Thôi Tri Ý

Chương 9



Ta vừa định gọi người, Tạ mẫu đứng bên xem kịch nãy giờ bỗng lên tiếng cắt ngang:

 

“Đủ rồi!”

 

Bà ta nện mạnh gậy xuống đất, ánh mắt lạnh như băng rọi về phía ta:

 

“Ngươi toàn nói bậy! Lan Khê ngày ngày tự tay chép kinh thư đưa đến Phật đường của ta, lòng thành không ai sánh! Còn ngươi…”

 

Bà ta hừ lạnh, đưa đôi mắt cay nghiệt từ trên xuống dưới mà quét qua ta:

 

“Ngươi thành hôn ba năm chưa có con, nay lại còn muốn vu hãm huyết mạch Tạ gia!”

 

Xem ra Tạ mẫu đã quyết tâm bảo vệ Giang Lan Khê.

 

Bà ta thừa biết với tính cách cẩn trọng của ta, nếu không nắm chắc mười phần thì tuyệt đối sẽ không tùy tiện phơi bày chuyện này.

 

Bà ta cũng nhận ra trong tình thế hiện tại, Giang Lan Khê có khả năng thực sự là giả mang thai.

 

Nếu thật sự gọi lang trung đến, e rằng sẽ khám ra chuyện nực cười, lúc ấy cục diện liền vượt ngoài tầm kiểm soát của bà ta.

 

Khó khăn lắm Tạ mẫu mới tìm được một quân cờ có thể phân đi tình ý của Tạ Cẩn dành cho ta, bà ta dĩ nhiên không cam lòng để người khác phá hỏng.

 

Chỉ có điều, ta vốn đã có sẵn hậu chiêu.

 

Cụp mắt rồi lại ngẩng lên, khóe mắt ta hơi ửng đỏ, ánh nhìn long lanh, vết thương trên trán cùng mái tóc lỏng lẻo càng khiến ta thêm vài phần yếu ớt đáng thương.

 

Thần sắc Tạ Cẩn thoáng biến đổi.

 

Xưa nay ta khinh thường việc lấy sắc hầu người, dẫu sở hữu một gương mặt trời ban, ta chưa từng dùng nó để nịnh nọt.

 

Nhưng lúc này xem ra, Tạ Cẩn lại rất hưởng dụng.

 

Quen biết ta bao lâu nay, đây là lần đầu hắn thấy ta mỏng manh tan vỡ như thế. 

 

Ngay cả hôm ta bắt gặp hắn và Giang Lan Khê gian tình, dù có rơi lệ đau lòng, ta vẫn kiêu ngạo không chịu cúi đầu.

 

Đôi mắt Tạ Cẩn tràn ngập thương xót, vội vàng bước lên, đưa tay vén mấy sợi tóc trên trán ta, rồi lại dùng tay áo khẽ lau đi vết m.á.u.

 

“Tri Ý, nàng uất ức rồi sao?”

 

Khóe mắt ta liếc thấy Giang Lan Khê đang nghiến c.h.ặ.t khăn tay, trong lòng âm thầm cười lạnh.

 

Giang Lan Khê, nếm thử mùi vị lấy chính chiêu của mình trả lại cho ngươi, cảm giác thế nào?

 

“Ngươi uất ức cái gì! Lan Khê bị ngươi hãm hại mới thật là uất ức!”

 

Tạ mẫu không chịu nổi cảnh này, lạnh giọng quát.

 

Ta mới làm bộ thương tâm, nghẹn ngào cất lời:

 

“Chỉ là nghe mẫu thân nói ta gả vào Tạ gia ba năm không con, trong lòng thoáng cảm khái.”

 

Nghe ta nhắc đến việc này, sắc mặt Tạ mẫu chợt sa sầm.

 

Chưa để bà ta kịp ngắt lời, ta liền nắm lấy cổ tay Tạ Cẩn, đôi mắt rưng rưng:

 

“Bất hiếu có ba, không con nối dõi là lớn nhất. Phu quân, chàng có biết ta ngày đêm đều vì chuyện này mà đau khổ không?”

 

Ánh mắt Tạ Cẩn đầy thương xót, nắm c.h.ặ.t tay ta:

 

“Tri Ý, đó không phải lỗi của nàng, sau này chúng ta sẽ có con.”

 

“Nhưng phu quân có biết, chúng ta mãi không có con, chẳng phải thiên tai mà là nhân họa.”

 

Lời vừa dứt, Tạ mẫu liền ngồi không yên.

 

Bà ta đột ngột bật dậy, ánh mắt độc ác khóa c.h.ặ.t ta như thể chỉ cần ta nói thêm một câu, bà ta sẽ xé xác ta ngay tại chỗ.

 

Ta chỉ liếc bà ta, tháo chuỗi Phật châu gỗ tử đàn trên cổ tay, đưa cho Tạ Cẩn:

 

“Phu quân có biết, năm ấy sinh thần ta, mẫu thân ban tặng ta chuỗi Phật châu này, bên trong lại tẩm ẩn xạ hương.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ngươi nói bậy!”

