Ánh mắt nàng ta đảo quanh, dừng trên Xuân Đào đang run rẩy khóc thút thít, liền thốt lên:
“Là các ngươi chủ tớ một phe cấu kết hãm hại ta!”
Xuân Đào vội khoác bừa ngoại sam của Tạ Cẩn, quỳ bò tới, dập đầu van vỉ:
“Phu nhân tha mạng! Nô tỳ nhất thời hồ đồ. Là Giang cô nương bảo chỉ cần nô tỳ đưa người vào kho, sau này Đại công tử sẽ nạp nô tỳ làm thiếp.”
Ta khẽ rũ mắt nhìn nàng, “Vậy tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”
Từ đầu đến cuối ta chưa từng muốn hại Xuân Đào, hôm nay thuận thế dùng kế cũng chỉ để Tạ Hiến Ninh dẫn Tạ Cẩn tới, khiến Giang Lan Khê uổng công bắt gian.
Nhưng đến thời khắc mấu chốt, Xuân Đào lại đột ngột xông vào.
Để tránh bại lộ, ta chỉ đành cùng Tạ Hiến Ninh rời đi, mới thành ra cảnh tượng hôm nay.
Ta thật sự không hiểu, tại sao Xuân Đào đi rồi còn quay lại.
Ánh mắt nàng chạm phải cái nhìn lạnh lùng của Tạ Hiến Ninh, cắn c.h.ặ.t môi, tiếp tục nói:
“Trong canh ngọt phu nhân uống có thuốc mê, tính giờ, phu nhân vào kho chẳng mấy chốc sẽ hôn mê. Trong kho còn có hương dược tình, nô tỳ vốn si mê Đại công tử, nhất thời hồ đồ, muốn thay phu nhân cùng công tử…”
Giọng nàng càng lúc càng nhỏ:
“Lời Giang cô nương chưa chắc đáng tin nhưng nếu việc đã rồi, Đại công tử chắc chắn phải cho nô tỳ một danh phận.”
“Ngu muội.”
Ta khẽ siết c.h.ặ.t đôi tay.
Xuân Đào đã cùng ta trải qua bao sóng gió hiểm trá ở Tạ phủ, ta vẫn nghĩ nàng tuy chẳng thông minh lớn lao nhưng ứng biến lanh lợi.
Không ngờ, một khi dính vào chuyện tình ái liền mụ mị đầu óc.
Nàng tự biết có lỗi, quỳ rạp trên đất dập đầu liên tục:
“Nô tỳ biết sai rồi! Nếu sớm biết trong phòng là Nhị công tử, dẫu cho có cho nô tỳ gan trời cũng không dám a!”
Ba năm làm bạn hầu hạ ta, n.g.ự.c ta thoáng nhói đau.
“Ngươi vốn là con nhà lương thiện, ta từng nhiều lần khuyên ngươi, cũng cho cơ hội rời phủ, làm chính thê dù nghèo khó một chút, vẫn hơn làm thiếp cho người ta.”
Xuân Đào khóc như mưa, trán dập mạnh xuống nền gạch:
“Nô tỳ có tội! Tin lời Giang cô nương dụ dỗ! Nô tỳ biết rõ nàng ta luôn hận phu nhân, nhất định sẽ bày mưu hãm hại, vậy mà vẫn vì tư dục mà liều lĩnh, đều là lỗi của nô tỳ! Nô tỳ phụ bạc phu nhân.”
“Câm miệng!”
Giang Lan Khê trừng mắt dữ tợn:
“Tiện tỳ dám vu oan cho ta, ngươi không muốn sống nữa sao?!”
“Cút!”
Cuối cùng Tạ Cẩn cũng tìm lại được giọng nói, hắn túm lấy đai ngọc ném mạnh vào Xuân Đào:
“Tất cả cút ngay cho ta!”
Hai mươi năm trời hắn giữ hình tượng công tử tuấn nhã, mà đêm nay tan tành sụp đổ.
Hắn không còn mặt mũi nào đối diện người khác, xấu hổ tột cùng, lại còn có kẻ trước mặt cắn xé đổ lỗi, chẳng ai đoái hoài đến cảm nhận của hắn.
Mọi kiêu ngạo trong phút chốc vỡ vụn, Tạ Cẩn giận đến phát điên, nổi cơn cuồng nộ đập phá hết thảy trong phòng.
Tạ Hiến Ninh lặng lẽ tiến lên một bước, chắn trước mặt ta.
Giá nến bị hất bay sượt qua vạt áo hắn, rơi xuống chân.
Ngược lại, đầu gối Giang Lan Khê lại trúng thẳng một chiếc bình sứ nặng nề, nàng ta kêu khẽ một tiếng, yếu ớt ngã ngồi dưới đất:
“Cẩn lang, chàng phải tin thiếp, đều là Thôi Tri Ý giăng bẫy…”
“Đủ rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Trán Tạ mẫu gân xanh giật liên hồi, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Xuân Đào và Giang Lan Khê:
“Kéo tiện nhân mưu hại chủ mẫu, làm ô uế gia môn này vào nhà củi…”
Giọng bà lạnh băng:
“Cho uống thuốc câm, bán thẳng vào thanh lâu hạ đẳng nhất.”
