Tạ Cẩn chỉ ngơ ngác nhìn Tạ mẫu, hỏi:
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
Ngón tay gầy guộc của Tạ mẫu siết c.h.ặ.t lấy gậy trượng, đôi mắt đục ngầu qua lại giữa ta và chuỗi tràng hạt tử đàn kia.
Hồi lâu, bà ta rốt cục như chịu thua số mệnh, ngồi sụp trở lại ghế, cổ họng nghẹn ra một tiếng “ừm” khàn khàn, như nuốt phải than hồng.
“Đúng là ta bị người ta lừa dối, không biết trong tràng hạt lại có giấu xạ hương, suýt nữa hại nàng.”
Rất tốt, quả nhiên bà ta đã chọn ta.
Tạ Cẩn siết c.h.ặ.t chuỗi tràng hạt, thở phào:
“Đã vậy, về sau những vật tùy thân đều phải thật cẩn thận mới được.”
Ta gật đầu phụ họa:
“Đúng thế, bởi ta hiểu việc mang thai chẳng dễ dàng, nên mới muốn mời lang trung tới xem cho Giang Lan Khê, một là chứng minh trong sạch, hai là an thai.”
Giang Lan Khê còn tưởng Tạ mẫu sẽ bảo vệ mình:
“Mẫu thân, vẫn là không cần…”
Nhưng không ngờ Tạ mẫu lại cắt ngang, thuận theo ta mà nói:
“Thân thể Lan Khê hôm nay vốn không được khỏe, gọi lang trung đến xem qua cũng yên tâm hơn.”
Lời vừa dứt, sắc mặt Giang Lan Khê liền trắng bệch như tờ giấy, kinh hãi nhìn Tạ mẫu, không dám tin nổi.
Tạ mẫu lại ung dung rót trà, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho nàng ta.
Ván cờ này, Giang Lan Khê đã trở thành quân cờ bị vứt bỏ.
Khí thế kiêu ngạo khi nãy không còn sót lại chút nào, thay vào đó chỉ còn vẻ lo âu và sợ hãi hiện rõ trên mặt.
“Đi mời lang trung.”
Ta nhìn sang Xuân Đào, phân phó:
“Phải nhanh.”
“Khoan đã!”
Giang Lan Khê bất chợt túm lấy tay áo Tạ Cẩn, giọng cố tỏ ra trấn định nhưng cuối câu vẫn run rẩy:
“Nếu thật phải mời lang trung thì mấy ngày trước kê đơn an thai cho ta là Tôn đại phu, người biết rõ thể chất ta nhất, hãy mời ông ấy đến đi.”
Tạ Cẩn không nói, chỉ nhìn sang Tạ mẫu.
Tạ mẫu lại nhìn ta.
Ta cụp mắt che đi ý cười, quả nhiên Tạ Hiến Ninh liệu sự như thần.
Tên du y họ Tôn kia đã được hắn “mời” đến biệt viện ngoài thành từ ba hôm trước.
Thủ đoạn trong quân gia đâu phải hạng thường, đối phó một kẻ xương cốt không quá cứng rắn, vẫn còn dư sức.
Ta gật đầu:
“Vậy thì nghe theo ngươi, đi mời Tôn đại phu.”
Nửa tuần trà sau, Tạ Hiến Ninh theo sau một đại phu mang hòm thuốc cùng bước vào.
Tạ mẫu thoáng nhíu mày khi thấy hắn nhưng rất nhanh dời ánh mắt.
Tạ Hiến Ninh hành lễ thỉnh an, Tạ mẫu chỉ nhạt nhẽo đáp qua loa.
Hắn như đã quen, sau khi thỉnh an liền tự nhiên ngồi xuống bên cạnh ta, rót trà cho mình.
Ta thấy tay phải hắn quấn băng thấm m.á.u, liền khẽ hỏi:
“Huynh bị thương rồi sao? Làm sao mà bị thương?”
“Lúc xử lý chó hoang thì bị cắn lại một cái.” Tạ Hiến Ninh nói nhẹ như không, ánh mắt lại dừng trên vết thương nơi trán ta, ngón tay vô thức siết c.h.ặ.t.
“Đau không?”
