Thôi Tri Ý

Chương 14



Da kề da, nước gợn sóng, ta vẫn còn nhớ rõ cảm giác lành lạnh từ thân thể hắn, cùng những ngón tay dưới mặt nước ngày một không an phận…

 

Đến tận khi trời hửng sáng, ta mới có thể thoát ra được.

 

Trong lòng Tạ Cẩn vẫn mang nợ ta, bị lời Tạ Hiến Ninh chạm trúng, sắc mặt hắn chợt trắng bệch, không còn cớ để trách mắng, đành miễn cưỡng nói:

 

“Tri Ý là thê tử của ta, sau này ta nhất định sẽ tận tâm chăm sóc, không cần huynh phí công.”

 

Nói rồi hắn bước đến định nắm tay ta, nhưng Tạ Hiến Ninh bỗng siết lấy cổ tay hắn.

 

Tạ Hiến Ninh là võ phu, còn Tạ Cẩn chỉ là thư sinh yếu đuối, chút sức đã khiến hắn động đậy không nổi.

 

Tạ Hiến Ninh bước lên một bước, chắn hẳn giữa ta và Tạ Cẩn, đem toàn thân ta che khuất sau lưng.

 

Tạ Cẩn ngẩn người. 

 

“Huynh trưởng!”

 

Tạ Hiến Ninh mày mắt lạnh lẽo:

 

“Lo cho cái mớ hỏng nát của ngươi trước đi, bằng không đừng đến quấy rầy nàng.”

 

Nói đoạn, hắn mạnh mẽ hất tay Tạ Cẩn ra.

 

“Bàn tay đã chạm thứ dơ bẩn, thì đừng động đến Tri Ý nữa.”

 

Tạ Cẩn ôm lấy cổ tay đỏ ửng của mình, không thể tin nổi mà nhìn Tạ Hiến Ninh:

 

“Huynh trưởng! Sao huynh có thể nói ra lời như thế!”

 

Tạ Hiến Ninh chẳng bận tâm:

 

“Lời khó nghe hơn, ta còn chưa nói.”

 

18

 

Tạ Hiến Ninh và Tạ Cẩn lời qua tiếng lại, ai cũng không chịu nhường bước, cuối cùng mới là Tạ mẫu mở miệng, giải tán mọi người.

 

Tạ Cẩn che chở Giang Lan Khê, chuyện này coi như chấm dứt.

 

Chỉ tiếc rằng Xuân Đào bị Tạ mẫu bán đi, cưỡng ép áp giải vào lầu xanh.

 

Ta và Xuân Đào từng có chút tình nghĩa chủ tớ, ta lén nhét cho nàng ít bạc, cũng coi như có thể giúp nàng sống dễ chịu hơn đôi phần, còn lại thì phải xem tạo hóa của nàng thế nào.

 

Mọi việc xử lý xong, Tạ Cẩn đưa Giang Lan Khê về Đông viện, còn ta thì một mình quay lại tiểu viện, chỉ là chẳng hiểu vì sao trên đường đi n.g.ự.c luôn nghèn nghẹn, trán nóng hầm hập.

 

Khi ở cửa khố phòng vừa rồi ta đã hơi thấy khó chịu, ra ngoài hít gió lại càng thêm tệ.

 

Về tới nội thất, cả người ta liền nằm sụp xuống giường, thân thể mềm nhũn chẳng còn chút sức lực nào.

 

Bỗng nghe ngoài cửa có tiếng người, là Tạ Hiến Ninh.

 

Hắn khẽ đẩy cửa phòng, thấy ta đưa ra ngoài màn giường nửa cánh tay trắng nõn, đầu ngón tay hồng hồng như anh đào, trên làn da lại thấm một tầng mồ hôi mỏng lạnh lẽo.

 

Hắn khẽ nhíu mày, lạnh giọng phân phó nha hoàn đứng bên,

 

“Đi mời lang trung.”

 

Nha hoàn mới đến liếc ta nằm trên giường, lại nhìn Tạ Hiến Ninh, muốn nói rồi lại thôi,

 

“Nhưng mà…”

 

Nếu nàng ta đi, cả viện chỉ còn phu nhân và Tạ Hiến Ninh hai người, e là không thỏa đáng.

 

Nha hoàn lén nhìn Tạ Hiến Ninh một cái, chạm vào ánh mắt lạnh lẽo của hắn, vội cúi gằm đầu, hoảng hốt đáp “Dạ” rồi lui ra ngoài.

 

Nàng nghĩ rằng đại công tử vốn ngay thẳng chính trực, tất nhiên sẽ không vượt quá khuôn phép.

 

Đợi nha hoàn đi rồi, cửa viện vang lên tiếng mở đóng, thân ảnh Tạ Hiến Ninh thoáng một cái đã bước vào nội thất.

 

Mà đúng lúc ấy, Lưu Nguyệt vốn nấp sau gốc cây nơi cửa viện cũng lặng lẽ chạy về Đông viện.