 

Hai mắt Tạ mẫu trợn tròn, giận dữ nhìn ta.

 

Tạ Cẩn chăm chú nhìn chuỗi Phật châu trong tay, có một hạt nứt một đường nhỏ, chính từ khe nứt ấy tỏa ra mùi xạ hương nhàn nhạt.

 

Thân thể hắn run lên, không tin nổi mà nhìn về phía Tạ mẫu.

 

Môi Tạ mẫu mấp máy, nhất thời á khẩu. 

 

Bà ta hoàn toàn không ngờ ta sẽ chọn lúc này mà vạch trần chuyện ấy, hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị.

 

Bà ta cũng chẳng rõ trong tay ta còn nắm giữ bao nhiêu chứng cứ.

 

Từ địa vị cao cao tại thượng của một quan tòa, bà ta thoáng chốc biến thành phạm nhân bất cứ lúc nào cũng có thể bị kết tội.

 

Chuỗi xạ hương này, là quà mà năm ấy sinh thần ta, Tạ mẫu đến Bạch Mã Tự cầu về cho ta.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Khi ấy ta vui mừng khôn xiết, tưởng đâu cuối cùng bà ta đã chịu thừa nhận ta, liền ngày ngày đeo trên tay.

 

Cho đến năm ngoái, một lần vô tình tay ta đập vào bàn đá trong đình hoa, một hạt châu nứt ra khe nhỏ.

 

Khi ngửi thấy mùi xạ hương, tim ta nhói đau, mắt nóng bừng, suýt chút nữa bật khóc.

 

Từ ngày đó ta đã biết, cả đời này ta sẽ không bao giờ có được sự công nhận của Tạ mẫu.

 

Nhưng vì Tạ Cẩn, ta vẫn giấu kín chuyện này, ngoài mặt coi như chưa từng có gì, vẫn cung kính hiếu thuận.

 

Chuỗi châu ấy ta cũng cẩn thận cất đi, chỉ khi gặp Tạ mẫu mới mang ra, chẳng ngờ hôm nay lại trở thành đòn bẩy cho ta.

 

Giải linh hoàn tuẫn hệ linh nhân, quả thực không sai.

 

Có điều, lúc này chưa phải thời điểm trở mặt với Tạ mẫu.

 

Ta muốn bà ta dù không cam lòng cũng phải đứng về phía ta.

 

Bầu không khí căng băng đến cực điểm, ta đứng sau lưng Tạ Cẩn, lạnh mắt nhìn Tạ mẫu.

 

Ngay khi bà ta cho rằng ta sẽ tiếp tục đưa ra chứng cứ, ép sự thật thành hình, thì ta lại bất ngờ mở miệng biện giải thay bà ta:

 

“Phu quân chớ trách mẫu thân, e rằng mẫu thân cũng bị kẻ khác che mắt, một lúc sơ suất bị lừa gạt thôi. Dù mẫu thân không thích ta, cũng sẽ không hại cốt nhục Tạ gia.”

 

Ta nhẹ vỗ bàn tay Tạ Cẩn, dịu giọng an ủi:

 

“May mà ta phát hiện kịp, không thường xuyên đeo chuỗi châu ấy, lại còn mời lang trung đến điều dưỡng, thân thể mới không bị hại căn bản, vẫn còn có thể sinh con cho phu quân.”

 

Tạ mẫu vốn tưởng ta sẽ thừa cơ đánh ngã bà ta, chẳng ngờ ta lại đứng ra giải thích hộ.

 

Bà ta gắt gao nhìn chằm chằm ta, còn ta thì chỉ nở nụ cười an nhàn, lời chưa cần nói cũng đã rõ ràng.

 

Tạ mẫu khẽ sững người, hồi lâu mới hiểu ra ý ta.

 

Ta đang cho bà ta một cơ hội lựa chọn, một cơ hội để không bị xé toang gương mặt ác độc ngay trước mắt nhi tử mà bà ta thương yêu nhất.

 

Ta mỉm cười nhìn Tạ mẫu, giọng nói nhu hòa:

 

“Mẫu thân, người nói xem, lời Tri Ý có đúng không?”

 

Tạ Lan Quân, giờ đến lượt người phải chọn rồi.

 

Là chọn ta hay chọn Giang Lan Khê.

 

13

 

Giang Lan Khê không hiểu được cuộc tranh đấu ngầm giữa ta và Tạ mẫu.

 

Nàng ta chỉ biết lúc này tiêu điểm của mọi người đã từ chuyện nàng giả mang thai, chuyển sang đặt trên người Tạ mẫu.

 

Giang Lan Khê thấy vậy càng thêm vui mừng, liền thừa cơ chuyển hướng, lại còn ra vẻ trung thành trước mặt Tạ mẫu, thêm mắm thêm muối nói:

 

“Làm sao mẫu thân có thể làm chuyện như thế, rõ ràng là tỷ cố tình nhắc tới, chẳng phải để khiến Cẩn lang nghi ngờ mẫu thân sao?”