói nhẹ xuyên qua đám tu sĩ đổi vật đang dần thưa thớt.
Chỉ sau vài nhịp hô hấp, hắn đã đứng trước mặt nam nhân vận võ phục kia.
Người nọ đang khoanh chân tĩnh tọa, nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía bục trưng bày vật bảo.
Lại Thiên chắp tay thành lễ, thanh âm không cao không thấp, vừa vặn truyền đến tai đối phương: "Vị đạo hữu này, tại hạ có vài chuyện muốn thỉnh giáo một chút."
Nam nhân kia nghe thấy thanh âm, thấy rõ người tới là Lại Thiên, trên mặt hắn cũng không có chút biểu tình kinh ngạc nào.
Hắn cũng đứng dậy, thẳng thắn đáp lại một lễ.
Lại Thiên thấy đối phương có vẻ là người sảng khoái, cũng không quanh co lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề: "Tại hạ muốn hỏi kỹ hơn một chút về món Địa Thai Hồ Lô kia. Dù sao cũng đã bỏ ra cái giá không nhỏ, tại hạ cũng hy vọng có thể hiểu rõ hơn về món bảo vật vừa nhận được."
Võ phục nam nhân nghe vậy, không khỏi bật lên khí chất hào sảng của người luyện võ. "Nguyên lai là việc này, đạo hữu cứ việc hỏi." Hắn khoát tay một cái, lại nói tiếp: "Kỳ thực cũng không có gì phức tạp để giải thích. Giống như tại hạ đã giới thiệu lúc trước, công dụng chủ yếu nhất của Địa Thai Hồ Lô, quả thực chỉ dùng để ôn dưỡng linh đan đã thành phẩm."
Hắn thoáng ngừng lại một chút, sau đó mới chậm rãi nói tiếp: "Đạo hữu chỉ cần đem đan dược đã luyện thành bỏ vào bên trong hồ lô, sau đó tìm một nơi có thổ linh khí sung túc rồi chôn xuống lòng đất. Cứ để như vậy, đợi cho đến khi trong lòng có cảm ứng, nhận thấy dược lực của linh đan bên trong đã tinh tiến thêm một bậc, lúc đó có thể đào lên rồi lấy ra sử dụng."
Lại Thiên nghe xong, trong đáy mắt không nén được vẻ kinh ngạc. Hắn trầm ngâm một lát rồi nói: "Nếu quả thực có thể như thế, vậy thì thật quá mức thần kỳ. Tại hạ tu đạo cho tới nay, đây cũng là lần đầu tiên được nghe nói tới loại kỳ vật có công năng như vậy." Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào nam nhân, mang theo một tia dò hỏi: "Nghe đạo hữu nói, đây là vật do sư tôn của huynh để lại?"
Nhắc tới hai chữ sư tôn, trong mắt của võ phục nam nhân chợt loé lên một tia ảm đạm khó tả. Hắn khẽ gật đầu, thanh âm cũng trầm xuống vài phần: "Tại hạ thực sự cũng không rõ lai lịch của nó. Vật này xác thực là do sư phụ ta truyền lại. Nghe các vị sư thúc trong môn nói, người đã không may vẫn lạc trong một lần ngoại xuất rèn luyện tại một vùng xa xôi nào đó ở đại lục. Thật ra ta cũng không đủ kiên nhẫn để sử dụng những loại bảo vật dài hạn mới thu được thành quả kiểu như thế này đâu, hơn nữa cũng đang cần một lượng lớn nội đan Linh Thú nên sẵn tiện đem đổi."
Lại Thiên nghe ra được sự thương cảm trong lời nói của đối phương, biết mình đã vô tình chạm tới vết thương lòng của người ta, liền chắp tay áy náy nói: "Thì ra còn có nội tình như vậy, là tại hạ đã thất lễ. Vậy không làm phiền đạo hữu nữa, tại hạ xin cáo từ trước."
Võ phục nam nhân kia cũng không nhiều lời, chỉ đưa quyền lên đáp lại một cái giang hồ chi lễ.
Lại Thiên xoay người, cất bước rời khỏi đám đông của Thiết Bạo Đường.
Hắn cứ như vậy thong thả đi được vài bước, trong đầu bỗng nhiên nhớ lại một sự việc.
Đó chính là quyển kinh thư "Thái Hư Khống Quyết" mà năm xưa hắn đã lấy được từ trong mật đạo của Thái gia.