 

Tạ Hiến Ninh đỡ ta ngồi dậy, mới phát hiện người ta nóng ran như lửa, mồ hôi lạnh lại thấm ướt cả y sam.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hắn bón ta uống nước, ta lại không yên phận, cứ từng lớp từng lớp cởi bỏ quần áo.

 

“Nóng…”

 

Thật sự quá nóng.

 

Ta chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy vừa khát vừa nóng đến cực điểm.

 

“Tri Ý.”

 

Tạ Hiến Ninh giữ c.h.ặ.t cổ tay ta ngăn cản, ta lại vòng tay kia quấn lấy cổ hắn, mạnh mẽ áp sát thân thể hắn, đôi mắt chan chứa dục niệm nhìn chằm chằm vào hắn.

 

Hầu kết hắn không tự chủ được mà lăn lên xuống, lần nữa mở miệng, giọng đã khàn đặc,

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

“Tri Ý, nàng hẳn là đã hít phải xuân dược trong khố phòng…”

 

Ta đã chẳng còn nghe rõ hắn nói gì nữa, chỉ thấy lòng n.g.ự.c nóng bỏng, chỉ muốn tìm cách giải tỏa, mà Tạ Hiến Ninh giống như một dòng suối mát, bỗng hiện ra ngay trước mặt ta.

 

Ta đã không còn nghe thấy hay nhìn thấy bất cứ điều gì xung quanh, chỉ cảm nhận được bàn tay mát lạnh của hắn giữ lấy cổ tay ta, là nơi duy nhất trong thân thể rực lửa này còn sót lại một chút mát lành.

 

Thân thể ta theo bản năng, khẩn thiết muốn nhiều hơn thế nữa.

 

Tạ Hiến Ninh toàn thân căng c.h.ặ.t. 

 

Nửa tháng nay hắn bận rộn xử lý chuyện trà trang, chúng ta cũng đã lâu chưa gặp lại.

 

Giờ phút này ta chủ động lao vào vòng tay hắn, thân thể hắn cứng ngắc, ánh mắt cũng không dám dịch chuyển, sợ rằng một khi thấy thứ không nên thấy, liền chẳng thể khống chế nổi.

 

Ta nắm tay hắn, để hắn vuốt ve gương mặt nóng bừng, hồng hồng của mình. 

 

Ta nghiêng đầu cọ vào tay hắn, giọng khàn yếu ớt tràn ra từ môi:

 

“Huynh trưởng, giúp ta…”

 

Hô hấp Tạ Hiến Ninh khựng lại, tay nắm cổ tay ta đột nhiên siết c.h.ặ.t, gân xanh nổi lên, một cơn tê dại khó tả từ dưới dâng lên, thẳng xông đến đỉnh đầu.

 

Trong cơn mê man, ta nghe thấy hắn khẽ nói:

 

“Được.”

 

Đông viện mấy người nghe lời Lưu Nguyệt, vội vã chạy đến, vừa khéo nghe thấy câu đối thoại ấy ngoài cửa.

 

Bàn tay Tạ Cẩn đặt trên khung cửa, lại chẳng dám đẩy ra, cả người cứng đờ như hóa đá, chỉ có đầu ngón tay khẽ run lên.

 

Giang Lan Khê mặc kệ Tạ Cẩn, bất chợt xông tới đẩy cửa,

 

“Ta biết ngay các ngươi…”

 

Lời chưa dứt, nàng ta ngẩn người, bởi sau cánh cửa không hề có cảnh xuân sắc mập mờ mà họ tưởng tượng.

 

Chỉ thấy Tạ Hiến Ninh y phục chỉnh tề, chậm rãi ngồi bên bàn rót trà. 

 

Trong nội thất, chuỗi châu liêm buông xuống, bình phong che giường nữ tử thật kín, chỉ lờ mờ thấy được một thân ảnh nằm trên đó.

 

Nhìn thấy người đến, Tạ Hiến Ninh mí mắt cũng chẳng nâng, nhạt giọng châm biếm,

 

“Lại tới bắt gian?”

 

Tạ Cẩn bước vào phòng, thấy cảnh không giống những gì hắn nghĩ, mới thở phào nhẹ nhõm, dần lấy lại bình tĩnh và lý trí, chỉ là sắc môi vẫn còn trắng bệch.

 

“Cho dù chưa xảy ra chuyện gì, nhưng nam nữ đơn độc…”

 

Tạ Hiến Ninh gõ nhẹ hai cái lên bàn, thẳng mắt nhìn hắn:

 

“Ngươi không lo cho Tri Ý xảy ra chuyện gì sao?”

 

Lúc này Tạ Cẩn mới giật mình, vừa rồi toàn bộ sự chú ý của hắn đều dồn vào chuyện bắt gian, phát hiện chẳng có gì, chỉ mừng thầm rồi truy hỏi, hoàn toàn không để ý tới việc người trên giường kia vẫn im lìm, không hề động tĩnh.

 

“Tri Ý thế nào rồi!”

 

Hắn vội vàng bước vào nội thất xem xét, lại bị cánh tay Tạ Hiến Ninh chặn lại.