Thôi Tri Ý

Chương 12



Ta vẫn muốn cho nàng một cơ hội nữa.

 

Xuân Đào dọn khay điểm tâm, thản nhiên đáp: 

 

“Nô tỳ muốn ở lại Tạ phủ.”

 

Đầu ngón tay ta khẽ siết, rồi ra hiệu cho nàng lui xuống.

 

Phát hiện Xuân Đào phản bội là một điều ngoài ý muốn.

 

Ba đêm trước, khi tiễn Tạ Hiến Ninh ra về, ta ngang qua hành lang bỗng nghe tiếng khóc nức nở sau núi giả. 

 

Dưới ánh trăng, hai cái bóng in trên vách tường.

 

“Ngươi tưởng ngày ngày canh giữ dược lô, Tạ Đại công tử sẽ nhìn ngươi thêm lần nào sao?”

 

Nghe giọng như là nha hoàn Lưu Nguyệt bên Giang Lan Khê.

 

Xuân Đào nức nở: 

 

“Chỉ cần phu nhân bệnh nặng, công tử nhất định sẽ thường xuyên đến thăm…”

 

Cả người ta lạnh buốt. 

 

Nhớ lại bát chè hạnh nhân nửa tháng trước khiến tay ta nổi mẩn đỏ, nhớ lại bánh xe ngựa lỏng lẻo cách đây ba hôm…

 

Thì ra chim sẻ ta nuôi trong tay, lại nuôi ra tâm tư khác.

 

Thời gian qua ta mải bận kiểm tra sổ sách, không nhận ra Xuân Đào thầm mến Tạ Hiến Ninh, giữa ta và nàng đã có vết nứt, thậm chí nàng phản bội ta.

 

Ghen tuông che mờ lý trí, Xuân Đào dù không rõ ta với Tạ Hiến Ninh là quan hệ thế nào, nhưng chắc chắn nàng đã đem hết mọi chuyện tai nghe mắt thấy kể lại cho Lưu Nguyệt.

 

Mà sau lưng Lưu Nguyệt, chính là Giang Lan Khê đang tĩnh dưỡng ở Đông Uyển.

 

Hôm sau, lúc dâng cơm, Xuân Đào “lỡ” làm đổ bát canh nóng lên váy ta.

 

Nàng quỳ xuống lau, ta rõ ràng thấy trong n.g.ự.c nàng lộ ra một gói giấy dầu.

 

Chẳng mấy chốc, khi nàng mang canh lê ngọt tới, thì gói giấy ấy đã biến mất.

 

Ta giả vờ như không có gì, uống một ngụm.

 

“Phu nhân hôm nay nên đến khố phòng kiểm trà mới chứ?” 

 

Nàng ngẩng đầu, cười ngây thơ: 

 

“Nô tỳ thay người lấy chìa khóa.”

 

Ta nhìn theo bóng dáng vội vã của nàng, liền nhổ hết ngụm canh ngọt trong miệng, rồi thuận theo kế mà đến khố phòng Nam Hồ hẻo lánh.

 

Ngay khi then cửa xoay động, một mùi hương ngọt gắt ập đến.

 

Trong bóng tối, một bàn tay vươn ra, mang theo lớp chai quen thuộc.

 

“Ngừng thở.” 

 

Tạ Hiến Ninh lấy khăn ướt bịt kín miệng mũi ta.

 

Ta cứ ngỡ thuốc đã bị bỏ trong canh lê, không ngờ mê dược lại hạ trong khố phòng.

 

Ta nhận khăn từ tay hắn, mở cửa sổ phía tây giấu kín, dưới ánh sáng yếu ớt mới nhìn rõ bày biện trong phòng.

 

Ngón tay hắn kẹp một tờ giấy: 

 

“Có kẻ giả chữ viết của nàng, hẹn ta tối nay tới gặp.”

 

Ta đón lấy, giơ ra ánh sáng xem kỹ. 

 

Quả thật so với trước đã khôn khéo hơn nhiều.

 

“Suỵt.” 

 

Tạ Hiến Ninh bất ngờ ôm ngang ta, lao ra cửa sổ. Xa xa vang dội tiếng bước chân.

 

Qua khe cửa sổ nhìn lại, Giang Lan Khê đang dìu Tạ mẫu bước vội tới, phía sau còn có mấy gia đinh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Thưa mẫu thân, nghe nói mấy hôm nay tỷ tỷ thường vào khố phòng, cũng có nha hoàn bảo từng nghe thấy bên trong truyền ra giọng nữ nhi nũng nịu.”

