Thôi Tri Ý

Chương 11



Tạ Cẩn loạng choạng bước lên, nhận lấy ngân phiếu từ tay Tôn Ích.

 

Trên đó, số bạc và ấn chương không khác chút nào so với tờ ngân phiếu hắn từng đưa cho Giang Lan Khê mấy tháng trước để phòng thân.

 

Phía trên còn có phù hiệu riêng của trà trang không thể làm giả, số bạc và số tờ chỉ có hắn cùng Giang Lan Khê biết.

 

Lúc này, cho dù không muốn thừa nhận, hắn cũng đành cúi đầu nhận lấy sự thật.

 

“Cẩn lang…” 

 

Giọng Giang Lan Khê run rẩy, nhào đến kéo tay áo hắn, lại bị hắn thô bạo hất ra.

 

Nàng ta ngã đập vào giá, chiếc bình thanh từ vỡ nát, mảnh sứ đ.â.m vào lòng bàn tay, m.á.u tươi theo kẽ ngón nhỏ giọt xuống gạch xanh.

 

Tạ Cẩn thấy Giang Lan Khê bị thương, trong mắt thoáng hiện sự đau lòng nhưng cơn giận còn đang cuộn trào, hắn cứng rắn không bước tới.

 

Giang Lan Khê cắn c.h.ặ.t môi, biết chuyện giả mang thai đã không thể vãn hồi, liền bất ngờ quỳ sụp xuống đất, nước mắt đầm đìa:

 

“Là lỗi của Lan Khê, tất cả đều là lỗi của Lan Khê!”

 

Ta nhấc chén trà nhấp một ngụm, vẫn nói nam nhân có thể co có thể duỗi, nhưng nữ nhân chịu mềm mỏng, uy lực càng lớn.

 

“Đều là lỗi của Lan Khê! Lan Khê yêu Cẩn lang tha thiết, tự biết thân phận thấp hèn không xứng với Cẩn lang, sợ mẫu thân không cho ở lại, lại sợ Cẩn lang phụ bạc, mới nhất thời nông nổi gây ra tai họa này!”

 

Giang Lan Khê quỳ dưới đất, dập đầu xin lỗi Tạ mẫu, trán nàng ta đập mạnh xuống gạch xanh, chẳng mấy chốc đã rỉ m.á.u, nhìn mà khiến người động lòng thương.

 

Nàng ta rất thông minh, không cầu xin tha thứ, cũng không dây dưa, chỉ tháo chiếc vòng ngọc phỉ thúy trên cổ tay xuống, cẩn trọng đặt trước mặt Tạ Cẩn:

 

“Sự đã đến nước này, Lan Khê không còn mặt mũi ở lại Tạ gia nữa, vòng ngọc xin trả lại, từ nay cũng chẳng dám mơ làm dâu Tạ gia.”

 

Tạ Cẩn vốn mềm lòng, nhất định sẽ không nỡ nhận nên Giang Lan Khê quỳ gối, cố nhét chiếc vòng vào tay hắn.

 

Đôi mắt nàng ta đỏ hoe, chan chứa tình sâu, lệ rưng rưng, vẻ tủi nhục đến tận cùng như thể nàng ta mới là kẻ rộng lượng bao dung, cam chịu nuốt đắng nuốt cay.

 

“Có lẽ khi tỷ tỷ muốn đuổi ta đi, ta nên rời khỏi Tạ gia rồi, là ta tham lam những thứ vốn không nên mơ tưởng.” 

 

Giang Lan Khê nghẹn ngào:

 

“Chỉ là… chỉ là vì ta quá yêu Cẩn lang…”

 

Nàng ta khóc như mưa, đứng lên thân thể lại nghiêng ngả yếu ớt. 

 

Tạ Cẩn rốt cuộc không thể nhẫn tâm, dang tay ôm c.h.ặ.t nàng ta vào lòng.

 

“Lan Khê, nàng không sai, là ta sai, là ta không cho nàng cảm giác an toàn, nên nàng mới dùng hạ sách này.”

 

Hắn vỗ nhẹ lưng nàng ta, dịu giọng: 

 

“Nàng chỉ muốn ở bên ta, thế thì có gì sai đâu?”

 

Ta nhìn cảnh ấy, bỗng bật cười khẽ. Ngụm Long Tỉnh trong miệng vốn nên thanh khiết, giờ lại ngấm vị tanh nồng.

 

Tạ Hiến Ninh nói đúng. 

 

Ta chưa từng là người được Tạ Cẩn lựa chọn. 

 

Một màn ồn ào này cũng chẳng đủ kéo Giang Lan Khê xuống.

 

Nhưng ta vốn dĩ chẳng cần chia rẽ bọn họ.

 

Trói c.h.ặ.t nơi tình ái nhi nữ, tầm nhìn tự nhiên sẽ ngắn ngủi.

 

Ta không buồn nhìn tiếp, cũng chẳng hứng thú với việc Tạ Cẩn sẽ xử trí Giang Lan Khê thế nào. 