Lần trước vì thời gian cấp bách, hắn chỉ có thể xem qua một cách đại khái.
Hắn vẫn nhớ đây là một bộ công pháp phụ trợ, chuyên dùng để ngự sử phi kiếm từ xa.
Hiệu quả của nó nếu so sánh một cách công bằng, có lẽ cũng chỉ ở mức tương đối trong tu giới mà thôi.
Năm đó, hắn đã từng tận mắt chứng kiến tu sĩ Trúc Cơ kỳ Tùng Hạc lão nhân, cùng với vị đại tiểu thư Thái Tâm Nghi của Thái gia thi triển qua.
Uy lực của nó tuy không thể xem là bá đạo, nhưng sự linh hoạt biến ảo trong đó lại có chỗ độc đáo riêng, không thể khinh thường.
Lại Thiên tuy rằng hiện tại bản thân không có phi kiếm, nhưng mục đích của hắn vốn không phải dùng nó để điều khiển kiếm khí.
Thứ hắn chân chính muốn điều khiển, chính là thanh Xích Vương Dao đang lẳng lặng nằm trong túi trữ vật.
Trong đầu hắn bất giác phác hoạ ra một cảnh tượng.
Khi giao thủ, hắn sẽ dùng trường côn cận chiến phá trận, đồng thời dùng Thái Hư Khống Quyết điều khiển Xích Vương Dao bay lượn xung quanh trợ chiến, khi thì xuất kỳ bất ý công kích, khi thì chu toàn phòng ngự. Thân pháp chiến đấu như vậy, độ linh hoạt chắc chắn sẽ tăng lên một bậc.
Nghĩ là làm, một khi ý niệm đã thông suốt, Lại Thiên liền có ý định thi triển Nguyệt Ảnh Bộ, tìm một nơi thanh tĩnh để lập tức bắt đầu tu luyện.
Nhưng linh lực vừa vận tới gót chân, thân hình hắn đột nhiên cứng lại, một ý niệm khác lại loé lên trong đầu.
Hắn khẽ lắc đầu, tự phủ quyết ý định vừa rồi. "Nguyệt Ảnh Bộ này uy năng lại quá mức thu hút ánh nhìn của kẻ khác. Hiện tại chưa đủ lớn, không phải lúc thích hợp để tuỳ tiện thi triển ra ngoài. Vẫn nên giữ lại nó như một lá bài tẩy, chỉ dùng vào thời khắc nguy cấp để đào thoát hoặc đột kích bất ngờ thì thỏa đáng hơn."
Trong lòng đã có quyết định, Lại Thiên liền thu lại ý định thi triển bộ pháp.
Hắn phất tay một cái, thanh Hắc Huyễn Côn đen tuyền lập tức hiện ra.
Hắn điểm nhẹ mũi chân lên thân côn, linh lực từ bàn chân khẽ tuôn ra, cả người lẫn côn liền hoá thành một đạohuyễn quang bay vút lên không trung.
Thần thức khổng lồ của hắn như một tấm lưới vô hình, không ngừng khuếch tán ra bốn phương tám hướng, dò xét cảnh vật bên dưới nhằm tìm kiếm một địa điểm tu luyện thích hợp.
Có lẽ nên chọn một khu rừng hoang, hoặc một bãi đất trống gần đây là được.
Cũng may, hắn không cần phải bay đi quá xa. Thần thức của hắn rất nhanh đã khoá được một mục tiêu.
Đó là một khu đất trống trải, xa xa trông như một hòn non bộ đã bị phế tích, nằm ngay cạnh một cánh đồng cỏ dại mọc um tùm. Xung quanh nơi này chỉ có vài ba căn nhà tranh thưa thớt của đám phàm nhân.
Một nơi như vậy để tu luyện cũng tạm gọi là thích hợp. Lại Thiên điều khiển Hắc Huyễn Côn hạ thấp độ cao, sau đó thân hình nhẹ nhàng đáp xuống giữa bãi đất hoang.
Hắn còn chưa kịp thu hồi pháp khí, tâm thần còn chưa kịp tĩnh lại để chuẩn bị tu luyện, thì đột nhiên, từ phía con đường mòn cách đó không xa, một tiếng hét thất thanh đầy hoảng loạn của một nữ tử bỗng vang lên..
"A!"