 

Khóe môi Giang Lan Khê cong lên:

 

“Chỉ e trong đó có thứ gì chẳng tiện thấy.”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Tạ mẫu mắt lạnh như băng, quát to: 

 

“Xông vào!”

 

Gia đinh lập tức phá cửa, bụi mù cuồn cuộn bốc lên, lờ mờ hiện ra bóng một nam một nữ đang quấn lấy nhau trên ghế dài.

 

16

 

“Hoang đường!” 

 

Tạ mẫu giận đến mức gậy trượng nện mạnh xuống đất: 

 

“Là thứ hạ tiện nhà ai mà dám vụng trộm tới tận Tạ gia ta! Thật coi bà già này đã c.h.ế.t rồi hay sao!”

 

Mùi hương ngọt nồng lẫn cùng tiếng nam nữ quấn quýt thở gấp phả thẳng vào mặt, Giang Lan Khê bám c.h.ặ.t lấy tay bà.

 

“N…Nhi tử ta?!” 

 

Giọng Tạ mẫu run rẩy từ trong cổ họng bật ra.

 

Yếm n.g.ự.c xanh ngọc của Xuân Đào đã trễ xuống tận eo, bờ vai trắng muốt in hằn vết đỏ loang lổ, đang rúc vào lồng n.g.ự.c trần của một nam nhân.

 

Bị kinh động, nàng ta hoảng loạn ngẩng đầu, mà khi nhìn rõ khuôn mặt phía dưới liền đồng tử co rút kịch liệt:

 

“Nhị công tử?!”

 

Tạ Cẩn bật người ngồi dậy, ngọc quan lệch sang một bên, đai áo tán loạn. 

 

Hắn theo bản năng muốn kéo lại y phục nhưng trong lúc hỗn loạn lại bị Xuân Đào túm lấy thắt lưng, cả hai ngã dúi dụi, lăn thành một đống hỗn tạp dưới đất.

 

“Trời ơi, tạo nghiệt rồi!” 

 

Tạ mẫu toàn thân run rẩy:

 

“Còn không mau kéo con tiện nhân vô sỉ này đi…”

 

“Không thể nào.” 

 

Giang Lan Khê lắc đầu, thần sắc khó tin:

 

“Sao lại là hai người các ngươi! Rõ ràng phải là Thôi…”

 

“Phải là ai?”

 

Ta chỉnh lại áo hồ cừu Tạ Hiến Ninh vừa khoác lên vai, từ từ bước ra từ khúc quanh hành lang, ánh mắt đối diện khuôn mặt tái nhợt không còn giọt m.á.u của Giang Lan Khê.

 

Sau lưng ta, Tạ Hiến Ninh lôi theo một gia đinh không ngừng giãy giụa, thẳng chân đá gãy xương hắn rồi ném phịch xuống đất.

 

“Xin mẫu thân minh giám. Vừa rồi huynh trưởng bắt được hắn lén lút ngoài kho, thẩm vấn mới biết, chính hắn vừa vào phòng thắp hương dược tình. Để chắc chắn có hiệu lực, hắn chực sẵn ngoài kho, còn nói là phụng mệnh Giang Lan Khê.”

 

Ta dâng hộp hương nhỏ còn lại trong khăn tay lên cho Tạ mẫu:

 

“Ta và huynh trưởng đang thẩm vấn hắn thì bỗng nghe trong kho ồn ào, liền vội chạy tới, không ngờ lại…”

 

Ta cố ý tỏ vẻ thương tâm kinh ngạc, cúi mắt khẽ chấm đi giọt lệ vốn không hề tồn tại nơi khóe mắt.

 

Tạ mẫu trong thoáng chốc đã hiểu ra mọi việc.

 

Lần giả mang thai trước đó vì hương xạ bà ta đã miễn cưỡng nhẫn nhịn, lần này nghe Giang Lan Khê bày chuyện có đầu có đuôi, bà ta thật sự muốn gỡ lại một ván, nên mới theo nàng ta tới đây. 

 

Ai ngờ, ai ngờ lại tiếp tục rơi vào kế người khác!

 

Tạ mẫu không muốn nhìn ta thêm một cái, chỉ vội ra hiệu cho gia nhân mau đến đỡ Tạ Cẩn mặc lại y phục. 

 

Nhi tử bà chịu nhục nhã thế này, tim gan bà như nhỏ m.á.u.

 

Giang Lan Khê lảo đảo lùi lại:

 

“Ngươi hãm hại ta.”