17
Tạ mẫu cố ý không chỉ đích danh, ánh mắt cũng mập mờ.
Mấy tên gia đinh đưa mắt nhìn nhau, rồi hai kẻ đè Xuân Đào xuống, hai kẻ khác lại bắt lấy Giang Lan Khê.
Giang Lan Khê đôi mắt hạnh mở tròn, giọt lệ to như hạt đậu từ gò má trắng bệch lăn xuống, nàng ta tuyệt vọng không ngừng gọi tên Tạ Cẩn.
Ta biết rõ Tạ mẫu sẽ không nhanh chóng buông bỏ quân cờ Giang Lan Khê này.
Bà ta chỉ muốn khiến Tạ Cẩn đau lòng, để hắn nhanh chóng rút khỏi cơn giận mà tha thứ cho Giang Lan Khê.
Quả nhiên đúng như ta đoán, ngay giây sau, Tạ Cẩn đến giày cũng chưa kịp xỏ, vội vàng xô đám gia đinh ra, ôm c.h.ặ.t Giang Lan Khê vào ngực.
“Mẫu thân! Người làm gì vậy! Trong bụng Lan Khê còn có cốt nhục của con! Cho dù nàng có sai, cũng không thể nhẫn tâm tuyệt tình như thế!”
Giang Lan Khê dựa đầu vào n.g.ự.c hắn, khóc đến hoa lê đẫm mưa, nức nở:
“Cẩn lang, thiếp chỉ sợ chàng bị thương hại, sợ chàng bị kẻ khác che mắt, một lúc nóng vội, mới dùng đến biện pháp quá khích.”
Dăm câu ba lượt, Tạ Cẩn cũng hiểu ý Giang Lan Khê.
Hôm nay nàng ta bày trò bắt gian, chính là bắt gian ta cùng Tạ Hiến Ninh.
Tạ Cẩn vốn đã có lời oán trách ta và Tạ Hiến Ninh.
Những ngày Giang Lan Khê bị cấm túc, hắn đến phòng ta nghỉ ngơi, nhưng luôn bị ta ba lời hai tiếng đẩy lảng đi.
Trái lại, những lúc ta hơi đau đầu hay mệt mỏi, lại chính là Tạ Hiến Ninh canh giữ bên cạnh, ân cần hỏi han.
Trong lòng hắn vốn đã ấm ức một bụng lửa, chẳng biết trút vào đâu.
Mà ngay lúc này, đứng trước mặt ta lại là Tạ Hiến Ninh!
Ngón tay Tạ Cẩn siết c.h.ặ.t tay Giang Lan Khê, khiến nàng ta đau mà nhíu mày, không dám lên tiếng.
“Ta hiểu tấm lòng Lan Khê, nếu thật trong sạch, sao lại dẫn đến họa ngày hôm nay.”
Ánh mắt hắn dừng lại trên người ta và Tạ Hiến Ninh, nóng bỏng như sắt nung đỏ.
Ý hắn rõ ràng: việc Giang Lan Khê làm không phải vu oan vô cớ, mà là giữa ta và Tạ Hiến Ninh thật sự có thứ tình ý không thể lộ ra ánh sáng.
Chỉ tiếc, hắn không hề hay biết, trên giường Tạ Hiến Ninh đối với ta còn chẳng an phận.
Ánh mắt Tạ Hiến Ninh lạnh lùng, giọng nói mang theo sức ép nhàn nhạt:
“Từ ngày ta về phủ, quả thật đã quan tâm chiếu cố đến Tri Ý.”
Ta khẽ gật đầu, chỉ là chiếu cố đến tận giường mà thôi.
Tạ Hiến Ninh tiếp lời:
“Ấy là bởi tâm tư của ngươi đã bị kẻ khác câu dẫn, đối với Tri Ý thờ ơ lạnh nhạt, ngay cả nàng bệnh cũng chẳng hay biết. Nếu không phải ta lưu tâm chăm sóc, giờ đây nàng đã chẳng thể đứng ở đây nguyên vẹn.”
Ta cụp mắt, nhịn cười, thật sự bội phục bản lĩnh Tạ Hiến Ninh nghiêm trang mà nói dối trơn tru.
Nửa tháng trước ta bị phong hàn nhưng chẳng đáng ngại.
Đêm ấy thân thể hơi nóng bức khó chịu, ta dậy ngâm mình trong nước.
Chính khi ấy Tạ Hiến Ninh từ cửa sổ trèo vào, ban đầu còn làm bộ ân cần, nấu thuốc cho ta uống.
Sau đó lại lấy cớ hạ nhiệt cho ta, cởi y phục, bước thẳng vào thùng tắm.