 

Ta đặt chén trà rỗng lên bàn, lặng lẽ rời khỏi đại sảnh.

 

Về sau mới nghe nói, Tạ Cẩn phạt Giang Lan Khê cấm túc ba tháng.

 

“Ba tháng, đủ rồi.”

 

Ba tháng đủ để ta thu hồi từng điền trang cửa tiệm hắn đã tặng nàng ta, cũng đủ để ta soát sạch sổ sách, đoạt lại trà trang toàn vẹn.

 

Hồi tưởng lại cảnh khi nãy Giang Lan Khê khóc trong lòng Tạ Cẩn, mà khi nhìn ta khóe môi dưới khăn tay lại nhếch lên, lộ ra nửa phần khiêu khích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nhưng thứ nàng ta cướp từ tay ta, chẳng qua chỉ là thứ rẻ mạt nhất, thứ mất giá nhất: sự thương hại của một nam nhân.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Ta muốn đâu phải sự thương xót của kẻ đứng trên, mà là chính ta bước lên đứng ở trên.

 

15

 

Sáng sớm mù sương chưa tan, mưa bụi lất phất, xe ngựa của Tạ Hiến Ninh đã dừng ở cửa sau trà trang.

 

Ta ôm sổ sách chui vào trong khoang, mùi trúc tươi hòa lẫn hương mực xộc thẳng vào mũi.

 

“Khế ước ba trang điền ở thành nam.” 

 

Hắn đẩy văn thư tới trước mặt ta:

 

“Đây là tờ khế ước cuối cùng.”

 

Trong những ngày Giang Lan Khê bị cấm túc, ta lần lượt thu hồi hết thảy điền trang cửa tiệm không nằm dưới danh nghĩa mình.

 

Có chỗ ta bỏ bạc ra mua lại, có chỗ cũng dùng thủ đoạn đặc biệt.

 

Cũng có chủ nhân ôm bạc chạy trốn nhưng đều bị Tạ Hiến Ninh mang quân bắt về, ngồi tù là điều khó tránh, lại còn khai thêm nhiều chuyện.

 

Ta thu dọn xong đồ, vừa định xuống xe, mới vén góc rèm thì Tạ Hiến Ninh bất chợt nắm lấy cổ tay ta:

 

“Tri Ý, lệnh cấm túc của Giang Lan Khê đã giải.”

 

Ta thản nhiên gật đầu: 

 

“Lòng Tạ Cẩn còn mềm hơn ta tưởng.”

 

Tạ Hiến Ninh lại khẽ lắc đầu: 

 

“Giang Lan Khê có thai rồi.”

 

Ta sững lại. 

 

Tính theo thời gian, nếu bây giờ đã khám ra thai thì hẳn là trước khi bị cấm túc nàng ta đã mang rồi.

 

“Nhưng đứa bé ấy…” 

 

Ta chưa kịp nói hết, thì Xuân Đào đã che ô đến đón ta về phủ, tình cờ trông thấy bàn tay Tạ Hiến Ninh đang nắm lấy cổ tay ta, nàng vội vàng quay mặt đi.

 

Tạ Hiến Ninh buông tay, ta thuận thế bước xuống xe.

 

“Đi thôi.”

 

Xuân Đào đỡ lấy chiếc hộp trong tay ta, cẩn thận che ô.

 

Ta thoáng liếc qua vẻ mặt đăm chiêu của nàng, liền cất giọng:

 

“Tính ra ngươi cũng đã mười bảy rồi, ít lâu nữa ta sẽ trả lại thân khế, để ngươi rời phủ, gả đi hay về nhà đều tốt, ấy mới là tự do.”

 

Xuân Đào vốn là nha hoàn của Tạ phủ, từ ngày ta gả vào đã luôn đi theo hầu hạ. 

 

Giờ ta sắp cùng Tạ Cẩn hòa ly, tương lai chưa biết sẽ ra sao.

 

Thả nàng ra ngoài, coi như cho nàng một lối thoát tốt nhất.

 

Nghe vậy, Xuân Đào thoáng ngẩn người, rồi khẽ “vâng” một tiếng.

 

Đêm ấy ta tiếp tục chỉnh lý sổ sách, Xuân Đào bưng canh an thần vào.

 

“Phu nhân nên nghỉ ngơi rồi.”

 

Ánh mắt nàng thoáng lướt qua áo lông hồ ly mà Tạ Hiến Ninh để lại trên tay ghế, đầu ngón tay gần như bấu c.h.ặ.t vào khay.

 

Ta ngẩng đầu nhìn, thấy trên búi tóc nàng có một cây trâm mới, kiểu dáng ta chưa từng gặp.

 

Nhưng đôi hoa hải đường kết chùm kia, lại chính là thứ Giang Lan Khê ưa thích.

 

“Việc xuất phủ, ngươi suy nghĩ thế nào rồi?”