“Không đau.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta và hắn nói rất khẽ, gần như không ai nghe thấy, hơn nữa sự chú ý của mọi người cũng không đặt vào chúng ta.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Tạ Cẩn không chào hỏi Tôn đại phu, ánh mắt lại cứ nhìn chằm chằm ta cùng Tạ Hiến Ninh.
Hắn nghe không rõ, chỉ thấy chúng ta ngồi gần nhau, Tạ Hiến Ninh hơi nghiêng người về phía ta, ánh mắt vẫn luôn đặt nơi gương mặt ta.
Không có chút ái muội nào, chỉ là đối thoại thông thường.
Nhưng những cử động khẽ nơi lông mày khóe mắt, ánh nhìn qua lại, lại như một loại ăn ý hòa hợp người ngoài không chen vào được.
Cảnh này trong mắt Tạ Cẩn, chói mắt vô cùng.
Giang Lan Khê thấy đại phu đến là Tôn Ích thì rõ ràng thở phào, hàng lông mày nhíu c.h.ặ.t dần buông lỏng, ngồi xuống tháp Tương Phi.
Nàng ta đưa cổ tay đặt lên bàn, gượng cười:
“Làm phiền đại phu lại bắt mạch một lần, để ta và người nhà đều yên lòng.”
Nụ cười gắng gượng, khóe mắt vẫn không ngừng lén lút liếc nhìn Tôn đại phu.
Tôn Ích không dám đối diện, nhưng khi đặt tay lên mạch nàng thì chợt khựng lại.
Hắn lén liếc sang Tạ Hiến Ninh, rồi vội thu ánh mắt.
“Sao vậy?”
Tôn Ích rút tay lại, ngập ngừng một chút mới nói:
“Cô nương tuy mạch tượng hư phù, nguyệt tín trì hoãn, nhưng… hoàn toàn không có thai.”
“Ngươi nói bậy!”
Giang Lan Khê đột ngột hất đổ bàn, chén trà vỡ tung tóe,
“Hôm đó rõ ràng ngươi nói ta đã có thai, sao hôm nay lại nói dối! Ai sai khiến ngươi?!”
Tạ Cẩn càng khó tin, giọng run rẩy:
“Đại phu… có phải nhầm lẫn rồi không? Lan Khê sao có thể không mang thai, nhất định là nhầm rồi!”
Tôn Ích bị dọa sợ, lắp bắp không dám mở miệng.
“Tôn đại phu.”
Tạ Hiến Ninh bỗng mở lời.
Tôn Ích giật thót, suýt quỳ sụp xuống, mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương bạc trắng.
Nghĩ lại những “ngày làm khách” ở biệt viện, hắn run lẩy bẩy.
“Hồi… hồi bẩm công tử.”
Tôn Ích quỳ rạp xuống, hòm thuốc đổ tung, kim châm bình thuốc lăn loảng xoảng khắp đất,
“Hôm đó bắt mạch cho Giang cô nương, rõ ràng mạch hư phù như khúc gỗ trôi nước, là do uống thuốc mà thành! Tuy nguyệt tín bị kéo dài, nhưng tuyệt đối không có thai!”
“Ngậm m.á.u phun người! Câm miệng!”
Giang Lan Khê bật dậy, lao tới muốn chụp lấy áo Tôn Ích.
Lạnh quang loé lên, trường kiếm của Tạ Hiến Ninh kịp thời chắn ngang giữa hai người.
Hắn vẫn thong dong nâng chén trà trong tay, giọng nhẹ như nói việc thường:
“Tôn đại phu, ngươi vừa nói mạch tượng của Giang cô nương thế nào?”
“Mạch trơn giả! Thai tượng giả!”
Tôn Ích run như cầy sấy, bỗng lấy từ tay áo ra một gói giấy dầu,
“Đây là ngân phiếu hai mươi lượng Giang cô nương đưa, bảo ta cùng nàng diễn trò ba tháng! Công tử minh giám!”
14
Lời ta vừa dứt, cả gian phòng lập tức chìm vào tĩnh mịch c.h.ế.t lặng.
Tạ mẫu hận rèn sắt không thành thép lắc đầu, đôi mắt đục ngầu chậm rãi khép lại, không muốn nhìn thêm màn kịch chướng tai gai mắt này.